Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 250

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 250: Phá định thực sự

Lâm Tùy An vội đánh giá hai người đối diện.

Mũi tên đánh lén vừa rồi hiển nhiên là do nam nhân mắt tam giác b ắn ra, người này hình thể dài nhỏ, bắp chân quấn dây buộc, có thể nhìn ra cơ bắp chân cường tráng, hẳn là tuyển thủ tốc độ, am hiểu ám khí.

Tên đầu trọc cao lớn không cần hỏi, tuyệt đối là dạng dùng sức mạnh, ánh mắt cũng tinh tường, không phải hạng người đầu óc ngu si tứ tứ chi phát triển, e là rất khó chơi đây.

Thái độ của đám môn đồ Phù Sinh môn đối với hai người này thay vì nói là tôn kính, thì chi bằng nói là sợ hãi khác thường.... Lâm Tùy An tặc lưỡi... thú vị đây, có lẽ Phù Sinh môn còn có thể cứu.

Nghĩ vậy, Lâm Tùy An đưa tay sau lưng lắc lắc, ý bảo Hoa Nhất Đường nhanh đi theo quy trình.

Lại chẳng ngờ, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ, Lâm Tùy An giật mình quay đầu nhìn lại, Hoa Nhất Đường lại đang dùng khăn thấm thuốc mỡ trong suốt, cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Lâm Tùy An cứng đờ: "Này!"

Hoa Nhất Đường giống như không nghe thấy, trước mắt bao người vậy mà chậm rãi bôi thuốc mỡ xong, lại nâng tay Lâm Tùy An lên thổi thổi, sau đó từ lấy từ trong ngực ra một băng vải trắng như tuyết bắt đầu băng bó, thủ pháp rất chuyên nghiệp, hiển nhiên là đã từng đến nhờ Phương Khắc bồi dưỡng.

Dân chúng vây xem, môn đồ Phù Sinh Môn, Cốc Lương và bất lương nhân, còn có hai BOSS đối diện, đều bị hành động không coi ai ra gì của Hoa Nhất Đường làm cho ngây người, bất chợt chẳng ai có phản ứng gì.

Cận Nhược và Tứ Thánh đồng loạt dời mắt đi.

"Hoa Nhất Đường." Lâm Tùy An nóng cả tai, nhỏ giọng nói: " Đã lúc nào rồi, người đang làm gì..."

Hoa Nhất Đường đột nhiên giương mắt lên, ánh nước đảo quanh hốc mắt đỏ bừng.

Lâm Tùy An vội ngậm miệng lại.

Tốc độ băng bó của Hoa Nhất Đường rất chậm, tốc độ nói cũng không chậm: "Theo lời khai của mã phu và người hầu phủ Trường Sử, thủ lĩnh đám kẻ tặc đâm Lưu Trường Sử thân cao chín thước, cường tráng như tháp sắt, tay chân thô to, tay cầm một thanh hoành đao màu đen dài bốn thước, chính là ngươi phải không?!"

Nói xong một chữ cuối cùng, ánh mắt lẫm liệt bắn về phía nam tử đầu trọc, giống như băng đao.

Đầu trọc nam ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha, không sai, chính là ta! Ta dám làm thì dám nhận! Tại hạ không đổi tên ngồi không đổi họ, môn chủ Phù Sinh môn Cuồng Đao Hiệp Công Phi Dương!"

Nam tử mắt tam giác lạnh lẽo cười nói: "Nhìn tiểu tử này da dẻ non nớt như trứng gà vậy, hẳn là công tử ăn chơi trác táng để nhất Dương Đô, Hoa gia Tứ Lang trong truyền thuyết phải không?"

Hoa Nhất Đường trả lời một tiếng còn lạnh lẽo hơn: "Ngươi là cái quái gì hả?"

Những lời này là hơi Cận Nhược, Cận Nhược đá Hồ Bất Lệnh một cước, Hồ Bất Lệnh run rẩy: "Vị, vị này là phó môn chủ của chúng ta, Vinh Thiên Sơn..."

