Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 242

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 242: Thật sự là ngoài ý muốn sao

Lâm Tùy An đón ánh mắt của mọi người, bước nhanh đến bên cạnh Hoa Nhất Đường, cởi áo choàng, vén áo ngồi xuống.

"Thế nào rồi?"Hoa Nhất Đường hỏi.

"Hà Tư Sơn đúng là từ trên Quan Tinh Đài rơi xuống vách núi." Lâm Tùy An nói.

Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.

"Sau đó thì sao?"Hoa Nhất Đường lại hỏi.

Lâm Tùy An biết hắn muốn hỏi gì. Ví dụ như: Có tìm được chứng cứ nào liên quan đến người mưu hại Hà Tư Sơn, hoặc hung thủ có để lại dấu vết gì không?

Đáng tiếc, cô quả thực không tìm ra nhiều manh mối gì nhiều hơn thế nữa.

Đúng thật là sống cuộc sống bình yên lâu quá rồi cho nên cô cũng quên mất cái thể chất xui xẻo của mình với Hoa Nhất Đường, may mà Phương đại phu sáng suốt đi theo, nếu không thì Hà Tư Sơn bây giờ chắc chắn là một cỗ thi thể rồi.

Lâm Tùy An lắc đầu: "Nếu có Cận Nhược ở đây là tốt rồi."

Hoa Nhất Đường nhíu mày, miệng nói thầm: "Ra ngoài nhất định phải buộc tên tiểu tử thúi Cận Nhược kia vào thắt lưng quần..."

Lâm Tùy An: "......

Và Cận Nhược sẽ cắn chết ngươi.

"Bên ngươi thế nào?"Lâm Tùy An hỏi.

"Người vừa đến đông đủ." Hoa Nhất Đường hạ thấp giọng: "Mọi người nghe thấy Hà Sơn rơi xuống vách núi, đều rất khiếp sợ."

Lâm Tùy An bưng trà nóng lên nhấp một ngụm: "Nghe tin Hà Sơn Trưởng không còn nguy hiểm đến tính mạng thì sao?"

Hoa Nhất Đường: "Có lo lắng, có thở phào nhẹ nhõm..."

Ánh mắt Lâm Tùy An theo giọng nói của Hoa Nhất chậm rãi đảo qua Bạch Nhữ Nghi, chưởng thư Bạch Văn, trai trưởng Nguyên Hóa, hơn mười tên học sinh, Hoa Nhất Đường lại gần cô, gần như là thì thầm bên tai nói: "Còn có người phẫn hận và thất vọng trong phút chốc..."

Nói đến chữ này, ánh mắt Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường gần như dừng lại trên người Tề Mộ.

Tề Mộ thắt lưng hơi cong, hai tay nắm thật chặt, không ngẩng đầu nhìn cửa chính một, thần sắc lo lắng, hốc mắt đỏ thẫm, thỉnh thoảng giơ tay lên lau nước nước bên mắt, nghiễm nhiên là dáng vẻ lòng như lửa đốt, đau lòng như thắt, cảm xúc khi cô vừa mới mở cửa trong nháy mắt đã sớm biến mất không còn thấy tăm hơi.

Lâm Tùy An: "Có lẽ là hoa mắt nhìn lầm rồi."

Hoa Nhất Đường: "Hoa mỗ từng gặp vô số người, sẽ không nhìn lầm đâu."

"Bằng chứng của ngươi đâu?"

"Không có." Hoa Nhất Đường thề son sắt: "Chỉ đơn thuần là nhìn không thuận mắt mà thôi."

"..."

Ánh mắt Lâm Tùy An lại đảo một vòng, phát hiện Nguyên Hóa và mấy học sinh tụ đầu lại với nhau, thấp giọng lén lút nói gì đó, rồi liếc mắt nhìn Bạch Nhữ Nghi một cái, biểu cảm vô cùng rối rắm.

Hoa Nhất Đường cũng để ý tới, hắng giọng: "Ta còn nhớ vị bên kia là trai trưởng Nguyên Hóa phải không, người có gì muốn nói sao?"

Nguyên Hóa giật mình nhảy dựng lên, đầu tiên là hành lễ theo phản xạ có điều kiện: "Nguyên Hóa bái kiến Hoa tham quân."

