Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 186

"Tùy Châu Tô thị tuy rằng là một trong ngũ tính thất tông, nhưng luận thế lực thì không bằng Càn Châu Khương thị và Thái Nguyên Khương thị, luận phú quý không bằng Dương Đô Hoa thị và Thanh Châu Bạch thị, luận bác học thì Lũng Tây Bạch thị bỏ lại mười con đường, Huỳnh Dương Lăng thị ít nhất còn xuất hiện vài tân tinh triều đình do Lăng Tư Trực cầm đầu, tương lai tươi sáng." Cận Nhược rất là khó hiểu: "Tô thị có thể lấy ra được cái gì chứ?"

Lâm Tùy An sờ cằm: "Ước chừng là... da mặt đủ dày."

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, khẽ cười một tiếng.

Gia chủ Tô thị Tô Phi Chương đầu tiên chào hỏi Trì thái thú và Hạ Trường Sử, sau đó một đường xuyên qua đám người cao giọng đi tới trước mặt Hoa Nhất Đường, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra: "Nghe nói Dương Đô là chốn địa linh nhân kiệt, nam nhi Hoa thị đều là đàng uy tư oai hùng, hôm nay được gặp chân dụng của Hoa tham quân, mới thấy lời đồn quả nhiên không sai."

Hoa Nhất Đường nở nụ cười tươi rực rỡ: "Ích Đô Vật Hoa Thiên Bảo, Ngọa Hổ Tàng Long, Tùy Châu Tô thị thế gia trăm năm, nội tình thâm hậu, phong lưu tuyệt đại, nhân tài lớp lớp, Hoa mỗ có thể gặp mặt Tô gia chủ, quả thực vinh hạnh."

Hai người nhìn nhau cười, rồi mời Thái thú và Hạ Trường Sử ngồi trên đài cao, sau đó hai người họ thể mà lại nắm tay thân mật ngồi cạnh nhau. Tô Phi Chương vẻ mặt hiền ái, Hoa Nhất Đường khéo léo thản nhiên, dáng vẻ tựa như chỉ hận vì gặp nhau quá muộn.

Lâm Tùy An rùng mình, Cận Nhược điên cuồng xoa xoa cánh tay: "Nương ơi, họ Hoa cười thật ghê tởm."

Mấy vị chủ tọa vừa ngồi xuống lập tức có người hầu dẫn mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, con cháu Tô thị đều ngồi ở bên tay phải, Hoa Nhị Mộc ngồi ở phía dưới Hoa Nhất Đường, Ngô Chính Thanh ngồi ở vị trí thứ tự bên tay trái, Minh chủ Ngũ Lăng Minh Ô Thuần ngồi sát bên Ngô Chính Thanh, mấy nhà sĩ tộc còn lại cũng lần lượt ngồi xuống, duy chỉ có không có ai đến dẫn Lâm Tùy An và Cận Nhược, sắp thấy chỗ ngồi đều đã bị lấp đầy nhưng lại không thấy chuẩn bị vị trí cho bọn họ.

Lâm Tùy An và Cận Nhược lẻ loi đứng ở giữa đường, ánh mắt bốn phương tám hướng bắn tới, mọi người đều chỉ trỏ xì xào bàn tán.

Ánh mắt Hoa Nhất Đường đột nhiên lạnh lẽo định đứng lên thì thấy Lâm Tùy An vội vàng làm tư thể im lặng, khoát tay áo ra hiệu bảo hắn yên tâm chớ nóng nảy.

Mục tiêu của dạ yến lần này là điều tra Tùy Châu Tô thị và Long Thần quả có mối liên hệ gì hay không, hiện giờ hư thực chưa rõ, chớ vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.

Hoa Nhất Đường híp mắt, chậm rãi ngồi trở về.

Lâm Tùy An đảo mắt nhìn, bước nhanh đến bên cạnh bàn của Lưu Thanh Hi, ôm quyền nói: "Lưu nương tử, có tiện cho ta xếp một cái bàn ở đây không?"

