Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 215

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 215: Người thứ ba trong ngón tay vàng

"Nguyên nhân tử vong trí mạng của Đoàn Hồng Ngưng là bị siết cổ đến chết, hung khí là dây thừng, thủ đoạn của hung thủ rất hung tàn, gần như siết chặt xương cổ của nàng ta, đường vân trên cổ thi thể khớp với sợi dây thừng mang theo trên người Bì Tây. Trong móng tay hai tay Đoàn Hồng Ngưng còn sót lại một lượng nhỏ da người và máu, trên cánh tay Bì Tây có vết trầy xước, phù hợp với hình dạng móng tay của Đoàn Hồng Ngưng."

Giọng của Phương Khắc lọt vào lỗ tai Lâm Tùy An, bình tĩnh kể lại kết quả khám nghiệm tử thi: "Đấu hoa đào trên đùi được ấn sau khi chết, năm cánh hoa đào, kích thước và đường vân hoàn toàn trùng khớp với thi thể Liên Tiểu Sương và Di Ni Na, so sánh thì có thể thấy đó chính xác là cây sắt hoa đào trên tay Bì Tây."

Xem ra hung thủ giết Chết Đoàn Hồng Ngưng chính xác là Bì Tây không thể nghi ngờ...

Lâm Tùy An khẽ thở dài, năm giác lần lượt trở về, muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại quá nặng... cô lại nghe thấy tiếng bánh xe đang lăn trên mặt đất, thân xe lắc lư có tiết tấu... cô hẳn đang nằm thẳng người, gối đầu rất thoải mái tỏa ra thơm ngào ngạt còn mang theo độ ấm, có gì đó lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa nắn huyệt thái dương, có thể ngửi được mùi hương mát mẻ của cao ngưng thần.

"Kẻ giết Đoàn Hồng Ngưng chính là Bì Tây, người giết chết Liên Tiểu Sương là Cù Tuệ, người giết chết Di Ny Na là Vương Cảnh Phúc, ba hung thủ khác nhau lại dùng cùng một dấu hoa đào, nhưng ba người này lại dường như chẳng gặp nhau, những chuyện trùng hợp không đúng với lẽ thường." Giọng Hoa Nhất Đường vừa nhẹ vừa thấp, thậm chí cô có thể cảm giác được hơi thở của hắn.

Lâm Tùy An rất nhanh đã ý thức được rằng mình đang nằm trên đùi Hoa Nhất Đường, tư thế không thể mập mờ không gì sánh bằng... Lâm Tùy An cảm thấy quả thực không ổn, nhưng thân thể vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, hoàn toàn không muốn nhúc nhích chút nào.

"Bì Tây một mực khẳng định mình chính là sát nhân Hoa Đào, nhưng Lăng mỗ cảm thấy bên trong chuyện này có ẩn tình gì đó." Lăng Chi nhan nói.

"Bình thường hung thủ đều tìm cách thoát tội cho mình, nào có ai thừa nhận mình là sát thủ giết người hàng loạt, trừ khi là bị khùng." Giọng nói của Cận Nhược.

Hoa Nhất Đường: "Chẳng lẽ hắn có lý do đặc biệt gì nên mới nhất định phải khiến mình trở thành sát nhân Hoa Đào?"

Lăng Chi Nhan: "Về phủ nha ta sẽ thẩm vấn người này?"

Cận Nhược: "Theo ta thì cứ đánh cho hắn một trận, chắc chắn đến cả cả tổ tông đời thứ tám cũng khai ra hết cho coi."

Phương Khắc: "Làm thịt hắn, lột da đầu, ta nhìn não là biết."

Giọng của ba người đều thay đổi: "Không đến mức đó, không đến mức đó."


Lâm Tùy An khẽ cười, phát hiện ra một chuyện thần kỳ... nghe mọi người phân tích tình hình vụ án như vậy, sự mệt mỏi trong người cũng dần tan đi, sức mạnh đã lâu không thấy chợt như nước chảy xiết tràn vào thân thể tay chân, mí mắt dần nâng lên rồi mở mắt ra.

