Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 51


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 51: Đêm kinh hoàng
Lâm Tùy An cực kỳ kích động: Quả nhiên, tình tiết như này mới là thứ người lớn nên xem!
Mũi chân cô hơi nhún thân hình đã lóe lên, cả người lập tức đến sau bình phong, một đôi tròng mắt sáng ngời...!sáng...!sáng...!Sau đó, tắt rồi.
Sau bình phong quả thực có một nữ tử đang nằm, cô ta mặc một bộ váy đỏ xinh đẹp kiều mị, nhưng không phải là làm chuyện gì không thể nói, mà chỉ đơn thuần ngã xuống, một con thỏ mập lông trắng tai đen nhảy tới nhảy lui trên người cô, sợ tới mức cô sợ hãi kêu lên liên tục.

Kỷ đại phu luống cuống tay chân nắm lấy tai thỏ, phía sau còn có một bé trai cả người bẩn thỉu tầm ba bốn tuổi, luôn miệng kêu "Thỏ thỏ, thỏ thỏ".
Lâm Tùy An: Ta đã cởi ra rồi mà chỉ có vậy thôi sao???
"Ừm khụ khụ khụ khụ!" Hoa Nhất Đường phía sau giống như bị lông thỏ rơi vào họng, ho đến muốn nổ phổi.
Kỷ đại phu lau mồ hôi: "Vị nương tử này...!ngươi đến khám bệnh à? Xin lỗi, hãy chờ cho một chút..."
Lời còn chưa dứt, chân thỏ kia đã đạp mạnh vào mặt Kỷ đại phu rồi nhảy lên cao ba thước, vù một cái chui vào hậu trạch.
Kỷ đại phu che mặt đuổi theo, đứa nhóc khóc òa lên nhào tới ôm lấy đùi Lâm Tùy An, nó giống như con khỉ liên tục đạp đạp cố trèo lên người Lâm Tùy An, hai tay với lấy cổ Lâm Tùy An, hoàn toàn không biết lạ biết quen gì, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu làm hiện ra hai vệt trắng: "Thỏ thỏ! Ta muốn thỏ!"
Lâm Tùy An: "..."
Đứa nhóc này người thì bé tí nhưng sức lại không nhỏ, Lâm Tùy An không dám mạnh tay, quay đầu bắn tín hiệu cầu cứu với Hoa Nhất Đường, nghĩ thầm thứ hàng ăn chơi này nhiều trò, dỗ một đứa nhóc hẳn cũng không có vấn đề gì đâu...!ối chu choa!
Hoa Nhất Đường thế mà lại là bị hồng y nữ tử tên là Vưu cửu nương kia ép đến góc tường, Vưu cửu nương giống như không có xương dán về phía trước, nước mắt mỹ nhân rơi xuống, ai thấy cũng xót thương: "Tiểu lang quân tuấn tú như thế, nhất định cũng là người thiện tâm, nô gia bị trặc chân rồi, quả thực đau đớn lắm thay, ngài có thể đưa nô gia về nhà hay không."
Da mặt Hoa Nhất Đường vừa đen vừa đỏ, hai tay nắm quạt đặt ngang trước ngực, giống như dốc hết toàn lực chống lại kẻ địch nói: "Vị nương tử này, ta thấy sắc mặt ngươi hồng hào trung khí đủ đầy, giọng nói như tiếng chuông ngân, nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi...!Lâm Tùy An, cứu ta!!"
Lâm Tùy An: "..."
Không phải là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô sao, chút cục diện nho nhỏ này cũng không xử lý được sao?
Vưu cửu cương lại áp sát vài phần, Hoa Nhất Đường giống như bị đốt mông.