Lưu Thanh Hi ngạc nhiên, vị trí của cô dựa vào cửa thuộc về hàng ghế dưới, cảm thấy đằng nào Lâm Tùy An cũng không nên ngồi ở đây.

"Lâm nương tử. Nếu không chê... xin mời..."

Lâm Tùy An vui vẻ ngồi bên cạnh Lưu Thanh Hi, cách vách là bảo địa phong thủy Phương Khắc, Cận Nhược vội vàng chen đến, Phương đại phu trừng Cận Nhược một cái, không tình nguyện nhường ra nửa vị trí.

Lăng Tư Trực khoan thai bước đến, Tô thị tất nhiên để lại cho hắn một vị trí ngay bên cạnh Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan vừa nhìn mấy người họ ở vị trí khách quý, lại nhìn Lâm Tùy An và Cận Nhược, quyết đoán chen sang bên chỗ Phương Khắc.

Phương Khắc: "Này!"

Cận Nhược: "Lăng Tư Trực ngài đừng góp vui nữa được không, chúng ta chen chúc một bàn, đồ ăn chỉ có một phần ăn không đủ no đã thiệt thòi lắm rồi."

Lăng Chi Nhan: "Ngồi ở đây thoải mái."

Cận Nhược: "..."

Lâm Tùy An nhìn Lăng Chi Nhan một cái, Lăng Chi Nhan mỉm cười gật đầu.

Lâm Tùy An cảm thấy trong lòng ấm áp: anh Lăng đẹp trai đúng là người tốt, hẳn là vì muốn giảm bớt sự xấu hổ của bọn họ nên mới cùng ngồi với họ ở ghế dưới.

Kết quả đám người Lâm Tùy An bên này nhiệt náo nhiệt tụ tập một chỗ, trên đài chỉ còn lại Hoa Nhất Đường và Hoa Nhị Mộc hai người ở trên đài xã giao với Trì thái thú, Hạ Trường Sử, Tô Phi Chương, Tô Ý Uẩn, Ngô Chính Thanh và một đám con cháu thế gia loạn xì ngầu, cho dù Hoa gia Tứ Lang và Hoa Nhị Mộc có thông minh lanh lẹ thế nào thì lúc này cũng có chút lực bất tòng tâm, Hoa Nhất Đường liên tiếp nháy mắt cầu cứu Lăng Chi Nhan, Lăng Chi Nhan dường như rất hứng thú với món ăn mới đưa lên, gắp một đũa lên chuyên tâm nghiên cứu, Hoa Nhất Đường lại nhìn về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An nắm tay lại làm tư thế cố lên với hắn. Nụ cười kinh doanh của Hoa Nhất Đường chợt cứng đờ.

Đồ ăn qua ba món, trà qua hai tuần, ngoài cửa bay tới mùi thơm thoang thoảng, một đội mỹ nhân yểu điệu thướt tha tiến vào, tất cả đều mặc váy lụa búi tóc cao, hoa cài trên đầu đều là hoa phù dung mới hái, có màu đỏ màu trắng màu hồng phấn... Mỗi người trong tay cầm một khay gỗ, nâng bầu rượu men xanh, mùi rượu và hương hòa quyện vào với nhau, tựa như đang ở trong ở hồ rượu biển hoa.

Thiên Tịnh bên hông phát ra tiếng kêu, Lâm Tùy An vội vàng đè chuôi đao trấn an ma rượu Thiên Tịnh này lại, Lưu Thanh Hi kinh ngạc nhìn qua, Lâm Tùy An có hơi xấu hổ: "Khụ, mùi rượu này thơm thật, ha, ha...".

Lưu Thanh Hi nhếch khóe miệng: "Đây là rượu Bạch Hương trong tam thập lục nương của lầu Tán Hoa, dùng sương trên hoa phù dung nở vào bình minh mà ủ, nghe nói uống phối với cánh hoa phù dung tươi ngon thì sẽ ra mùi vị ngon nhất."

