Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 23


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 23: Cô sẽ tin hắn không?
  Lâm Tùy An liệt nằm trên mặt đất phủ nha lao phòng, cổ tay và cổ chân bị khóa xích sắt lạnh lẽo, rơm rạ dưới thân ẩm ướt tản ra một mùi mốc meo, căn bản không cách nào ngăn được hàn khí trên mặt đất, cô nằm ở phía trên lạnh đến đau đầu...!chỉ là cũng không sao cả.
  Sự khó khăn của vụ án lần này và của La thị rõ ràng không cùng một level, nếu so ra thì vụ án của La thị là nhiệm vụ giành cho ngươi mời, vụ án này mới là phó bản đánh BOSS.

Cô chưa từng nhìn thấy hiện trường vụ án, cũng chưa từng thấy thi thể, ngay cả ngón tay vàng cũng không có cơ hội phát huy, hầu như không có bất kỳ manh mối nào để phá án, lại chồng thêm một quả BUFF to tướng là Hoa Nhất Đường, gọi tới gần trăm gã Bất Lương vây quét, cho dù bọn họ không lấy Mộc Hạ làm con tin thì Lâm Tùy An cũng trốn không thoát, lùi một vạn bước mà nói thì dù có trốn được ra ngoài thì sao? Bị cả nước truy nã, cả đời sống chui lủi như chuột sao?
 Tục ngữ nói rất hay, lần thứ nhất nổi trống, tinh thần phấn khích nhất, nổi trống lần thứ hai, tinh thần đã giảm sút, nổi trống đến lần thứ ba, tinh thần quân sĩ không còn bao nhiêu.

Xuyên không đến đây chưa được hai tháng, ba lần bị coi là nghi phạm, vào nhà giam hai lần, cứ giày vò liên tục thế này cô cũng ngán tới cổ luôn rồi.
  Chuyện đã đến nước này, thích sao thì kệ mẹ nó đi.
  Lâm Tùy An lở không sợ cùi nói.
  "Ngươi đừng nằm trên mặt đất, không tốt cho sức khở." Người bạn tù trong phòng giam bên cạnh đập vào lan can phòng giam.
  Lâm Tùy An xoay người, không thèm để ý.
  "Ta đưa chăn qua cho ngươi."
  Lâm Tùy An nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
  Một chiếc chăn bông nhét vào từ giữa những thanh sắt của nhà lao, rơi vào chân Lâm Tùy An.
  Lâm Tùy An đành phải quay người lại, hơi bất đắc dĩ nhìn Hoa Nhất Đường cách vách, đầu hắn kẹp ở giữa hai thanh sắt nhà lao, một tay vươn dài tới, cố gắng đắp chăn giúp Lâm Tùy An.
  Nhờ phúc của Hoa gia Tứ Lang mà hai người họ đều được ở trong phòng VIP của đại lao, chẳng qua phòng này của cô là phòng thô, Hoa Nhất Đường ở trong phòng bìa cứng, thảm, giường, chăn đệm, bàn, chỗ ngồi, bằng kỷ, đệm đều có đầy đủ, thậm chí còn chuẩn bị cờ vây, đàn cổ, sách, trần thơm, bánh ngọt và nước trà vừa nhìn đã biết là đồ ăn cao cấp của lầu Phù Dung.
  "Ngươi tiết kiệm sức lực để ứng phó Chu thái thú đi." Lâm Tùy An nói: "Phỏng chừng lần này hắn chuẩn bị nghiêm hình tra tấn rồi."
  Hoa Nhất Đường cuối cũng cũng đắp được chăn lên người Lâm Tùy An, lạnh lùng nói: "Hắn không dám."
  Đương nhiên hắn không dám ra tay với Hoa gia Tứ Lang, nhưng với cô thì quá dám đi chứ.
  Lâm Tùy An lắc lắc cổ tay một chút, lắc lắc xích sắt trên tay, ít nhất cũng phải nặng mấy chục cân, hiển nhiên sức chiến đấu của cô đã để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa cho Chu thái thú rồi.