Vẻ mặt Hoa Nhất Đường ôn hòa: "Ngươi muốn nói gì?"


Nguyên Hóa: "Khởi bẩm Hoa tham quân, học sinh không biết có nên nói không..."

"Có gì thì nói mau?" Bạch Văn tức giận quát: "Ngày thường lề mề thì thôi đi, bây giờ đã là lúc nào rồi còn ở đó mà lề mề."

Trán Nguyên Hóa chảy mồ hôi: "Xin hỏi Lâm nương tử, Hà Sơn Trưởng từ Quan Tinh Đài rơi xuống vực sao?"

Lâm Tùy An gật đầu: "Vâng."

"Là vào canh giờ nào?"

Hoa Nhất Đường: "Khoảng một khắc giữa giờ hợi."

Khuôn mặt Nguyên Hóa trắng bệch: "Khởi bẩm Hoa tham quân, học sinh từng nhìn thấy một người đi Quan Tinh Đài vào giờ hợi... Ý là, không phải Hà Sơn Trưởng, mà là một người khác, cũng đi Quan Tinh Đài."

Ánh mắt Lâm Tùy An sáng ngời, Hoa Nhất Đường ngồi thẳng người: "Ai?"

Nguyên Hóa liếc mắt Bạch Văn, lại vội cụp mắt xuống, đầu ngón tay chỉ về phía Bạch Văn bên canh: "Là Bạch thư sứ!"

Mọi người nhìn phắt qua, gương mặt Bạch Nhữ Nghi thoáng cái đã trắng bệch.

Tề Mộ kinh ngạc nhìn lại, vẻ mặt không thể tin được: "...... Sao?

Bạch Văn vỗ bàn đứng lên: "Nguyên Hóa, ngươi có ý gì?!"

"Bạch chưởng thư bình tĩnh chớ nóng nảy, đợi Hoa mỗ hỏi rõ ràng." Hoa Nhất Đường nói: " Bạch thư sứ, lời Nguyên Hóa nói có thật không?"

Bạch Nhữ Nghi vội đứng lên, ôm quyền: "Là thật."

Hoa Nhất Đường: "Bạch thư sứ đến Quan Tinh Đài vào giờ nào?"

Bạch Nhữ Nghi: "Khoảng giờ hợi một khắc."

"Lúc đó có Hà Sơn Trưởng ở Quan Tinh Đài không?"

"Có."

"Ngươi xác định đó là Hà Sơn Trưởng sao?"

"Bạch mỗ và Hà Sơn trưởng có hàn huyên vài câu."

"Bạch thư sứ rời đi vào giờ nào?"

"Khoảng giờ Hợi ba khắc."

"Hoa tham quân." Bạch Văn tức giận quát: "Giọng điệu của ngươi như thế, chẳng lẽ là đang thẩm phẩn Bạch thư sứ như phạm nhân sao?!"

Nào ngờ Hoa Nhất Đường còn chưa nói, Bạch Nhữ Nghi đã mở miệng trước: "Không được vô lễ. Hoa Tứ Lang thân là tham quân tư pháp An Đô, việc thẩm án thẩm vấn là chức trách, vả lại chuyện Hà Sơn Trưởng rơi xuống vách núi có điểm kỳ quặc, nên phải hỏi cho rõ ràng."

Sắc mặt Bạch Văn vừa xanh vừa trắng, cúi đầu không dám nói thêm nửa chữ.

Lâm Tùy An mở to hai mắt, quả nhiên là tiến bộ thần tốc, khiến người ta nhìn bằng con mắt khác, không ngờ Bạch Nhữ Nghi mới lăn lộn ở Đông Đô hơn một năm, hôm nay nói chuyện đã có vài phần quan uy, cực kỳ quyết đoán!

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Bạch thư sứ nói không sai, đó là chức trách của Hoa mỗ, dám hỏi từng vị tối nay đã ở đâu, làm chuyện gì, mong rằng các vị đều có thể báo lên như Bạch thư sứ."

Mọi người ôm quyền đồng ý.

Hoa Nhất Đường: "Bạch thư sứ rời khỏi Quan Tinh Đài xong rồi đến đâu?"

Bạch Nhữ Nghi dừng một chút: "Vốn, vốn muốn về phòng nghỉ ngơi..."