Quả nhiên, mỹ nhân đội đầu tiên đưa bầu rượu lên, các mỹ nữ của đội thứ hai đã đem đến cho mỗi bàn một đĩa cánh hoa Phù dung, cánh hoa màu hồng trắng đan xen, kiều diễm tươi đẹp.

Lâm Tùy An học theo Lưu Thanh Hi rót cho mình một chén Bạch Hương, màu rượu thuần khiết giống như hổ phách, lại đặt một cánh hoa phù dung trên mặt nước rượu rồi nhấp một ngụm nhỏ, hương hoa tươi mát, mùi rượu thoang thoảng, đưa vào miệng thì hơi ngọt, không khỏi cảm thấy rất thú vị.

Bàn bên cạnh lại chê bai rượu này.

Cận Nhược: "Rượu này nhạt quá, không đã."

Lăng Chi Nhan: "Rượu này tuy ngọt, nhưng lại rất mạnh, ngươi chớ uống nhiều."

Phương Khắc: "Ngọt quá, dở."

Hoa Nhất Đường trên đài thở phì phì trừng bên này, bưng chén rượu nhưng lại không uống, chỉ nhai nhai cánh hoa, nhìn qua không biết còn tưởng rằng hắn ăn cánh hoa để tu đạo thành tiên nữa ấy chứ.

Các cô nương của đội thứ ba lên sân khấu, đi đầu là một cô nương trên dưới hai mươi tuổi, mặc váy màu ngũ sắc, kéo khăn choàng thật dài, tóc đen như mực, mặt như bạch ngọc, khóe mắt vẽ một đường đỏ tinh tế, nhìn vừa tinh xảo lại đoan trang.

Cô nương này vừa lên sân khấu toàn bộ sân khấu đầu tiên là yên tĩnh, sau đó lại trở nên sôi sục, nhất là những đệ tử thế gia trẻ tuổi kia, khuôn mặt kích động đến mức đỏ bừng, giống như hươu cao cổ kéo dài cổ, hận không thể dán luôn tròng mắt lên mặt cô nương kia.

Cận Nhược điên cuồng vỗ vai Lâm Tùy An: "Sư phụ sư phụ sư phụ, nàng ta là đệ nhất hoa khôi phường Hồng Hương danh chấn Ích Đô, tên là Đoàn Hồng Ngưng."

Lâm Tùy An "à" một tiếng, không biết nên đánh giá thế nào.

Nữ nhân này tuy rằng dung mạo đoan nhã nhưng xét tướng mạo thì chỉ có thể tính vào bậc trung thượng... chẳng lẽ là cô quanh năm ở cùng chị em nhà họ Hoa nên tiêu chuẩn thẩm mỹ vô hình trung đã đường nâng cao rồi hay sao?

Lăng Chi Nhan dường như nhìn ra nghi hoặc của Lâm Tùy An, cực kỳ tri kỷ giải thích: "Lâm nương tử có điều không biết, phàm là hoa khôi nổi danh thì phần lớn đều không phải vì dung mạo, mà là dùng tài nghệ động lòng người."

Lưu Thanh Hi: "Nghe nói Đoàn nương tử giỏi nhất cổ cầm, kỹ nghệ siêu quần, có thể xứng với cổ cầm thánh thủ của Tô thị Tùy Châu, hôm nay nếu có thể nghe nàng đang một khúc, thì cũng coi như không uổng công chuyến đi này."

Lâm Tùy An: "..."

Cổ Cầm Thánh Thủ của Tô thị Tùy Châu không phải là Tô Ý Uẩn sao, lúc ở Ứng Thiên Lâu đã nghe rồi, thật sự chẳng dám khen ngợi.

Đoàn Hồng Ngưng đi tới giữa sảnh đường, đầu tiên là cúi người thi lễ với mấy vị khách quý trên đài, lại xoay người gật đầu chào hỏi tất cả mọi người ở đây, cao giọng nói: "Tối nay Hồng Ngưng được Tô gia chủ ủy thác, chuẩn bị tổ chức dạ yến Lầu Tán Hoa, nếu có chỗ nào không chu đáo xin chư vị bỏ qua cho."