  Trong nhà lao ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn dầu treo trên tường lối đi trong phòng giam, ngục tốt tuần tra đi ngang qua, đèn đuốc lay động, phản chiếu mặt mày thâm trầm của Hoa Nhất Đường.
  "Có đau không?" Hắn hỏi.
  "Không sao." Lâm Tùy An hờ hững nói, chút trọng lượng này đối với cô mà nói cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
  Hoa Nhất Đường yên tĩnh thật lâu mới nói một câu: "Xin lỗi."
  Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn hắn, Hoa Nhất Đường rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đi ánh mắt âm trầm thản nhiên trên mặt, phản chiếu đôi môi trắng như tờ giấy của hắn.
  "Thật ra." Hắn nhẹ giọng nói: "Có một chuyện..."
  "Lâm Tùy An, ra đây!" Tiếng gầm bất thình lình cắt đứt lời định nói của Hoa Nhất Đường.
  Ngoài cửa có hai quan sai cao lớn mặc áo đen giày đen, thắt lưng đeo đao, đầu đội băng đeo trán màu vàng, thần sắc sắc bén, lệnh cho ngục tốt mở cửa lao ra: "Lâm Tùy An, có người muốn hỏi ngươi!"
  Hoa Nhất Đường đứng bật dậy: "Vì sao không hỏi ta?!"
  "Hoa gia Tứ Lang chờ một lát sẽ có người đến hỏi ngươi sau."
  Lâm Tùy An chậm rãi đứng dậy, kéo theo sợi xích thật dài đi ra khỏi phòng giam, cả người Hoa Nhất Đường nhào vào thanh sắt nhà lao, vươn tay ra nắm chặt tay áo Lâm Tùy An.
  "Không phải ngươi nói hắn không dám sao?" Lâm Tùy An mỉm cười: "Không sao đâu."
  Nói thật Lâm Tùy An có hơi áp lực, không phải bởi vì sắp phải đối mặt với việc bị thẩm vấn, mà là bởi vì ánh mắt đáng thương của Hoa Nhất Đường làm cho cô có cảm giác áy náy rất khó hiểu, giống như hắn ta là một con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
  Lâm Tùy An vẫn nhớ rõ đường đến sảnh trước phủ nha, nhưng lần này họ lại dẫn nàng lui sảnh sau, đi vòng quanh vài vòng, có mấy đội ngũ tuần tra nha sai lướt qua, điểm cuối là Hoa sảnh của phủ nha.
  Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn rồi, Chu thái thú là định âm thầm thẩm vấn, nhất định là có bẫy lớn đang chờ cô rồi.

  Hai gã quan sai đè bả vai Lâm Tùy An, Lâm Tùy An dứt khoát lưu loát quỳ xuống, mông đặt ở gót chân sau nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi lẹ, sợi xích này nặng quá, ta mệt."
  Trên công đường yên tĩnh một chỗ thì có tiếng một nam nhân lạnh lùng vang lên.
  "Ngươi chính là Lâm Tùy An?"
  Hả? Giọng nói này không đúng! Hay qua rồi, khác với cái giọng rách nát của Chu thái thú một trời một vực.
  Lâm Tùy An ngẩng đầu, phát hiện vị ngồi ở sảnh đường không phải Chu thái thú, mà là một nam tử khá trẻ tuổi, mặc quan bào màu xanh lá cây, hông đeo đai ngọc, giày đen, đầu đội màn che màu đen, mày kiếm mắt như sao, miệng vuông mũi thẳng, ngồi thẳng lưng ở đó nhìn giống như một anh đẹp trai cổ điển bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp.
  Chu thái thú ngồi ở vị trí bên phải, khom lưng, sụp vai, thần sắc uể oải.
  Ôi chao!
  Lâm Tùy An bỗng dưng lấy lại tinh thần: nhân vật mới, nhan sắc cao, ngồi vị trí chủ, khí chất chính trực, ngôi sao hy vọng có thể giúp cô thoát khỏi thân phận nghi phạm đã xuất hiện!
  "Đại ca, ngươi là ai thế?" Lâm Tùy An hỏi.
  Quả nhiên, giọng điệu thiếu đòn của cô ngay lập tức chọc giận Chu thái thú: "Không được vô lễ, đây là Tư Trực Lăng Chi Nhan Lăng đại nhân của Đại Lý Tự!"