"Khởi bẩm Hoa tham quân!" Một học sinh nhảy dựng lên: "Học sinh Sử Tài xuân, và Hoàng Khúc (ý bảo học sinh bên cạnh) rất sùng bái tài năng bác học của Bạch gia Thập Tam Lang, tối nay vẫn luôn ở ngoài cửa trai xá của Bạch thư sứ, muốn thỉnh giáo mấy thứ với Bạch thư sứ, nhưng từ giờ Tuất đến giờ tí, hai người chúng ta cũng không thấy Bạch thư sứ trở về."


Bạch Nhữ Nghi cứng đờ.

"Cho nên, Bạch thư sứ từ Quan Tinh đài trở về, vẫn chưa trở về phòng, nửa đêm, trời đông giá rét thế này, Bạch thư sứ đã đi đâu vậy?"

"Bạch, Bạch mỗ quả thực không có trở về phòng, mà là đi, đi......" Bạch Nhữ Nghi vội lau mồ hôi trán: "Bạch mỗ đến Ngự Thư lâu đọc sách."

Lời vừa nói ra, chúng học sinh đồng loạt lắc đầu.

"Không thể nào, giờ Tuất Ngự Thư Lâu đã đóng cửa rồi."

"Sau giờ tuất, Bạch chưởng thư đóng cửa, dù là kẻ nào cũng không được ra vào! Hà Sơn Trưởng cũng không được."

"Đây là quy củ do Bạch chưởng thư lập ra, xây viện hai mươi năm, chưa từng phá vỡ lần nào!"

"Bạch chưởng thư từng nói, trừ phi chết, nếu không ai cũng đừng hòng phá quy củ."

Mặt Bạch Văn và Bạch Nhữ Nghi và đỏ bừng.

Hoa Nhất Đường "Ồ..." một tiếng thật dài: "Xin hỏi Bạch Thư Sứ, ngài đến Ngự Thư Lâu đọc sách, có nhân chứng không?"

Bạch Văn cao giọng nói: "Trừng mắt lên làm gì?! Cũng đâu có phá quy củ! Bạch Thư Sứ ngủ không được, cho nên đến phòng ta uống chút rượu, viết chút... văn chương..."

Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Văn chương gì?"

Bạch Nhữ Nghi đỏ mặt nhỏ giọng: "Không, không tiện đưa ra..."

Hoa Nhất Đường nặng nề thở dài: "Bạch Thập Lang, đừng trách Hoa mỗ không nhắc nhở ngươi, ngươi và Bạch Văn thuộc Bạch thị, lại là quan hệ trưởng bối, hắn làm nhân chứng vắng mặt của ngươi, độ tin cậy vốn đã giảm đi rất nhiều, nếu ngươi không nói rõ ràng ngươi đã viết gì thì ta cũng rất khó lòng...."

"Bạch thị ta quang minh chính đại! Có gì không thể đưa ra cơ chứ!" Bạch Văn nhảy dựng lên, râu mép trắng như tuyết muốn nổ tung: "Lấy ra đây!"

"Đừng..." Tiếng hét giãy giụa của Bạch Nhữ Nghi bị Bạch Văn ném ra sau người.

Lâm Tùy An có hơi tò mò, nếu luận tài học, nói Bạch Nhữ Nghi đứng thứ hai nhà Đường thì không người dám tranh thứ nhất, cho nên hẳn đã quen với việc văn chương bị người khác đem ra chiêm ngưỡng phân tích. Tối nay rốt cuộc đã viết gì mà lại xấu hổ không dám đưa ra trước mặt người khác như thế?

Hoa Nhất Đường ngồi đoan chính, biểu tình đoan chính, mày nhíu lại cũng rất đoan chính, nếu không lặng lẽ nhướng mày run chân, thì thật đúng là giống một tham quân tư pháp đang nghiêm túc thẩm án.

Không lâu sau, Bạch Văn đã trở lại, trong tay ôm một cái tay nải lớn, trong tay nải là mấy chục tờ giấy, trên mỗi tờ giấy đều viết một bài thơ.

Đều là chữ của Bạch thư viết trong đêm nay, có mấy trang nét mực còn chưa khô hết đâu!" Bạch Văn vội phân phát thơ ra cho các học sinh, lại nhét một mớ vào tay Hoa Nhất Đường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoa tham quân, xem cho kỹ vào!"