Đầu tiên đập vào mắt cô là yết hầu của Hoa Nhất Đường, sau đó là chiếc cằm trơn bóng, và vòng cổ như ngọc... cổ Hoa Nhất Đường nhìn rất trắng, trắng y như đậu hũ, Lâm Tùy An thầm nghĩ, không biết là cắn một cái thì có mùi vị gì ta.

Hoa Nhất Đường đang nói chuyện thì chợt cảm giác được gì đó bèn cúi đầu xuống, lúc bốn mắt nhìn nhau,Lâm Tùy An cảm nhận được rõ ràng chiếc "gối chân" phía dưới ót chợt trở nên cứng ngắc. Vành tai Hoa Nhất Đường đỏ ửng lên.

Nói thật, Lâm Tùy An vốn cảm thấy tư thế này có hơi xấu hổ, nhưng bây giờ nhìn Hoa Nhất Đường nàng còn lúng túng hơn mình thì cảm thấy không còn xấu hổ nữa. Cô chống hai tay ngồi dậy.

Mọi người trong xe nhìn thẳng vào cô.

Trong tay Hoa Nhất Đường cầm hộp hương cao, mặt mày buồn rầu, phát hiện sắc mặt Lâm Tùy An đã tốt hơn không ít thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cận Nhược: "Sư phụ, gần đây có phải sư phụ ngủ không ngon hay không, sao lại ngất xỉu thế?"

Lăng Chi Nhan: "Lâm nương tử có phải là mệt mỏi quá độ rồi không?"

Phương Khắc: "Ngươi thấy gì vậy?"

Lăng Chi Nhan ngẩn ra, Cận Nhược "hả?" một tiếng.

Lâm Tùy An nhận lấy hương cao trong tay Hoa Nhất Đường, quệt một miếng xoa xoa trán: "Trong trí nhớ của Đoàn Hồng Ngưng có ba cô nương. Không, lúc ấy các nàng hẳn là vẫn là trẻ con, một người là Di Ni Na, một người là Liên Tiểu Sương, còn có một người thì không quen biết, các nàng bị chôn ở một chỗ rất tối, sau đó... trốn thoát... đó là một nơi rất hoang vắng, có mặt trăng, có cây cao, và một cây Hải Đường, hoa nở."

Tròng mắt Lăng Chi Nhan và Cận Nhược thiếu chút nữa thì rơi ra, Phương Khắc mình nói: "Ý ngươi là Liên Tiểu Sương, Di Ny Na và Đoàn Hồng Ngưng đã quen biết nhau từ nhỏ."

Lâm Tùy An gật đầu: "Quần áo các nàng rách nát, trên người đều có thương tích, không quá mười tuổi..." Lời sau đó cô không nói ra miệng, căn cứ vào trạng thái của các nàng lúc đó thì gần như có thể xác định là...

"Bạch Sinh sao?" Hoa Nhất Đường thấp giọng hỏi.

Lâm Tùy An thở dài, không khẳng định, cũng không phủ định.

Trong mắt Hoa Nhất Đường có ánh nước xẹt qua, hắn lấy ra Tiểu Tứ Bảo mang theo bên người ra: "Người cuối cùng có dáng vẻ thế nào?"


"Rất gầy, mặt trái xoan, tướng mạo bình thường." Lâm Tùy An nhớ lại: "Nửa khuôn mặt có vết roi, vết thương không rõ ràng, hẳn là sẽ để lại sẹo."

Tính từ thiếu thốn như thế, cho dù là họa sư thánh thủ đệ nhất Dương Đô cũng không thể hạ bút, biểu cảm Hoa Nhất Đường có hơi bất đắc dĩ.

Sắc mặt Lăng Chi Nhan khẽ biến: "Chẳng lẽ người bị thương ở mặt trái?"

Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Sao Lăng Tư Trực lại biết?"