"Ha ha ha ha, Đoàn nương tử khách khí rồi." Trì thái thú đã ngà ngà say, sắc mặt đỏ bừng bưng chén rượu cười nói: "Có thể uống được Bạch Hương thì Trì mỗ đã rất hài lòng rồi."

Mọi người dưới đài cũng xôn xao.

Đoàn Hồng Ngưng khéo léo cười tủm tỉm: "Trì thái thú cảm thấy hài lòng nhưng Hồng Ngưng lại cảm thấy vẫn không đủ, lúc này cảnh đẹp ngày lành, bóng đêm vừa vặn, yến hội vừa mới bắt đầu, cái gọi là hoan yến hoan ca hoan vũ, giải hết một lòng sầu, chư vị không ngại đoán xem Hồng Ngưng đã mời ai đến trợ hứng?"

"Chẳng lẽ là Di Ny Na của phường Vĩnh Trú?" Có người kêu lên.

Đoàn Hồng Ngưng cười mà không nói, khom người lui ra sau.

Âm nhạc trong phòng đột nhiên thay đổi, từ âm thanh dịu dàng trở nên mãnh liệt, một hán tử tráng niên hai tay cầm dùi đánh vào trống lớn, âm thanh chấn động, rung động núi non, nhạc sư sử dụng tuyệt học bình sinh, bài tiêu, tỳ bà, tiêu bà, sao, Sênh, nhịp điệu vỗ tay cuồng nhiệt kịch liệt, đột nhiên, đèn trong phòng đồng thời tắt đi, tất cả âm nhạc đột nhiên dừng lại, mọi người nín thở lắng nghe từng tiếng trống vang lên, đèn đuốc thắp sáng lên từng ngọn, giữa đình các xuất hiện một nữ tử, bên dưới mặc quần đèn lồ ng màu đỏ thẫm, trên người chỉ có một chiếc áo nhỏ màu đen giống như áo ngực, cánh tay, thắt lưng đều trần trụi, đôi chân trần, dưới bàn chân nhuộm đỏ rực, cổ tay và cổ chân đeo chuông vàng, hai tay giơ cao thành hình hoa sen, đứng một chân, còn chân khác thì cong lên, tạo hình cực kỳ thướt tha.

Lâm Tùy An thầm "Woa" một tiếng, mở to hai mắt.

Ánh đèn càng ngày càng sáng, khuôn mặt vũ công dần dần trở nên rõ ràng, là một cô gái người Hồ, mái tóc dài màu vàng búi cao, không có bất kỳ phụ kiện nào, mũi cao mắt sâu, đồng tử lại là màu xanh biếc.

Chỉ thoáng chốc, tiếng trống và âm nhạc chợt vang lên, vũ nữ nhảy vọt lên bắt đầu điệu múa của mình, chân trần nhảy múa, ngang dọc bay lên xoay tròn như gió, chuông vàng kêu leng keng không ngừng, vừa nhiệt tình vừa sáng sủa.

Lâm Tùy An Trình há miệng, tim đập theo tiếng trống và bước chân vũ công, kích động gần như rơi lệ.

Đây quả thực là hưởng thụ cấp bậc đế vương mà, hời rồi!

Mọi người vỗ tay theo nhịp, hoan hô gọi tên "Di Ny Na", Cận Nhược kêu to lớn nhất, Phương Khắc cũng nhịn không được vỗ bàn đứng lên, Lăng Chi Nhan liên tục gật đầu, ngón tay Lưu Thanh Hi dính Bạch Hương, vội phác họa một mấy nét bút trên bàn, miệng lẩm bẩm: "Bước đi như long xà, đột nhiên biến đổi, mưa sa bão táp, kỳ hiểm vạn trạng, thì ra là như thế, thì ra là như thế..."