"Ha ha, hay cho cái giống đê tiện vô sỉ đánh lén đả thương người khác, thứ đầu trâu mắt chuột hôi thối xông trời, thế mà tên họ cũng khá giống còn người đấy."

Hoa Nhất Đường há mồm đã bắn một chuỗi công kích, mắng ầm ĩ một hồi lâu, mọi người mới kịp phản ứng là đang mắng Vinh Thiên Sơn không bằng súc sinh.

Sắc mặt Công Phi Dương và Vinh Thiên Sơn trầm xuống, môn đồ Phù Sinh môn đồng loạt nuốt nước miếng: Hoa gia Tứ Lang quả nhiên danh bất hư truyền, mắng chửi người đúng ghê gớm.

Dân chúng vây xem cũng xôn xao:

"Này, giọng điệu mắng chửi của tiểu bộ khoái này, tôi thích!"


"Tiểu lang quân này là ai vậy? Sao to gan thế?"

"Ngươi vừa rồi không nghe thấy hả, là người của Dương Đô Hoa thị, có bối cảnh đó."

"Tiểu nương tử giỏi võ kia, hẳn là chủ nhân Thiên Tịnh của Tịnh Môn, truyền thuyết có thể lấy một địch trăm nhỉ!"

"Các ngươi đoán xem, tiểu nương tử này và Công Phi Dương ai lợi hại hơn?"

"Tiểu nương tử nếu là thắng, chúng ta về sau có phải sẽ không bị Phù Sinh môn áp bức nữa không?"

"Đừng nằm mơ, Công Phi Dương to gấp đôi tiểu nương tử kia, nếu đánh lại thì có thể phong thần luôn rồi!"

(trời ơi, sắp dịch đánh nhau nữa rồi, oải ghê)

Vinh Thiên Sơn tiến lên một bước: "Hoa Tứ Lang, ngươi đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt, mau mang theo người của ngươi cút đi, nếu không Phù Sinh Môn nhất định sẽ khiến các ngươi chịu không nổi!"

Hoa Nhất Đường hờ hững liếc Vinh Thiên Sơn, tiếp tục băng bó xong một vòng cuối cùng, thắt một cái nơ bướm xinh đẹp, vén lông mi lên, bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An một cái.

Lâm Tùy An mỉm cười: "Băng bó không tệ."

Yên tâm, chuyện nhỏ thôi.

Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông lỏng cổ tay Lâm Tùy An, xoay người thẳng lưng, ngẩng đầu cao giọng nói: "Ta là tham quân tư pháp thành An Đô Hoa Nhất Đường, hiện đã điều tra rõ người hôm qua ám sát Lưu Trường Sử, đó là môn chủ Phù Sinh môn Công Phi Dương, đặc biệt đến bắt về quy án, nếu chống cự, nghiêm trị không tha!"

Dân chúng: Ồ, thì ra tiểu lang quân này là tham quân tư pháp mới tới.

"Ngươi tính là cọng hành gì?" Vinh Thiên Sơn thét chói tai: "Ngươi cho rằng thành An Đô là địa bàn của ai hả?!"

"Thành An Đô tất nhiên là địa bàn của dân chúng An Đô!"Hoa Nhất Đường quát to: "Ngươi tính là cứt chó gì chứ?!"

Lời vừa nói ra, xung quanh đều chết lặng.

Dân chúng trao đổi ánh mắt với nhau, Cốc Lương và bất lương nhân không hẹn mà cùng thẳng lưng, khí thế chợt thay đổi.

Vinh Thiên Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Môn đồ Phù Sinh môn nghe lệnh, tất cả xông lên hết cho ta, chặt những tên tay sai quan phủ này ra cho heo ăn!"

Vừa ra lệnh, thân thể môn đồ Phù Sinh môn đã theo phản xạ có điều kiện run lên, đang muốn tiến công thì Lâm Tùy An cất bước tiến lên, tùy ý kéo một đao, đao quang màu lúc như quỷ bay một vòng, tiếng đao cắt qua không khí làm chấn động cả con phố lặng ngắt như tờ.