Lâm Tùy An thở dài, lắc mình đi đến bên cạnh Hoa Nhất Đường, chiều cao của cô và Vưu cửu nương cũng gần bằng nhau, vừa lúc khéo mặt dán vào mặt Vưu cửu nương, Vưu cửu nương hoảng sợ, dưới chân lảo đảo, mềm nhũn chực ngã xuống đất, Lâm Tùy An nhanh nhẹn đưa tay quàng lấy vòng eo mềm mại của Vưu cửu nương, rồi trở tay nhét đứa nhóc kia cho Hoa Nhất Đường: "Ca ca này thơm lắm, ôm hắn đi."
Tình hình của hai người chợt thay đổi, đứa nhóc nhào vào người Hoa Nhất Đường, trong lòng Lâm Tùy An biến thành Vưu cửu nương.
Lâm Tùy An rất hài lòng: Mềm mại thơm hương, ôm trong lòng dễ chịu hơn tên nhóc kia nhiều.
Mặt Hoa Nhất Đường xanh mét, nước miếng của tên nhóc bôi lên mặt hắn: "Ca ca thật thơm, ngửi thôi cũng thấy ngon nữa."
(Bé ơi, đổi chỗ đi, chị cũng muốn mlem)
"Không bị thương chứ?" Lâm Tùy An đỡ Vưu cửu nương lên, lúc này mới phát hiện cô ta là một mỹ nhân hiếm có, màu da như ngọc, trang điểm tinh xảo, nhất là đôi mắt, đen long lanh như nước mùa thu, rất xinh đẹp rất quyến rũ.
"Đa tạ...!vị nương tử anh võ này tương cứu." Sắc mặt Vưu cửu nương ửng hồng ngượng ngùng, hoàn toàn khác với phong cách phóng khoáng ngã nhào vào người Hoa Nhất Đường khi nãy.
"Ừm khụ khụ khụ khụ!" Hoa Nhất Đường ho khan không ngừng.
Ánh mắt Vưu cửu nương vòng quanh người hai người vài vòng, mím môi cười khẽ, rút một tấm thẻ hoa trong ngực ra nhét vào trong tay Lâm Tùy An: "Tiểu nương tử nếu có thời gian, không ngại đến nhà ta uống rượu."
Nói xong, lại tình cảm dạt dào nhìn Lâm Tùy An một cái rồi lướt đi.
Lâm Tùy An:???
Hoa Nhất Đường bây giờ không chỉ xanh mặt, mà ngay cả tóc cũng xanh, đứa nhóc trong ngực lại bắt đầu gào thét: "Ta muốn thỏ thỏ! Thỏ, thỏ! Thỏ, thỏ!"
Hoa Nhất Đường không sợ chết bế đứa nhóc kia đi về phía hậu trạch, Lâm Tùy An đầu đầy vạch đen đi theo phía sau, bước qua cửa hông thì trước mắt chợt sáng ngời, diện tích trong trạch viện không lớn, chỉ có hai gian sương phòng, trước cửa sổ sau nhà trồng đầy cây xanh ngay ngắn, lá có màu xanh nhạt, vàng lục, màu xanh đậm, hình dạng không đồng nhất, cao thấp khác nhau, có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
Lâm Tùy An vừa liếc mắt một cái thì nhìn thấy con thỏ béo kia...!không đúng, là năm sáu con thỏ béo đang chạy khắp vườn thảo dược, chúng đều vểnh hai chiếc tăng to gặm vui vẻ, thảo dược mọc dày đặc chung quanh hàng rào tre, phía trên còn treo rèm che nắng, hẳn là được chăm sóc rất kỹ càng, các cành lá đều được bảo vệ bên trong, lá bị mọc ra bên ngoài đều bị gặm sạch.
Kỷ đại phu giơ cao một cái giỏ, cẩn thận tới gần một con thỏ trong số đó, đang muốn úp lấy nó thì trong sương phòng đột nhiên có một người phụ nữ lao ra, vung một cây gậy đập vào người Kỷ đại phu: "Kỷ Cao Dương, có phải ông lại bán đồ cưới của ta rồi không không!"
Kỷ đại phu bị đánh thì trở tay không kịp, ngã bịch xuống đất, chiếc sọt úp bị lên đầu mình, những chứ thỏ kia bị dọa sợ, hai chân nhảy vọt lên, chạy ngay ra ngoài vườn, Lâm Tùy An lanh tay lẹ mắt nắm lấy ba tai thỏ, chúng không ngừng chọi chân giữa không trung, ba con thỏ còn lại bị đá vào giữa không trung, cô dùng tay trái vung ra lần nữa, lại nắm thêm ba đôi tai thỏ trong tay.
Đứa nhóc trong lòng Hoa Nhất Đường vui vẻ trượt từ trên người Hoa Nhất Đường xuống, chạy đến góc vườn lấy một cái lồng gỗ lớn, Lâm Tùy An nhét tất cả thỏ vào bên trong, nhóc con ngồi xổm bên cạnh lồng sắt, lẩm bẩm trò chuyện với mấy chú thỏ, rõ ràng là đã quen với tình trạng gà bay chó sủa trong nhà.
Phụ nhân đuổi theo Kỷ đại phu vừa đánh vừa mắng, Kỷ đại phu không ngừng lăn lộn, chạy còn nhanh hơn thỏ, vừa chạy vừa xin tha thứ: "Phu nhân chớ tức giận! Phu nhân chớ tức giận, chỉ xoay sở tạm thời thôi, qua mấy ngày nữa nhất định có thể chuộc lại."
"Kỷ Cao Dương, nếu ta tin lời theo lời ông, heo nái cũng có thể trèo lên cây!"
Hoa Nhất Đường trợn mắt há mồm: "Chẳng lẽ vị này chính là hiền thê trong lời đồn của Kỷ đại phu đây sao?"
Lâm Tùy An: "......"
Hậu trạch loạn cào cào như vậy rõ ràng không phải là thời cơ tốt để bàn chuyện, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường chỉ có thể lên tiền đường chờ, ước chừng qua một nén nhang, Kỷ đại phu cuối cùng cũng bước ra, trên trán có một khối tím xanh, trên cổ bị cào ba vết xước, có thể hiểu được tình hình chiến đấu bên trong cực kỳ thảm thiết.