Tiếng trống lớn dần dần yếu bớt, tám gã hán tử tinh tráng nối đuôi nhau đi vào, sau khi múa quanh Di Ni Na một vòng thì tản ra các chỗ ngồi, đánh trống hát vang, khách đến đồng loạt rời ghế đứng dậy cùng các vũ công bay lượn nhảy múa, Tô Phi Chương trên đài vui vẻ cao nhất, kết quả hắn là người nhập bọn đầu tiên, hai tay giơ ngang, thân thể bay lượn như một con quay xoay vòng, hắn thế mà lại một cao thủ xoay vòng.

Múa một vòng, Tô Phi Chương cảm thấy chưa đã nghiện, bèn lôi kéo Trì thái thú và Hạ Trường Sử đến múa cùng, vốn định kéo Hoa Nhất Đường đến nhưng Hoa Nhất Đường đã nhanh chân nhảy dựng dậy, giống như một con cá trích trắng chui tới chui lui giữa những vũ công, lẻn tới bên cạnh Lăng Chi Nhan, nhích mông chen vào chiếm một vị trí.

Phương Khắc: "Này!"

Cận Nhược: "Nhiều người qua rồi!"

Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang sao không ra múa một khúc?"

"Dương Đô ai mà chẳng biết, Hoa gia tứ lang ta một điệu múa khuynh thành, nổi danh khắp hang cùng ngõ hẻm, đáng tiếc hôm nay xiêm y của ta rườm rà quá nên không thích hợp khiêu vũ thôi." Hoa Nhất Đường nâng chén rượu lên thưởng thức một ngụm: "Thật đáng tiếc."

Lâm Tùy An: "..."

Cận Nhược: "Họ Hoa ngươi không khoe khoang thì sẽ chết sao?"

Không thể không nói, bầu không khí của điệu múa xoay trong của Hồ cơ quá tốt, hơn nữa gia chủ Tô thị tự mình lên sàn, ngày thường chỉ có con cháu thế gia Tô gia được chiêm bái, nhưng bây giờ cả phòng đều cùng nhảy múa, ai nấy đều nóng đến đổ mồ hôi, nhìn lại Tô thị chỉ có một mình Tô Ý Uẩn vẫn ở yên vị trí, đệ tử thế gia chỉ còn lại Hoa Nhị Mộc, Ngô Chính Thanh và Tiền gia ở thành Tây, cùng với đám người Lâm Tùy An đang hóng hớt với Lưu Thanh Hi.

"Nhìn thấy hai người đi theo sau mông Tô Phi Chương không?" Cận Nhược chỉ vào đám người: "Tên có dáng vẻ như con cá mập mạp là gia chủ Vương Cảnh Phúc của Vương thị thành Bắc, làm nghề bán gạo, kẻ gầy như cây ngô là Mã Khai Thành của Mã gia thành Đông, làm công việc buôn bán trà, hai nhà này thân thiết với Tô thị nhất."

"Đó là ai?" Lâm Tùy An chỉ vào một nam tử bên cạnh Di Ni Na hỏi.

Nam tử kia khoảng chừng hai mươi bảy hai mười tám tuổi, đầu dầu mặt phấn, toàn thân đầy thịt mỡ, liều mạng muốn dán lên người Di Ni Na thì bị nam vũ công ngăn lại.

Cận Nhược híp mắt nhìn một lúc lâu: "Tên giống như con vịt béo động dục này là ai vậy?"

Lăng Chi Nhan yên lặng dời đũa ra khỏi món thịt vịt trên bàn.

Hoa Nhất Đường: "Mắt Tiểu Cận Nhược ngươi có vấn đề rồi, rõ ràng giống như con dê động dục."

Phương Khắc yên lặng rút bàn tay đang vươn về món sườn dê nướng.

Lưu Thanh Hi bật cười.

"Lưu nương tử quen biết người này sao?" Lâm Tùy An hỏi.