Môn đồ Phù Sinh môn giật mình sợ hãi, ký ức bi thảm vừa mới bị Lâm Tùy An đánh cho răng rơi đầy đất đã trở lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không biết là tên thông minh nào đột nhiên nảy ra ý tưởng, phun ra một ngụm máu ôm ngực té cái rầm, lần này thì tốt rồi, mọi người đều học theo, hộc máu ngã xuống đất: "Hu hu", "Hu hu": "Hu hu" đủ loại tiếng kêu, tư thế nằm vạ muôn hình vạn trạng.

Hồ Bất Lệnh là đám có thương thế nhẹ nhất, phun không ra máu, cũng may diễn xuất không tệ, hai mắt trợn lên, ngã thẳng tắp xuống đất.

Lâm Tùy An: "......

Hiện tại cô gần như có thể xác định đám người này và phần đán Tịnh Môn An Đô có liên quan với nhau, diễn xuất bậc này, đúng là cá mè một lứa với Tịnh Môn.

Cận Nhược mỉm cười: "Này, tên đầu trọc và cây gậy đen bên kia, xem ra môn đồ Phù Sinh môn cũng không nghe lời các người lắm nhỉ!"

Tứ Thánh: "Không nghe lời!"

Công Phi Dương mặt đen thành đáy nồi, Vinh Thiên Sơn híp mắt: "Quả nhiên là bùn nhão không trát được tường, vừa lạnh sẹo đã vội quên đau, không sao, đợi môn chủ dỡ Lâm Tùy An này tám khối, thì ta xem còn có ai dám ngỗ nghịch?!"

Công Phi Dương rút hoành đao sau lưng ra, nhìn chằm chằm Lâm Tùy An: "Ta nguyện cùng Lâm nương tử quyết phân cao thấp, ai thắng, người đó chính là môn chủ Phù Sinh môn, Lâm nương tử có dám ứng chiến không?!"


"Ta không có hứng thú với chức môn chủ Phù Sinh môn!" Lâm Tùy An nhấc Thiên Tịnh lên: "Lần này, là bắt tội phạm theo luật thôi!"

Hai người đứng đối diện nhau, phong vân đều trở nên yên tĩnh.

Trong không khí tràn ngập sát khí, mọi người không hẹn mà đồng loạt ngừng thở.

Đột nhiên, hai người đồng thời cử động.

Chân trái Công Phi Dương đạp mạnh xuống, gần như chấn nứt mặt đất, giống như quả cầu sắt nghiền ép mặt đất ra, Lâm Tùy đạp mạnh vọt người tung lên, giống như một con chim ưng xuyên mây, hai người nhanh như gió mạng, tốc độ gần như không phân cao thấp, trong nháy mắt đã tới trước mắt đối phương.

Công Phi Dương dựng thẳng Đao, Lâm Tùy An ngửa đao vung lên, giống như sấm chớp giữa hư không, lại giống như cơn lốc nghịch chuyển, lưỡi dao đánh vào nhau làm tia lửa văng ra khắp nơi.

Gần như đồng thời hai người đều đổi chiêu, Công Phi Dương rút đao đâm thẳng về phía cổ họng Lâm Tùy An, Lâm Tùy An nghiêng đao vung lên, lấy thế đao xoay người thành đường cong, tránh đi công kích kia, thuận thế trở tay quét lại, dùng pháp "Tấn phong chấn thu diệp", đao quang giống như lông hồng bay về phía sườn trái Công Phi Dương.

Nào ngờ vào lúc này, Công Phi Dương điểm mũi chân, thân hình như xoáy nước, Thiên Tịnh vừa đến sát nách Công Phi Dương thì trượt qua, tay phải cầm đao của Công Phi Dương đổi qua tay trái, xoay người và đao, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy đao thế của Công Phi Dương như sóng biển giận dữ, sóng lớn cuồn cuộn, cắn răng vung ra một chiêu "Đao kiếm đoạn trường"...