Không thể không nói, chữ của Bạch Nhữ Nghi thật sự là không tệ, đường nét đoan chính, nghiêm túc, cảnh đẹp ý vui, mấu chốt là, Lâm Tùy An có thể hiểu được!

"Một ngày không gặp, như ba tháng vậy. Một ngày không gặp, như cách ba thu. Một ngày không gặp, như cách ba đời..."

Lâm Tùy An đọc một bài, cảm thấy không đúng, lại nhìn Hoa Nhất Đường, mặt hắn đã đen thành đáy nồi.

Học sinh xung quanh vang lên âm thanh tán thưởng.

"Chữ tốt chữ tốt!"

"Thơ hay, thơ hay!"

"Nhìn câu này đi: Tình sâu bên trong, sinh tử khó hứa, tương tư sâu bên trong, hồn thần phiêu linh, haiz..."

"Bạch thư sứ, ngài đây là tương tư đơn phương sao..."

Cả người Bạch Nhữ Nghi rụt lại, tựa như muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Thì ra, Bạch thư sứ cũng giống như Hà Sơn Trưởng, có tình cảm sâu đậm với Hoa Nhị Nương." Tề Mộ Tề Mộ lật xem mấy trang, lẩm bẩm nói: "Cho nên... ngưỡng mộ... thê lương như thế..."


"Không đúng." Nguyên Hóa nói: " Nghe câu này, thiên tinh vạn mang lôi đình chấn, tịnh nguyệt không ngưng thanh quang, tùy tâm tùy ý hành thế giới, an bình thiên hạ ái nhân gian."(*)

(*)ngàn sao lấp lánh bỗng sấm chớp, ánh trăng sáng trong ngỡ ngừng lại, tự do tự tại đi khắp thế gian, thiên hạ bình an yêu cả nhân gian.(em dịch đại dị thôi chứ chả hay ho gì, đọc tạm vậy ạ)

Không khí trở nên tĩnh mịch.

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức bắn về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An bị nhìn thì chợt thấy sợ hãi, chọc chọc Hoa Nhất Đường: "Ý là gì thế?"

Trán Hoa Nhất Đường nổi gân xanh, cứng cổ, một chữ cũng không nói nên lời.

Nguyên Hóa ngạc nhiên: "Lâm nương tử nghe không ra sao? Đây là một bài thơ giấu đầu, lấy chữ đầu tiên của mỗi câu thì là, Thiên, Tịnh, Tùy, An..."

Lâm Tùy An trợn tròn mắt: Này này này???

Bạch Nhữ Nghi đỏ mặt như trái cây chín mùa thu, sâu kín nhìn qua, đang muốn nói gì đó thì Hoa Nhất Đường đã đứng bật dậy, hai tay áo rộng thùng thình tựa như thiêu thân vung lên, chắn giữa Lâm Tùy An và Bạch Nhữ Nghi, thần sắc sắc bén: "Tề giám viện, xin hỏi trước giờ hơi ngài đang ở nơi nào?"

Ánh mắt Tề Mộ khẽ động đậy: "Đương nhiên là ở phòng mình rồi."

Hai học sinh khác đứng dậy: "Hai người chúng ta ở cùng một trai xá với Tề giám viện, chúng ta có thể làm chứng cho nhau."

Hoa Nhất Đường: "Trong lúc đó, các người có rời đi một mình không?"

Học sinh lắc đầu: "Tề giám viện đọc sách cùng chúng ta, không hề rời đi."

Hoa Nhất Đường vội nhìn Tề Mộ, lại hỏi học sinh khác.

Bởi vì trai xá có hạn chế, cho nên học sinh cơ bản đều là hai người một gian trai xá, xác minh lẫn nhau, bao gồm Tề Mộ ở bên trong mỗi người đều có chứng minh ngoại phạm rõ ràng.

Ánh mắt Lâm Tùy An theo Hoa Nhất Đường dạo qua một vòng trong phòng, càng nghe càng cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ cô và Hoa Nhất Đường thật sự là nghĩ nhiều rồi ư, vụ án này chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn thôi?

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, liếc mắt nhìn qua, thấy Bạch Nhữ Nghi đang nhìn thẳng mình, ánh mắt trong veo như nước, giống như có ngàn vạn lời muốn nói.