  Tuy Lâm Tùy An không biết Tư trực Đại Lý tự là chức quan quái gì, nhưng cái tên Đại Lý tự cô nghe rất quen, trong các tác phẩm văn học nghệ thuật như điện ảnh tiểu thuyết truyện tranh đều là bộ phận truyền kỳ của các thám tử nổi tiếng.
  Lâm Tùy Âm âm thầm tự phổ cập, bình tĩnh lại chính trực nói: "Lăng tư trực muốn hỏi cái gì?"
  Lăng Chi Nhan không trả lời Lâm Tùy An liền, từ khi Lâm Tùy An bước vào cửa tới nay, hắn vẫn yên lặng quan sát, tuy rằng tay chân của nàng đều đeo xích sắt nặng nề, nhưng dáng đi lại thẳng tắp, nhìn có hơi thoải mái, nhất định là người biết công phu, lúc quỳ xuống thấp thoáng có cảm giác bất tuân, nhất là ánh mắt của nàng, không có nửa phần khiếp đảm và do dự, mà lại rất thản nhiên và thoải mái.
  Người này tâm trí kiên nghị, là một người cứng đầu.
  Lăng Chi Nhan: "Hôm nay vì sao ngươi lại đến Lưu Nguyệt lâu?"
  Lâm Tùy An: "Điều tra vụ án."
  "Tra án gì?"
  "Vụ Nghiêm Hạc bị giết."
  "Vì sao lại tự mình điều tra?"
  "Bởi vì quan phủ vu oan ta là hung thủ giết người, ta không tin được quan phủ." Lâm Tùy An nói: "Lăng tư trực có thể đến xem sổ sách vụ án, xem xem quan phủ nào đó không có chứng cứ, vu oan cho ngươi vô tội thế nào để mở rộng tầm mắt."
  Chu thái thú giận dữ: "Ăn nói hàm hồ..."
  "Chu thái thú, là ta đang thẩm án." Lăng Chi Nhan lạnh lẽo nói.
  Chu thái thú lập tức im lặng, không chút tiếng động ngồi trở về chỗ cũ,
  "Ta xem hồ sơ vụ án rồi, nhân chứng quả thực có rất nhiều kẽ hở, không đủ để định tội." Lăng Chi Nhan liếc mắt nhìn Chu thái thú, Chu thái thú rụt cổ không dám hé răng: "Việc ngươi không tin quan phủ có thể hiểu được."
  Lâm Tùy An: Ôi chao, anh chàng đẹp trai thú vị thế.
  "Chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ quặc, sao ngươi lại biết thi thể giấu ở Lưu Nguyệt lâu?" Lúc Lăng Chi Nhan hỏi những lời này, khẩu khí rất ôn hòa, giống như nói chuyện phiếm, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
  Lâm Tùy An nhíu mày: "Thi thể ở Lưu Nguyệt Lâu là của ai vậy?"
  Lăng Chi Nhan: "Trả lời câu hỏi của ta trước."
  Đứng dưới một mái hiên không thể không cúi đầu.
  Lâm Tùy An âm thầm thở dài, nói ngắn gọn mọi chuyện từ việc cô và Hoa Nhất Đường làm sao biết được Bạch Thuận mất tích, đến chuyện căn cứ vào lời khai của chưởng quầy và ông chủ quán bánh dẻo rồi lần nữa đến điều tra Lưu Nguyệt Lâu.
  Lăng Chi Nhan: "Người bán hàng rong dẫn đường trông như thế nào?"
  "Khoảng chừng khoảng ba mươi tuổi, là bán bánh dẻo, dáng người không cao, mặt rất đen, quầy hàng nằm ở giữa quầy bánh Hồ và quầy canh thịt dê."
  Lăng Chi Nhan ra lệnh quan sai ở cửa: "Minh Thứ, lát nữa đi điều tra."
  Quan sai lĩnh mệnh, Lâm Tùy An mới ý thức được hai người phía sau cũng không thuộc phủ nha Dương Đô, mà là thủ hạ của Lăng Chi Nhan, khó trách khí chất không tầm thường như vậy.