Một tiếng kêu thật lớn vang lên rầm trời, giống như hai ngọn núi va chạm vào nhau.

Hai người dừng lại trong chớp mắt, đồng thời phi thân lui về phía sau mấy bước, đứng vững thân hình.

Khóe miệng Công Phi Dương tràn ra tơ máu, bàn tay Lâm Tùy An rách ra, băng vải bên tay phải nhỏ máu xuống.

Chẳng qua chỉ trong hai hơi thở, hai người đã đánh năm chiêu, tốc độ nhanh đến mức người bên ngoài gần như không thấy rõ khúc chiết ở giữa, chỉ thấy một chiêu cuối cùng thế lực ngang nhau, khó phân cao thấp.

Sắc mặt Công Phi Dương thay đổi, phun ra một ngụm máu.

Lâm Tùy An lắc lắc cánh tay tê dại, thầm nghĩ không ổn rồi.

Vốn tưởng rằng Công Phi Dương chỉ là loại có sức mạnh đơn thuần, không ngờ tốc độ và phản ứng cũng không yếu, vừa rồi đánh một chiêu cuối cùng, có thể đo được sức mạnh của Công Phi Dương và mình chênh lệch không lớn, vả lại hình thể hắn lớn người lại cao, nếu là thật sự liều mạng thì mình không chiếm ưu thế.

Xem ra chỉ có thể tìm điểm đột phá trên phương diện tính cơ động linh hoạt.

Dân chúng vây xem bất tri bất giác tụ lại, môn đồ Phù Sinh Môn giả chết giả ngất đồng loạt bò dậy, cùng dân chúng chen chúc với nhau trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể đánh ngang tay với Công Phi Dương, người này còn là một tiểu nương tử xinh đẹp, trình đồ khiếp sợ có thể tưởng tượng được.

Cận Nhược và Tứ Thánh cũng rất giật mình, nguyên nhân là vì Lâm Tùy An không thể nghiền ép đối thủ, Công Phi Dương này dám kiêu ngạo ở thành An Đô đến mức này, quả nhiên thật sự có bản lĩnh.

Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm băng vải nhỏ máu của Lâm Tùy An, trong mắt gần như bốc lửa.

Công Phi Dương nở nụ cười: "Chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Lâm Tùy An nhếch khóe miệng: "Cuồng Đao Hiệp, xứng đáng một chữ" Cuồng "!"

Ánh mắt hai người đồng thời lóe lên, lại xuất kích.

Đao thế của Công Phi Dương như bão táp, tất cả đều là chiêu đánh xem bổ, nhất là liên hoàn luân đao thế, như sóng lớn đá vào đá, mênh mông không ngừng, chiêu chiêu trí mạng, sát ý bao trùm.

Thân hình Lâm Tùy An bay nhanh, bước chân vội dùng chiêu "Tấn phong chấn thu diệp" kết hợp với Liên Hoa Bộ, giống như nước chảy vô hình, chiêu thức trong tay biến hóa hàng ngàn hàng vạn, dùng triền ti kiếm của Đăng Tiên Giáo bỏ đi đao lực của đối phương, lấy song long xuất hải của Khương Trần quấy rầy tiết tấu của đối phương, phối hợp với đao pháp Miêu Đao của Ngũ Lăng Minh đột phá phòng thủ, xuyên thủng tổ chức công kích thuần thục nhất, có thể nói là dùng hết sở học cả đời, muốn một chiêu đánh bại Công Phi Dương.