Đầu Lâm Tùy An càng đau hơn.

Bạch Nhữ Nghi chẳng lẽ vì bị trong nhà bức hôn quá nên muốn kéo cô ra làm bia đỡ đạn?

Cũng không phải không có khả năng, dù sao tên này cũng có tiền án rồi.

Bạch Nhữ Nghi giống như đọc hiểu biểu cảm của Lâm Tùy An, ánh mắt chợt trở nên ảm đạm.

Ngay lúc này, Mộc Hạ đẩy cửa phòng ra, ôm quyền nói: "Tứ Lang, Hà Sơn Trưởng tỉnh rồi."

Mọi người chợt mừng rỡ, đồng thời đứng lên, Lâm Tùy An lén nhìn Tề Mộ một cái, Tề Mộ rưng rưng nước mắt, trên mặt mang theo nụ cười, hai tay lại nắm thật chặt, gân xanh nổi lên dữ tợn.

*

Hà Tư Sơn dựa vào đầu giường ngồi, thân thể dựa vào đệm mềm thật dày, gương mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, Lâm Tùy An cảm thấy, ước chừng là bởi vì có Hoa Nhất Phong ở bên cạnh, đều là nhờ ma lực của tình yêu.

"Thân thể bệnh nhân còn rất suy yếu, hỏi mau đi." Phương Khắc nói.

Bởi vì Hà Tư Sơn cần dưỡng bệnh, nên chỉ cho vài nhân viên trọng điểm vào phòng, bao gồm Bạch Nhữ Nghi, Tề Mộ, Bạch Văn và Nguyên Hóa, các học sinh chỉ có thể chờ ở ngoài phòng, ngoài cửa sổ chen chúc một đống bóng dáng đầu tròn đông nghịt.

Hà Tư Sơn mỉm cười: "Yên tâm, không sao đâu, tục ngữ nói rất đúng, đại nạn không chết tất có hậu phúc..." Nói xong, nhìn Hoa Nhất Phong một cái.

Hoa Nhất Phong lạnh mặt đắp chăn cho hắn, Phương Khắc trợn mắt.

Sắc mặt Hoa Nhất Đường rất khó coi: "Hà Sơn Trưởng rơi từ Quan Tinh Đài xuống vực sao?"

Hà Tư Sơn: "Vâng."

"Vì sao rơi xuống vực?"

"Là... bản thân không cẩn thận, ngã một cái, lăn xuống."

Hoa Nhất Đường giật mình: "Trên Quan Tinh Đài có người không?"

"Không có, chỉ có một mình ta."

Hoa Nhất Đường: "Ngươi chắc chứ?"

Hà Tư Sơn bất đắc dĩ mỉm cười: "Chắc chắn, chỉ là ngoài ý muốn thôi."


Hoa Nhất Đường hỏi, Lâm Tùy An vẫn luôn quan sát biểu cảm của mọi người trong phòng, nhất là Tề Mộ, đáng tiếc, phản ứng của mọi người đều là vui mừng, cũng không có bất kỳ điều khác thường nào.

"Nếu như Hà Sơn Trưởng có bất trắc gì thì học viện chúng ta phải làm sao đây!"

Bạch Văn: "Hà Sơn Trưởng à, lần này bị người dọa chết rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong học viện, tuyệt đối không được đi tuần núi nữa!"

Nguyên Hóa: "Nhất là Quan Tinh Đài, Sơn trưởng ngàn vạn lần đừng đến đó nữa!"

"Được được được, ta sẽ ngoan ngoãn ở đây." Hà Tư Sơn cười nói: "Chỉ là ngày mai là ngày giảng bài, ta cứ nằm thế này thì sợ chậm trễ việc học của mọi người..."

"Sơn trưởng không cần lo lắng, Tề mỗ sẽ dạy cho các học sinh..." Tề Mộ còn chưa nói xong, đã bị Bạch Văn cắt ngang.

"Aiya, đã lúc nào rồi mà còn lo chuyện này? Huống chi còn có Bạch gia Thập tam lang ở đây, lo gì không có người giảng dạy luận đạo cho các học sinh thay ngươi?"

Bạch Nhữ Nghi vội vàng ôm quyền: "Bạch mỗ tất nhiên tận tâm tận lực."

Hà Tư Sơn quá đỗi vui mừng: "Đa tạ Bạch thư sứ!"