"Nữ chưởng quỹ của phường trà Thu Nguyệt Tuyết Thu nương tử nửa khuôn mặt trái cũng từng bị thương." Lăng Chi Nhan nói: "Lúc trước Lăng mỗ gặp nàng, nàng có dùng một loại cách trang điểm đặc biệt để che đi, nếu không nhìn kỹ thì không khác người thường là bao, may mà có Hoa Tam Nương chỉ điểm nên Lăng mỗ mới phát hiện."

Ánh mắt Lâm Tùy An sáng ngời: "Trang điểm của Tuyết Thu nương tử thế nào?"

Vấn đề này quả thực làm khó Lăng đại soái ca, hắn rối rắm một lúc lâu mới nặn ra một câu: "Rất trắng."

Hoa Nhất Đường, Cận Nhược và Phương Khắc đồng loạt đỡ trán.

Ai ngờ Lâm Tùy An lại nghe hiểu: "Có phải trắng kiểu như phát sáng không?"

Lăng Chi mặt mừng rỡ: "Đúng vậy!"

"Như thế là đúng rồi!" Lâm Tùy An vỗ chân: "Trang điểm của Đoàn Hồng Ngưng là cũng như thế, dán hai tầng phấn mỏng lên mặt, hình thành tầng da thứ hai, đây là bí pháp mà nàng không truyền ra ngoài. Tuyết Thu nương tử nếu có thể sử dụng loại bí pháp này thì chứng tỏ nàng và Đoàn Hồng Ngưng có giao nhau rất sâu, tám chín phần mười là người thứ ba trong trí nhớ của Đoàn Hồng Ngưng! Cận Nhược, chúng ta màu... ngươi làm gì thế?"

Tròng mắt Cận Nhược lồi ra, giống y hệt đôi mắt bong bóng của cá vàng: "Sư phụ, người thật sự có thể nhìn thấy hồi ức của người chết sao?!"

Lăng Chi Nhan: "Hả?!"

"Vi sư có khi nào gạt con chưa?" Lâm Tùy An cười đến xán lạn: "Đi thôi!"

Nói xong lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa: "Đến phường trà Thu Nguyệt..."

Lời còn chưa dứt, thì người đã đi xa, Cận Nhược vội vàng đuổi theo.


Trong xe ngựa yên tĩnh lại, Lăng Chi Nhan vẫn còn thấy khó hiểu, đầu tiên là nhìn Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường lại nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành trống rỗng trên tay, biểu cảm cực kỳ ai oán, hiển nhiên không muốn trao đổi, lại nhìn về phía Phương Khắc, mí mắt Phương Khắc giật giật, bắt đầu giả bộ ngủ, vạn bất đắc dĩ, Lăng Chi Nhan đành phải thò đầu ra hỏi Mộc Hạ đang lái xe: "Vừa rồi. Lâm... Lâm nương tử nói... là có ý gì?"

Mộc Hạ cười tủm tỉm: "Khổng Tử không nói loạn thần quái lực, giả cũng thật thì thật cũng giả, Lăng Tư Trực đại nhân cần gì phải hỏi tận gốc như thế?"

Lăng Chi Nhan như có điều suy nghĩ, chậm rãi ngồi lại, thầm nghĩ mình quả nhiên vẫn còn quá trẻ, đừng nói so sánh với Tứ Lang và Phương huynh, thậm chí còn xa mới trầm ổn bằng Mộc Hạ.

Nhưng Lăng Tư Trực đại nhân lại không biết, tổng quản toàn năng Mộc Hạ cũng là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, trong lòng nổ tung: "Tổng quản toàn năng Mộc Hạ, ta không biết. Bản lĩnh này của Lâm nương tử cũng quá tuyệt rồi, quả nhiên cùng với Tứ Lang "đi đến đâu chết người đến đó" là một đôi trời sinh mà!"

*

Đệ tử Tịnh Môn ở cửa thành đã chuẩn bị ngựa từ sớm, Lâm Tùy An và Cận Nhược đổi ngựa vào thành, nhanh chóng chạy tới phường trà Thu Nguyệt, phát hiện cửa phường trà đã khóa chặt, treo biển cửa "Nghỉ ngơi", Cận Nhược hỏi đệ tử Tịnh Môn gần đó, mới biết được hôm nay không phải là ngày nghỉ cố định của phường trà Thu Nguyệt, mà chỉ là tạm thời điều chỉnh.

Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn, bốn nữ tử trong trí nhớ của Đoàn Hồng Ngưng đã chết ba người, hiện giờ chỉ còn lại một mình Tuyết Thu, vừa mới tra được người này, người lại không thấy... chẳng lẽ lại một người lành ít dữ nhiều?!

Đừng như thế chứ!

"Cận Nhược, lẹ lên..." Lâm Tùy An còn chưa nói hết thì Cận Nhược đã phát khói thư, sương mù màu đỏ thẫm mang theo tiếng gào thét xuyên thấu lên trời, hòa với lửa đốt mây, ngay sau đó, khói thư màu vàng, lam lam, màu trắng tranh nhau xông lên trời, chỉ có một luồng khói thư màu đỏ thẫm xuất hiện ở phía tây bắc.

"Tìm được rồi!" Cận Nhược híp mắt định vị vị trí: "Ngoài cửa Đại Tây, bến tàu Ngọc Giang!"

Hai người xoay người lên ngựa, chạy nhanh về phía hoàng hôn đỏ rực.

*

Mộc Hạ lái ngựa, chạy vào phủ nha Ích Đô trong ánh hoàng hôn đỏ tươi, Ngũ Đạt vội vàng ra nghênh đón, tốc độ nói rất nhanh: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, thuộc hạ đã cho Bì Tây vào ngục, lúc nào cũng có thể thẩm vấn."

Hoa Nhất Đường nói một câu" Rất tốt." Rồi xoay người đi về nha ngục, Ngũ Đạt lại ngăn cản Hoa Nhất Đường, lại bổ sung nửa câu: "Trì thái thú và Hạ Trường Sử mời hai vị đi đến phòng khách nói chuyện."

Hoa Nhất Đường nhướng mày, thầm nghĩ hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Phải biết Ích Đô Thái Thú Trì Quý và Trường Sử Hạ Nhậm là điển hình của quan viên "làm biếng", mục đích tín ngưỡng đạo làm quan chỉ có tám chữ: "Chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không", tác phong làm việc tôn trọng châm ngôn: "Liên quan cái rắm gì đến ta", hai người bị một loạt vụ án trước đó làm cho mệt đến oán khí ngút trời, tìm đủ loại cớ liên tục nghỉ ngơi mấy ngày, sao hôm nay đột nhiên đổi tính mà quan tâm đến vụ án rồi?

Lăng Chi Nhan rất vui mừng: "Trì thái thú cùng Hạ Trường Sử quả nhiên cần chính yêu dân."

Biểu cảm của Ngũ Đạt có hơi khó nói: "Nghe nói là có người ở Ngự sử đài tới, đòi xem lại vụ án giết người liên hoàn sát nhân Hoa Đào kia."

Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan liếc nhau, đều có hơi kinh ngạc.


Cơ sở của hệ thống tư pháp Đường quốc là "Tam pháp ti", tam ti là Ngự Sử Đài, Hình bộ và Đại Lý tự. Đơn giản mà nói, Đại Lý tự phụ trách xét xử vụ án, Hình bộ phụ trách xem xét, Ngự Sử Đài phụ trách giám sát vụ án, tam ti phân công phối hợp lẫn nhau lại kiềm chế lẫn nhau. Nếu gặp phải vụ án trọng đại cần giải quyết, thì có thể xin do Đại Lý tự, Hình bộ và Ngự Sử Đài cùng hiệp lực xét xử, cho nên mới có cái gọi là "Tam ti hội thẩm".

Ngự Sử Đài có trách nhiệm buộc tội quan viên, túc chính cương kỷ, trong đó có một quyền lợi độc đáo... "Phong vấn ngôn sự", tức là khi nghe nói có người phạm tội thì dù cho có chứng cứ xác thực hay không thì Ngự Sử Đài đều có thể buộc tội người đó với thánh thượng, Đại Lý Tự và Hình bộ thì cần phải theo dõi điều tra, cho dù cuối cùng chứng minh nghi phạm xác thực là vô tội, thì quan viên Ngự Sử Đài cũng sẽ không bị kết tội vu cáo.