"Xin lỗi, để các vị chờ lâu rồi, hai vị đến khám bệnh, còn để các vị....!chê cười rồi chê cười rồi!" Vẻ mặt Kỷ đại phu xấu hổ, liên tục thi lễ.
Hoa Nhất Đường khoát tay: "Ta tới đây là muốn mời Kỷ đại phu đến giúp ta một việc."
Kỷ đại phu: "Có chuyện gì Kỷ mỗ có thể làm được, hai vị cứ việc mở miệng."
"Ta muốn mời Kỷ đại phu đến khám nghiệm thi thế của Lỗ Thời lại lần nữa."
Kỷ đại phu khó hiểu: "Thi thể lão Thời không phải đã khám nghiệm xong rồi sao?"
Hoa Nhất Đường lấy ba lá vàng đặt lên án gỗ: "Làm phiền ngươi giúp kiểm tra lại lần nữa."
Hoa Nhất Đường ra tay hào phóng như vậy, Kỷ đại phu vô cùng kinh ngạc, vội chính trực ôm quyền hỏi: "Không biết hai vị xưng hô như thế nào?"
Hoa Nhất Đường: "Ngươi không cần phải biết."
Kỷ đại phu nhìn lá vàng vài lần, lại nhìn Lâm Tùy An, khẽ giật mình: "Vị nương tử này chính là người hôm nay bỏ tiền ra lo hậu sự cho lão Thời sao?"
Lâm Tùy An gật đầu.
"Hai vị là thân thích của lão Thời ư?"
Hoa Nhất Đường: "Chỉ là cố nhân có duyên gặp gỡ một lần, thấy lão chết kỳ lạ như vậy nên cảm thấy hơi không đành lòng."
"Ồ..." Kỷ đại phu gật đầu nói: "Kỷ mỗ là đại phu, khám nghiệm tử thi không chuyên nghiệp, sợ có sai sót, hai vị nếu có chỗ không rõ, có thể mời quan phủ phái người đến khám nghiệm lần nữa."
Lâm Tùy An: "Huyện nha còn ngỗ tác nào khác không?"
Kỷ đại phu cười gượng: "Thành Hà Nhạc chỉ có một ngỗ tác thôi."
Hoa Nhất Đường: "Trong thành có đại phu nào khác biết khám nghiệm tử thi không?"
"Công việc vừa bẩn vừa khổ này, chẳng ai chịu làm, nếu không phải Tiểu Yến đến cầu xin ta, ta cũng sẽ không làm.

Huống chi..." Kỷ đại phu hơi khựng lại một chút, lại nói: "Hai vị với lão Thời không thân không cố, nếu muốn xin khám nghiệm tử thi thì phải có được sự đồng ý của Lỗ Cửu.

Nhưng lão Thời đã được hạ táng, nhập thổ vi an, nếu muốn khám nghiệm tử thi thì phải mở quan tài, tên Lỗ Cửu này tính cách rất khó chịu, e là sẽ không đồng ý đâu."
Lâm Tùy An kinh ngạc: "Chỉ mới qua vài canh giờ, sao lại hạ táng nhanh như vậy?"

Kỷ đại phu thở dài: "Thi thể lão Thời đã thối rữa rồi, phải mau chóng chôn đi, ta nói thật nhé, thi thể thành như vậy rồi, cho dù Kỷ mỗ kiểm tra lại lần nữa thì chắc cũng không khám được gì nữa đâu."
Nói cũng đúng.