"Khụ, hắn là em họ của Vương Cảnh Phúc, Vương Cảnh Lộc." Lưu Thanh Hi thấp giọng nói: "Mê rượu, háo sắc, thích cờ bạc, là tên ăn chơi.... khụ, trác táng nổi tiếng của thành Ích Đô."

Mọi người đồng loạt ném ánh mắt khinh bỉ về phía Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nói: "Xí, nếu ở Dương Đô thì với diện mạo gia thế khí chất đó thì đến cái góc áo của công tử ăn chơi cũng không dính vào được."

Mọi người điên cuồng trợn trắng mắt.

Lưu Thanh Hi vui vẻ chịu không nổi.

Lúc này mọi người nhiệt tình phóng khoáng nhảy ba khúc mới ngừng, Tô Phi Chương cực kỳ hứng khởi, tay trong tay lên bàn trên ngồi với Trì thái thú và Hạ Trường Sử, nhìn trái ngó phải không nhìn thấy Hoa Nhất Đường, lại nhìn tiếp mới phát hiện Hoa Nhất Đường đã đổi chỗ ngồi, liên tục vỗ chân hét lên: "Hoa tham quân sao lại xuống ghế dưới, không nên không nên, Thập Lang, mau mời Hoa tham quân trở về bàn trên."

"Vâng, thưa gia chủ." Tô Ý Uẩn ôm quyền đứng lên, kẹp tay áo chậm rãi bước xuyên qua cả đình đường, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Lúc đến gần, Lâm Tùy An nhìn thấy trên mặt Tô Ý Uẩn nở nụ cười, là tiêu chuẩn da cười thịt không cười nhìn Hoa Nhất Đường nhếch khóe miệng, ý cười không có trong mắt, là điển hình của nụ cười giấu đao.

Tô Ý Uẩn khom người thi lễ: "Hoa tham quân, mời trở về chỗ ngồi."

Hoa Nhất Đường hất quạt ra: "Lăng Tư trực đều ở bên dưới, một tham quân thất phẩm như ta sao dám lên ngồi trên."

Tô Ý Uẩn: "Vị trí của Lăng Tư Trực cũng ở bên trên."

Lăng Chi Nhan nghẹn lời: "Ừm... Lăng mỗ và Phương ngỗ tác muốn thảo luận chuyện vụ án..." Nói được nửa câu thì bị ánh mắt lạnh lẽo uy phong của Phương Khắc bắn tới, Lăng Chi Nhan vội vàng sửa lời: "Tịnh môn thiếu môn chủ cũng đang ngồi ở ghế dưới..."

Cận Nhược vội tiếp lời: "Sư phụ ta ở đâu thì ta ở đó."

Lâm Tùy An: "..."

Này này, sao lại ném lửa lên người cô rồi?!

Ánh mắt Tô Ý Uẩn khẽ đảo: "Lâm nương tử nếu không chê thì không ngại cùng...".

"Miễn đi." Lâm Tùy An xua tay: "Ta thích yên tĩnh."

Cận Nhược: "Sư phụ không đi ta không đi."

Lăng Chi Nhan: "Lăng mỗ còn muốn ôn chuyện với Cận thiếu môn chủ."

Hoa Nhất Đường: "Lăng Tư trực không đi ta không đi."

Phương Khắc trợn trắng mắt.

Nụ cười tươi của Tô Ý Uẩn cứng lại, khẽ thở dài ra ý bảo tôi tớ bưng tới một bầu rượu Bạch Hương rót đầy, sau đó dùng hai tay giơ cao chén rượu, thân thể cúi xuống chín mươi độ, chợt cao giọng: "Tùy Châu Tô thị Tô Ý Uẩn, xin dùng rượu này bồi tội với Lâm nương tử!"

7.8.2023

Tiểu kịch trường:

Lâm Tùy An: Ta có linh cảm xấu.

Hoa Nhất Đường: Hừ, tên này quả nhiên muốn gây chuyện!
Bình Luận (0)
Comment