Nguyên Hóa: "Chuyện sắp xếp sinh hoạt thường ngày cho mọi người cứ để ta, Tề giám viện ngài chỉ cần phụ trách chăm sóc cho Sơn trưởng là được, Sơn trưởng ngài chỉ cần nằm đó dưỡng thương là được!"

Đám học sinh nghe góc tường ngoài cửa đồng thanh hô to: "Bọn ta nhất định khắc khổ cần học, không để cho sơn trưởng và Tề giám viện lo lắng đâu!"

Hà Tư Sơn rất vui: "Được được được, các ngươi cuối cùng cũng trưởng thành rồi."

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường im lặng nhìn nhau, từ lúc Bạch Văn đề cử Bạch Nhữ Nghi giảng dạy cho học sinh thì trên mặt Tề Mộ lập tức treo lên một nụ cười lễ phép nhưng lại mờ mịt, thần thái cực kỳ quái dị.

Sau khi sắp xếp xong, Nguyên Hóa dẫn đám học sinh trở về phòng, Bạch Văn và Bạch Nhữ Nghi đến Minh Lý đường chuẩn bị bài soạn, Phương Khắc gọi Hoa Nhất Phong và Tề Mộ ra phòng ngoài, dặn dò các hạng mục công việc cần chú ý như thay thuốc, nấu thuốc, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Hà Tư Sơn nhìn về phía Lâm Tùy An: "Hôm nay, đa tạ đại ân cứu mạng của Lâm nương tử, Hà Tư Sơn không có gì báo đáp, chỉ có...

"Chỉ tiện tay thôi, không cần để ý!" Lâm Tùy An vội vàng cự tuyệt.

Hà Tư Sơn kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An, hốc mắt dần phiếm đỏ, giống như lại muốn khóc, da đầu Lâm Tùy An tê dại, vội chọc chọc Hoa Nhất Đường.

"Nếu Hà Sơn Trưởng đã không còn gì đáng ngại, vậy chúng ta không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của Hà Sơn Trưởng nữa." Hoa Nhất Đường ôm quyền nở nụ cười hoàn mỹ, rồi cùng Lâm Tùy An rời đi.

Bận rộn cả đêm, lúc này đã gần giờ mão, ánh sáng yếu ớt lướt qua dãy núi liên miên, trời đã sắp sáng.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đi trên hành lang dưới mái hiên, bốn tay đút tay áo, chân mày nhíu chặt.

"Chẳng lẽ là do chúng ta nghĩ nhiều rồi, thật sự chỉ là việc ngoài ý muốn?" Lâm Tùy An nói.

"Chẳng lẽ hai ta bỉ cực thái lai, vận xui đến điểm cuối rồi?" Hoa Nhất Đường nói.

Hai người nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi.

Không phải hai người họ bi quan, mà bởi vì bị hiện thực đè trên mặt đất chà đạp quá nhiều lần, nên thực sự không dám tin.

Đột nhiên, sau lưng "cạch" một tiếng, Lâm Tùy An vội quay đầu lại: "Ai?!

Một lúc lâu sau, Bạch Nhữ Nghi từ bụi cây yên lặng đi ra, đưa đôi mắt trông mong nhìn hai người.

Hoa Nhất Đường thình lình tiến lên một bước, chắn Lâm Tùy An ở sau người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Thập Tam, ngươi muốn làm gì?!"

Bạch Nhữ Nghi hít sâu một hơi: "Bạch, Bạch Bạch mỗ muốn...muốn nói chuyện riêng với...."

Hoa Nhất Đường lập tức xù lông: "Ngươi đừng mơ!"

Bạch Nhữ Nghi nhắm hai mắt lại, làm ra dáng vẻ chết cũng không sờn: "Bạch mỗ muốn nói chuyện riêng với Hoa Tứ Lang!"

Lâm Tùy An: Ồ hố?!

*

Tiểu kịch trường:

Mộc Hạ: Haiz, tình địch của Tứ Lang lại có thêm một người nữa rồi, phiền lòng quá đê!

20.11.2023

Nhân ngày nhà giáo, chúc các thầy cô trong thiên hạ một ngày lễ vui vẻ, học trò giỏi khắp muôn nơi ạ!!!!

Bình Luận (0)
Comment