Chỉ trong thời gian mười hơi thở, hai người đánh ba mươi sáu chiêu, trán, đầu vai, cánh tay, đùi của Công Phi Dương tất cả chảy máu, theo mỗi một lần công kích lại có máu b ắn ra, đám người Cận Nhược tinh thần đại chấn, liên tục hoan hô cổ vũ cho Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An không hề thắng thế như vẻ ngoài, mỗi chiêu công kích đều là chiêu tất sát, thế nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đều bị tránh đi, không chỉ như thế, thậm chí còn kích phát chiến ý của Công Phi Dương, càng đánh càng hăng, mỗi một lần đánh trả sức mạnh đều lớn hơn đợt trước, máu trong lòng bàn tay thấm đẫm băng vải, bàn tay tên đến mức tê hầu như cầm không được chuôi đao.

Lâm Tùy An lần đầu tiên cảm nhận được sự buồn bực và uất nghẹn của những người từng bị cô đánh trước đây, trong lòng kêu khổ không ngừng, bất tri bất giác, sau lưng đã đổ mồ hôi.

Xem ra đây là một trận đánh lâu dài rồi, so là so xem ai có sức bền hơn.

Lâm Tùy An vốn có chút lòng tin, thẳng đến khi cô phát hiện mắt trắng của Công Phi Dương dần dần tràn lên một tầng sóng màu xanh nhạt, trong lòng chợt thấy kinh hãi, đây rõ ràng là trạng thái đặc thù của người trúng độc quả Long Thần, nhưng ý thức của Công Phi Dương lại rất tỉnh táo, chiến lực kinh người, hoàn toàn khác với trạng thái của tứ thánh trước đó..."

Lâm Tùy An đạp chân một cái, tạo ra hai tầng tàn ảnh, sau đó như diều hâu cúi xuống phía sau Công Phi Dương, eo chân vung lên, khom người vung ra một đao, phá vỡ một chiêu công kích của Công Phi Dương, thuận thế lấn người tiến lên, hô khẽ: "Ngươi là Phá Quân?!"

Sát khí giữa lông mày Công Phi Dương hiện lên, tựa như điên cuồng, hoành đao như bão táp mưa sa vung tới, trong nháy mắt, liên tục tấn công mười chiêu, Lâm Tùy An né tránh không kịp, xương gò má, thái dương, đầu vai trúng đao, mau phun ra, không khỏi liên tục lui mấy bước, sắc mặt khẽ biến.

Đây là phiên bản 4.0 của Phá quân.

Trên đầu trọc của Công Phi Dương nổi gân xanh, giống như mấy con giun lúc nhúc, giọng nói trở nên khàn khàn: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Hoành đao kéo lên, bổ xuống, xoay vòng, quét ngang, thế công kích nhanh như gió lốc.

Lâm Tùy An ứng phó không xuể, liên tiếp lui về phía sau, thể lực từng chút yếu đi, mồ hôi chảy đầy trán.

Chết mẹ rồi, cô chỉ là một phàm nhân, sao có thể đánh bại một phá quân thực sự đây?

Hoa Nhất Đường cũng thấy được gân xanh trên đỉnh đầu Công Phi Dương, lúc này đã đoán ra thân phận người này, trái tim gần như ngừng đập, nắm chặt ngón tay.

Mọi người vây xem đều đổ mồ hôi thay Lâm Tùy An, căng thẳng nhất là đám Phù Sinh Môn.

Lão Cổ: "Tình huống không ổn, ta thấy Lâm nương tử này sắp bại rồi, nếu không chúng ta nhân cơ hội đi lên giúp môn chủ thì đợi đến lúc môn chủ thắng, chúng ta sẽ không có cơ hội tranh công."

Hồ Bất Lệnh: "Không vội, xem thử đã."

Lão Cổ: "Ngươi thật sự tin Lâm Tùy An này có thể thắng sao?".

||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||

Hồ Bất Lệnh: "Ngươi đã quên những huynh đệ chết oan kia rồi sao, rơi vào trong tay Tịnh Môn dù sao vẫn còn hơn rơi vào tay Vinh Thiên Sơn!"

Lão Cổ im lặng.