Nhưng đây cũng không phải là nói Ngự Sử Đài có thể đặt chuyện và tùy ý hãm hại. Trên thực tế, đại đa số vụ án do Ngự Sử Đài trình bày đều bị Đại Lý tự bác bỏ, lý do bác bỏ cũng là muôn hình vạn trạng, bình thường viết "chứng cứ không đủ", hoang đường viết là "hoàn toàn là bịa đặt", khoa trương nhất là trả lời "Thả rắm cho nhà ngươi".

Ngự sử đại phu Phương Phi Quang vì chuyện lập án này mà không ít lần đánh nhau với Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm, quan hệ ác liệt đến cực điểm, không khoa trương mà nói thì là chó của Ngự sử đài đi ngang qua Đại Lý tự cũng sẽ chỏ mỏ vô sủa mấy tiếng.

Ngự Sử Đài tuy rằng có thể tiến hành giám sát phiên tòa của Đại Lý tự, nhưng không có quyền can thiệp vào quá trình xét xử của Đại Lý tự, cũng nói Ngự sử đài có thể một lần nữa điều tra hồ sơ vụ án sát nhân hoa đào năm năm trước, nhưng không thể can thiệp vào vụ án Liên Tiểu Sương còn chưa kết thúc.

Cho nên, lúc này Ngự Sử Đài phái người đến thẩm tra hồ sơ, không chỉ không hợp quy củ mà còn rất kỳ lạ.

Hoa Nhất Đường hạ thấp giọng: "Chẳng lẽ là đồng liêu của Ám Ngự Sử các ngươi?"

Lăng Chi Nhan lắc đầu, tỏ vẻ hắn căn bản chưa từng nghe được tin tức gì.

Hai người đi thẳng đến phòng khách, Trì thái thú và Hạ Trường Sử sớm đã ở ngoài cửa, giống như hai con ruồi không đầu xoay vòng quanh, nhìn thấy hai người Hoa Lăng thì tất nhiên là vui mừng khôn xiết: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, các ngài cuối cùng cũng tới rồi, Thượng Quan đã chờ lâu lắm đó!"

Không đợi hai người trả lời, hai người hai người giữ cửa một trái một phải đẩy cửa phòng khách ra.

Trong phòng khách có một người đang ngồi ngay ngắn, mặc áo bào rộng rãi, đầu đội một chiếc mũ che màu đen, mặt chữ quốc, có râu dê, mặt mày sáng sủa, mái tóc hoa râm, nhìn thấy hai người thì thản nhiên đứng dậy cười nói: "Hoa gia tứ lang, Lăng gia lục lang, nhiều năm không gặp, các ngươi đều đã trưởng thành rồi."

Hoa Nhất Đường híp mắt, người này hắn hình như không quen biết, nhưng nghe khẩu khí, hình như là có quen biết với Hoa thị.

Sắc mặt Lăng Chi Nhan khẽ biến, khom người thi lễ nói: "Tư trực Đại Lý tự Lăng Chi Nhan bái kiến Khương Trung Thừa."

Gừng... Trung thừa?

Hoa Nhất Đường lúc này mới nhận ra thân phận của người tới.

Ngự Sử Đài có một thiết ngự sử đại phu, tòng tam phẩm, cùng cấp với Đại Lý tự khanh, chủ trì công tác đài viện, ngự sử trung thừa thì có hai người, ngũ phẩm thượng, lần lượt quản điện viện và sát viện.

Vị ngự sử trung thừa này nếu như là họ Khương, thì chính là Khương Văn Đức phụ trách điện viện, đến từ Khương thị Thái Nguyên, nếu Hoa Nhất Đường nhớ không lầm thì xét theo bối phận, người này hẳn là thúc phụ của Khương Đông Dịch.

18.9.2023

học kỳ này chọn môn hơi nhiều nên nếu có dịch chậm thì thông cảm cho bé với nha!!!!!!!!!!!

Bình Luận (0)
Comment