  Lâm Tùy An: "Có thể thuận tiện tra luôn người sửa chữa gác xép xem buổi sáng luôn không?"
  "Thợ sửa lầu là nói sự thật, hắn quả thực chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, chúng ta đã căn cứ vào miêu tả của ông chủ Lưu Nguyệt lâu vẽ một bức chân dung." Lăng Chi Nhan ra lệnh bảo Bất Lương đưa chân dung cho Lâm Tùy An xem, được lắm, đã che nón còn dùng khăn quàng cổ che cằm, chỉ lộ ra một phần ba khuôn mặt, là nam hay nữ còn không phân biệt được, có thể tìm được người mới là lạ.
  "Hắn thiết lập cơ quan trên gác mái, chỉ cần có người đẩy cửa vào thì thi thể sẽ rơi ra ngoài cửa sổ, dẫn đến náo loạn." Lăng Chi Nhan gõ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Lúc náo loạn chính là cơ hội thoát thân tốt nhất của hắn...!vừa hay các ngươi tới, vừa vặn nghe được lời của thợ xây, vừa vặn đi coi gác xép, vừa vặn phát hiện thi thể, có phải quá trùng hợp hay không?"
  Lâm Tùy An gật đầu: "Ta cũng cảm thấy quá trùng hợp."
  "Ngươi giải thích thế nào về loạt trùng hợp ngẫu nhiên này?"
  "Sự thật là như thế, không cần phải giải thích."
  "......"
  Lâm Tùy An trả lời như đó là chuyện đương nhiên, còn Lăng Chi Nhan nghe mà chỉ thấy nghẹn họng.
  Chu thái thú thừa cơ bỏ đá xuống giếng: "Lăng công, nữ nhân này rất xảo quyệt, lần trước cũng là ngụy biện như vậy..." Mắt thấy sắc mặt Lăng Chi Nhan không được tốt cho lắm thì nhanh chóng câm miệng.
  "Ta đã trả lời hết câu hỏi của ngươi rồi." Lâm Tùy An nói: "Thi thể ở Lưu Nguyệt Lâu là của ai?"
  "Cái này còn cần phải hỏi sao, chắc chắn là thi thể của Nghiêm gia Nhị Lang rồi!" Chu thái thú hét lớn, ai ngờ lời Lăng Chi Nhan nói tiếp như tát vào mặt hắn: "Ngỗ tác còn đang kiểm tra, thi thể hư hỏng nghiêm trọng, xác nhận thân phận cần có thời gian."
  Lâm Tùy An không ngờ người này thật sự trả lời cô, có hơi bất ngờ vì thế lại hỏi thêm một câu: "Trên ngực thi thể có vết bầm tím không?"
  Lăng Chi Nhan: "Vì sao lại hỏi cái này?"
  "Trước khi chết ta đã đạp Nghiêm Hạc một cước."
  Thi thể có vết bầm tím thì là Nghiêm Hạc, nếu như không có...!Lâm Tùy An thầm thở dài, tám chín phần mười chính là Bạch Thuận.
  Nếu như là Bạch Thuận thì phiền toái rồi, tất cả manh mối bọn họ tra được lúc trước đều là vô dụng.
  Lăng Chi Nhan gật gật đầu, ý bảo quan sai dẫn Lâm Tùy An lui ra, lại lúc Lâm Tùy An sắp ra khỏi cửa lại hỏi một câu: "Ta đã xem hồ sơ của huyện Nam Phố về án mạng La thị, ngươi biết Tô Thành Tiên là ngươi trong tộc Tô thị?"
  Da đầu Lâm Tùy An tê dại, đôi đồng tử Lăng Chi Nhan sâu như Biển Chết, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, biểu cảm khiến cô rợn cả người.
  Xong rồi, chẳng lẽ người này là người quen cũ của Tô Thành Tiên, tính lấy việc công báo thù riêng sao?
  Lâm Tùy An trấn tĩnh đáp: "Biết."
  "Hắn chết như thế nào?"
  "Trượt chân rơi xuống nước."
  "Vì sao lại trượt chân rơi xuống nước?"
  "Một lời khó nói hết, chuyện dài lắm."
  Lăng Chi Nhan lẳng lặng nhìn Lâm Tùy An một lúc lâu rồi mới dời ánh mắt.
  Lâm Tùy An bị áp giải ra khỏi phòng khách, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại phát hiện không áp giải nàng về đại lao mà đi vòng lại, đến một gian phòng ở phía nam, quan sai tên Minh Thứ kia hiển nhiên công phu cũng không kém, mạnh mẽ kéo xiềng xích hạn chế hành động của Lâm Tùy An, đôi mắt to như chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm, giống như sợ cô bay lên trời vậy.
  Đang lúc Lâm Tùy An cảm thấy buồn bực thì, cô đột nhiên nghe được tiếng người vang lên phía sau tường, là Hoa Nhất Đường.
  "Ôi chao, thì ra là Lăng gia Lục Lang đại danh đỉnh đỉnh, có ngài tọa trấn xét xử vụ án này, ta thật sự là yên một trăm cái tâm."
  Ngay sau đó là tiếng của Lăng Chi Nhan: "Hoa gia tứ lang, ngưỡng mộ đã lâu."
  Thì ra phòng khách vừa mới thẩm vấn và gian phòng này chỉ cách một bức tường mỏng, nơi này vốn là phòng tối được thiết kế để nghe lén, Lăng Chi Nhan cố ý sắp xếp cô ở chỗ này, là vì để cho cô nghe lời khai của Hoa Nhất Đường ư.