Lâm Tùy An thầm nghĩ, cô không rõ kỹ thuật khám nghiệm tử thi thời đại này phát triển đến trình độ nào, lỡ như đào mộ ra xong lại chẳng khám ra được gì...
Mệt tim thật, thứ chắn ngang trước mặt cô là một hàng rào kỹ thuật không cách nào vượt qua!
"Nghe Kỷ đại phu nói vậy, ngươi có biết Lỗ Thời chôn ở nơi nào sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Kỷ đại phu khó xử: "Điều này..."
Hoa Nhất Đường lại lấy ra thêm hai lá vàng đặt lên bàn: "Xin hãy nói cho ta biết."
Kỷ đại phu do dự một lúc lâu, bình tĩnh nhìn hai người, nặng nề thở dài: "Lỗ Cửu chôn lão Thời ở bãi tha ma."
Quả nhiên không nên tin tên Lỗ Cửu kia, nhận của cô một lá vàng, thế mà vẫn người chôn người ở bãi tha ma.

Lâm Tùy An tức đến nghiến răng nghiến lợi, dám lừa tiền của cô...!được rồi, dù sao cũng là tiêu tiền của Nhất Đường...!Nhưng như thế cũng không được! Tuyệt đối không thể tha cho loại tiểu nhân háo lợi này!
"Lâm – Tùy – An – Lâm – Tùy – An..."
Giọng nói của Hoa Nhất Đường phía sau giống như vớ cũ treo đầy trên nhành cây khô, bị gió đêm thổi qua bay tán loạn khắp trời.
Lâm Tùy An bực bội dừng bước: "Gọi hồn hả?"
"Suỵt suỵt suỵt!" Hoa Nhất Đường căng thẳng giơ ngón tay lên miệng, dáo dác nhìn xung quanh: "Đừng nói từ này, lỡ như bị thứ gì đó không sạch sẽ nghe được dính vào thì không tốt đâu!"
(anh ơi, hổng mấy mình ra dáng nam chính tí đi)
"..."
Hoa Nhất Đường xoa xoa cánh tay: "Hay là chúng ta quay về thành tìm Mộc Hạ, Y Tháp và Cận Nhược cùng đi, nhiều người nhiều dương khí, dễ trừ tà."
Lâm Tùy An: "Là ai nói sắp tới giờ giới nghiêm, sợ không kịp thời gian, là ai nói phải nhanh ra khỏi thành? Là ai nói khám nghiệm tử thi phải nhanh tay nhanh chân, nếu chậm thì sẽ phát sinh biến cố?"
Hoa Nhất Đường hơi run lên: "Hôm nay không sợ sinh biến, chỉ sợ thi biến."
Cũng khó trách Hoa Nhất Đường sợ như vậy, không khí xung quanh bãi tha ma này thực sự rất ghê rợn.
Vị trí chôn cất của bãi tha mà nằm ở phía đông bắc bên ngoài thành Hà Nhạc, cách thành năm dặm, vốn là một mảnh đất hoang, về sau không biết vì sao dần dần biến thành vùng đất chôn xác của những người vô danh không có thân thích, đưa mắt nhìn qua thì thấy cả một vùng cỏ khô cằn cỗi, hoang vắng không bóng người, ánh trăng len từ khe hở của những đám mây tràn ra, mắc lại trên lá cỏ, tựa như kết thành một tầng sương trắng, trong đám bụi cỏ cất giấu những mộ phần lớn nhỏ, có cái mọc đầy gai, có cái cỏ cháy đen, tiếng gió len lõi giữa những ngọn cỏ mọc trên mộ giống như những oan hồn đang ngâm ngan khúc hát cực kỳ thê lương, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi cháy và mùi tanh hôi, cũng không biết là phân dã thú hay là mùi thịt người sau khi bị thiêu đốt.
Lâm Tùy An nhướng mày: "Ngươi sợ ma à?"
Hoa Nhất Đường bỗng dưng trở nên gấp gáp, chuôi quạt gõ vào lồng ngực bộp bộp: "Hoa Nhất Đường ta đường đường là nam nhi bảy thước, đương nhiên là..." Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng gió như tiếng quỷ khóc, Hoa Nhất Đường hét một tiếng, mở quạt che lên đỉnh đầu: "Đương nhiên là sợ ma rồi!"
Lâm Tùy An không thèm nhịn mà bật cười: "Ngươi sợ gì chứ? Người khác sợ ngươi mới đúng."
"Hể?"