Giọng nói của bọn họ không lớn không nhỏ, vừa vặn để Cận Nhược nghe được, Cận Nhược kinh ngạc liếc mắt nhìn thoáng qua, chỉ trong khoảnh khắc, Vinh Thiên Sơn đột nhiên làm khó dễ, bắn hai mũi tên về phía hai mắt Hồ Bất Lệnh: "Phản đồ, chết đi!"

Hồ Bất Lệnh sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, căn bản không biết trốn, chợt nghe đinh đinh hai tiếng, mũi tên bị Cận Nhược đánh bay, Vinh Thiên Sơn cười lạnh lẽo, xoay người lại bắn ba mũi tên về hướng Lâm Tùy An, Cận Nhược giận dữ vọt người bay ra, ánh đao vòng quanh thân một vòng, đánh bay mũi tên đánh lén, tung người nhảy một cái, đánh nhau với Vinh Thiên Sơn.

Chân Hồ Bất Lệnh mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, sắc mặt lão Cổ càng khó coi, hai người liếc nhau, trong lòng biết rõ: Nếu Lâm Tùy An thua, bọn họ cũng sống không nổi. Lúc này lớn tiếng kêu lên: "Lâm nương tử, chiêu Công Phi Dương dùng là chiêu***!"

(bà cái *** này hong phải em hong dịch mà do trên bản raw nó chỉ để hai cái ô thôi, chắc do vấn đề kiếm duyệt, em cũng chả đoán ra được là cái chiêu quái quỷ gì)

"Sở hở ở hạ bàn!"

Lời nói nhẹ nhàng, những lại khiến lòng Lâm Tùy An muốn tru lên, cô đã sớm nhìn ra hình thể mập mạp của Công Phi Dương, quán tính rất lớn, hạ bàn không ổn định, nhưng căn bản không tấn công được!"

Hai người đã giao thủ gần trăm chiêu, cả người Lâm Tùy An đều thấm ướt mồ hôi, dần dần bên tai chỉ có thể nghe được tiếng đao của Thiên Tịnh, hô hấp của mình, và tiếng tim đập.

Có lời thì thầm như ác quỷ chui vào trong đầu:

[Muốn thắng không?]

Thừa lời!

[Muốn thắng, thì phải ôm quyết tâm giết người.]

Hả?

[Không giết người, ngươi mãi mãi không thắng được!]


[Giết người, sẽ trở thành Phá Quân chân chính, bễ nghễ, bách chiến bách thắng!]

Cút mẹ mày đi!

Phá Quân con mẹ nó!

Lâm Tùy An cố ý lách về phía trước, đâm vào trong đao phong lạnh thấu xương của Công Phi Dương, cánh tay nhỏ, gương mặt, sau lưng liên tục chịu ba đao, máu thịt bay tứ tung, đau nhức thấu tim trong nháy mắt biến tất cả tạp niệm thành hư vô, dưới chân Lâm Tùy An nghiền nát, xung quanh phát lực, tràn ra ba tầng tàn ảnh, đây đã là cực hạn của cô, Công Phi Dương nhận lầm tàn ảnh, hai đao bổ vào không trung.

Ngay bây giờ!

Toàn thân Lâm Tùy An tựa như cây gãy ngã xuống phía dưới, hai chân trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mượn lực đạp, cả người như mũi tên rời cung, bắn nhanh đến gần đao quang của Công Phi Dương, vung ra một đao.

"Xoẹt" một tiếng, bắp chân Công Phi Dương bay ra một miếng thịt, phun máu.

Công Phi Dương hét lớn một tiếng, trở tay lại bổ, nhưng Lâm Tùy An đã biết trước, vội vàng dùng Thiên Tịnh ngăn cản, xung lực quá lớn hất cô văng ra xa, một đầu gối rơi xuống đất, lại vọt lên.

Tất cả mọi người đã nhìn ra, Lâm Tùy An dùng đấu pháp một đao đổi một đao, nhanh đến tận cùng, cũng dũng mãnh đến tận cùng, nhưng cũng hung hiểm đến tận cùng, nếu không cẩn thận thì chính là đồng quy vu tận.

Mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, lấy lá vàng trong lòng ra, đang muốn phát động đại pháp vung tiền như rác để phát động chiến thuật biển người, thì lúc này lại nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tùy An.

Trong huyết quang, ánh mắt Lâm Tùy An sáng đến đang sợ, viết đầy bốn chữ "Quyết không nhận thua!"

Trận này, không phải cô đánh với Công Phi Dương, mà là cô đang đấu với chính mình.

Hoa Nhất Đường cắn muốn nát răng, đè lá vàng xuống.

Lâm Tùy An, ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ thắng!

Cùng với tốc độ càng lúc càng, thì hô hấp của Lâm Tùy An càng lúc càng chậm, xung quanh lâm vào một sự yên tĩnh kỳ lạ, thân thế như diều đón gió, hấp thu năng lượng của đại địa, bầu trời và gió, mỗi một tấc cơ bắp đều tràn ngập sức mạnh, cô dần dần không cảm thấy mệt nữa, cũng mất đi đau đớn, cả người tiến vào trạng thái quên mình.

Công kích của Công Phi Dương ở trong mắt cô chợt trở nên chậm lại, cô có thể nhìn thấy lưỡi dao xẹt qua vết rách trong không khí, hướng đi của sức mạnh khi cơ bắp ngưng tụ, những dấu vết động thái này vội lưu chuyển, tụ tập, tản ra, hình thành một khu vực trống rỗng của "Lực" và "Thế", ngay tại bốn tấc trên đùi trái của Công Phi Dương, giống như một "Mắt bão" tái nhợt, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Lâm Tùy An.

Trong chớp mắt, trong đầu Lâm Tùy An rộng mở, đao tùy ý di chuyển, nhanh như phi tiễn đâm vào "Mắt bão", phụt một tiếng trầm đục, xương đùi Công Phi Dương bị gãy, cả người nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, mất đi ý thức.

Lâm Tùy An nhảy về phía sau một bước rồi đứng lại, cầm đao giữ vừng thân hình, ngũ giác dần dần trở lại.

Xung quanh đầu tiên là một tĩnh mịch, ngay sau đó, là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, âm thanh lớn nhất tất nhiên là Cốc Lương, bất lương và Cận Nhược.

Cận Nhược giẫm một cước lên mặt Vinh Thiên Sơn, vung tay hô to: "Sư phụ uy vũ! Chủ nhân Thiên Tịnh uy vũ! Tịnh Môn uy vũ!"

Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thần kỳ nhất chính là môn đồ Phù Sinh Môn, cũng la to huýt sáo theo, thoạt nhìn còn rất kích động.

Lâm Tùy An ngẩng đầu lên, cảm nhận cơn gió thổi qua sợi tóc, mùi máu tanh mặn nồng tản ra trong gió.

Lúc này, cô mới ý thức được, vừa rồi trong nháy mắt đã nhìn thấy được lỗ hổng, chính là "sơ sở" thực sự của Công Phi Dương, mà chiêu mà cô vừa mới sử dụng kia, mới thật sự là "Phá định"!

Khá lắm, khó trách chiêu "Phá định" này mấy chục năm không một ai khám phá ra, như thế này cũng khó ngộ quá rồi, Lâm Tùy An dở khóc dở cười nghĩ, đời này tám phần chỉ có thể ngộ ra một lúc này thôi.

Trong gió bay tới mũi hương hoa quả dịu dàng, Hoa Nhất Đường trước mặt cô, hai mắt vẫn đỏ ửng, khuôn mặt tươi cười đã nhiễm thêm độ ấm của ánh mặt trời.

"Lâm Tùy An, ngươi thắng rồi."

Lâm Tùy An nhếch miệng: "Ừ. Ta thắng rồi!"

*

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Làm ta sợ muốn chết! Phải dựa vào chính khí chống đỡ mới không té xỉu đó, hu hu hu.

1.12.2023

Bình Luận (0)
Comment