  Chơi trò gì thế?
  Lăng Chi Nhan: "Nơi này có một phần lời khai của Lâm Tùy An, bên trên đã phán tội cho nàng ta rồi, là nàng ta giết Nghiêm Hạc và Bạch Thuận."
  Lâm Tùy An: Nà ní?!(*)
(*)Tiếng Nhật nà ní là cái gì
  Còn chưa đợi cô phản ứng thì Minh Thứ đột nhiên đè đầu cô xuống đất.
  Sức mạnh của chưởng này quả thực không nhỏ, khiến lỗ tai Lâm Tùy An ong ong không thôi, cằm cô dường như trật khớp, chỉ có thể phát ra tiếng "a a", không cách nào nói chuyện được.
  Lăng Chi Nhan: "Phần khẩu cung này đã ký tên rồi."
  Ôi, ôi!
  Lâm Tùy An hiểu rồi, chiêu này của Lăng Chi Nhan là chiêu khiêu khích ly gián, lần lượt công kích, quá nham hiểm! Hẳn là cùng muốn giuộc với tên Chu thái thú kia!
  Tuy nhiên, cô không nghe thấy giọng nói của Hoa Nhất Đường.
  Lăng Chi Nhan: "Ta tin rằng vụ án này không liên quan đến Hoa gia Tứ Lang, Lăng thị và Hoa thị đều thuộc ngũ họ thất tông, đều ở cùng một nhánh, chỉ cần Tứ Lang nói một câu, ta nhất định sẽ giúp ngươi trả lại trong sạch cho mình."
  Hoa Nhất Đường cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói vẫn như bình thường, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: "Ngươi có chứng cớ không?"
  Lăng Chi Nhan: "Ta chỉ muốn nhắc nhở Tứ Lang, La thị gia chủ và Tô thị Tô Thành Tiên đều là gặp phải nàng mới gặp phải bất trắc."
  "Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
  "Nữ nhân này liên tiếp bị cuốn vào án mạng, ta cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Tứ Lang ngài nghĩ sao?"
  Hoa Nhất Đường đột nhiên "à" lên một tiếng.
  Sau đó, không có âm thanh gì nữa.
  Lâm Tùy An ngừng thở.
  Thật lâu sau, thật lâu, Hoa Nhất Đường cũng không lên tiếng...
  Lâm Tùy An cảm thấy cô họng như bị nghẹn lại, nhiệt độ trái tim chậm rãi nguội lạnh theo sự yên tĩnh dài dằng dặc của Hoa Nhất Đường.
  Thật sự là quá buồn cười, vừa rồi trong nháy mắt đó nàng thế mà lại mong Hoa Nhất Đường tin tưởng mình cơ đấy, chuyện này sao có thể được chứ?!
  Bọn họ mới quen biết nhau mới có ba ngày, nói là cộng sự nhưng căn bản là không quen nhau, dựa vào cái gì mà hắn phải tin tưởng một người xa lạ, mới gặp ba ngày thì hai ngày đều biến thành nghi phạm như cô chứ?
  Nếu đặt cô vào hoàn cảnh của Hoa Nhất Đường, liệu cô có tin tưởng Hoa Nhất Đường không?
  Nghĩ đến đây, Lâm Tùy An không khỏi mỉm cười, da mặt ma sát trên nền gạch xanh, rách ra đau đớn.
  Tất nhiên cô sẽ không tin rồi.
15.7.2022.

Bình Luận (0)
Comment