Hoa Nhất Đường khoác một bộ áo trắng không tỳ vết đi trong bóng tối, xung quanh còn có một lớp filter mông lung phủ lên, phối hợp với nhan sắc tuấn tú không giống phàm nhân này...!Lâm Tùy An Thầm nghĩ, không phải lệ quỷ thì cũng là hồ ly tinh.
"Đi thôi, chắc là ngay phía trước rồi." Lâm Tùy An nghiêng đầu ra ý bảo, dựa theo phương hướng mà Kỷ đại phu nói, Lỗ Thời hẳn là chôn ở khu mộ mới này.
Hốc mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên, thoạt nhìn như sắp khóc vì sợ, hắn do dự vươn tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn túm lấy tay áo Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An híp mắt lại.
Ngón tay Hoa Nhất Đường run rẩy: "Chỉ tạm thời thôi."
Lâm Tùy An bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho hắn túm lấy ống tay áo mình, còn bản thân thì phía trước đánh đầu trận, dáng người Hoa Nhất Đường cao lớn, thế mà cứ nhất định muốn thay đổi kết cấu vật lý rụt người sau núp sau lưng cô, nhón mũi chân, tròng mắt đảo liên hồi...!Lâm Tùy An đột nhiên có cảm giác như mình đang dắt theo một Samoye nhát gan như chuột.
Khu mộ mới cũng không khó tìm, mộ phần còn chưa bằng phẳng, vẫn chưa mọc cỏ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy tờ tiền giấy bị đốt cháy, ước chừng là người đưa tang đốt, nhưng Lâm Tùy An đi vài vòng giữa mộ phần, đất trên mộ này không giống như mới đào hôm này, không tìm được mộ của Lỗ Thời.
"Ông nội nó, đến cả bia cũng không thèm lập!" Lâm Tùy An lại thầm mắng Lỗ Cửu một hồi máu chó đầm đìa.
"Ta cảm thấy không đúng lắm!" Hoa Nhất Đường điên cuồng túm tay áo Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An: "Cái gì?"
"Ngươi không thấy mộ ở bãi tha ma này quá nhiều sao?"
Lâm Tùy An lắc đầu, cô không có khái niệm về quy mô bãi tha ma của thế giới này.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường càng trắng bệch: "Dân chúng bình thường sau khi qua đời, người thân con cái đều sẽ mua đất để lập mộ phần, là muốn cầu phúc lợi cho đời sau, chọn địa điểm mai táng còn phải chú ý chọn nơi có phong thủy tốt, tuyệt đối sẽ không chôn qua loa.

Chôn vào bãi tha ma thế này cùng lắm chỉ có vài loại người, hoặc là phường đại gian đại ác, hoặc là người cô đơn không có thân nhân, hoặc là người không tên không họ, theo như lẽ thường thì ba loại người này không có nhiều, nhưng mộ phần nơi này..." Hoa Nhất Đường rụt cổ: "Ước chừng phải gấp hai ba lần huyện thành khác."
Lâm Tùy An: "Ý là gì?"
Hoa Nhất Đường cẩn thận kề sát vào bên tai Lâm Tùy An, hương hoa quả trên người hắn càng lúc càng nồng đậm trong bóng đêm, giọng nói cũng giống như tỏa ra hương thơm, len theo hơi thở của hắn chui vào tai Lâm Tùy An: "Chúng ta gặp phải quỷ đánh tường!"
Lâm Tùy An đột nhiên nước lui nửa bước, không phải bởi vì hoa Nhất Đường nói, mà là bởi vì hắn cách quá gần, hơi thở phả vào tai nhồn nhột.
Chẳng lẽ tên này cố ý sao?
Lâm Tùy An trừng mắt nhìn hắn.
Cô gần như nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Hoa Nhất Đường chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng sau đó cô lại nghi ngờ rằng là do trời tối quá, ngay sau đó, cô chỉ thấy khóe mắt Hoa Nhất Đường không ngừng co giật, run rẩy giơ ngón tay lên chỉ về phía sau cô, hàm răng va cầm cập vào nhau giống như nhét một cái bánh răng rỉ sét vào miệng.
Biểu cảm của Hoa Nhất Đường quá mức kinh hãi, da đầu Lâm Tùy An cũng hơi tê dại, cô cứng người chậm chạp quay đầu lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Giữa bãi tha ma đột nhiên ánh lên một cây liễu màn thầu, trong đêm tối, cành liễu đen nhánh rũ xuống, giống như mái tóc đen dài của nữ nhân, chỗ đầu tóc bốc lên một ngọn lửa quỷ màu xanh lam, đột nhiên có cơn gió thổi qua, cành liễu giương nanh múa vuốt không ngừng lay động, thổi ngọn lửa quỷ lên không trung.
Dưới ánh lửa âm u màu lam kia hiện ra một bóng người, cần cổ tái nhợt lơ lửng giữa không trung...!Và không có đầu.
12.08.2022.

Bình Luận (0)
Comment