Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 6


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 6: Thám tử Lâm Tùy An lên sóng
Có tất cả năm mươi ba người hầu thường trú ở La trạch, cho nên việc "tìm chứng cứ ngoại phạm" của tất cả mọi người trong La Trạch quả thực phải nói là một công trình lớn, Chu Đạt Thường phải điều thêm hai mươi lăm Bất Lương từ huyện nha đến giúp, mười lăm người bảo vệ trước sau không cho phép người không phận sự bước vào, mười người khác trưng dụng năm gian sương phòng của La trạch để làm phòng thẩm vấn, hai người một tổ tiến hành thẩm vấn, đáng tiếc các tôi tớ trong nhà đến đêm thì gần như đều lập tức đi ngủ, hơn nữa đêm qua lại có mưa to, không có người nào ra ngoài, ho nên cũng không hỏi được tín tức gì hữu dụng.
Theo kế hoạch của Lâm Tùy An thì người đầu tiên cần thẩm vấn đương nhiên là Tô Thành Tiên, Mạnh Mãn, thậm chí ngay cả La Khấu cũng không ngoại lệ, nhưng Chu Đạt Thường vừa nghe Tô Thành Tiên làngười của tộc Tô thị lập tức sợ chết khiếp, sống chết không chịu rớ vào vụ xui xẻo này, còn Lâm Tùy An thì vid trước đó có thù oán với Tô Thành nên cũng chỉ có thể né đi để tránh hiềm nghi, còn lại Mục Trung thì cực kỳ nóng lòng muốn thử, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn Lâm Tùy An thực sự lý do hoài nghi Mục Trung có thù gì đó với Tô thị.
Nhưng còn chưa đợi Mục Trung đi tìm tên Tô Thành Tiên xui xẻo kia thì tộc nhân La thị sau khi biết tin La Thạch Xuyên chết đã lập tức tìm đến Chu Đạt Thường rồi, chủ yếu là hỏi vì sao không được người La thị đồng ý chuyển thi thể của La Thạch Xuyên đi, đại khái là nếu như không trả lại thi thể La Thạch Xuyên thì sẽ không để yên cho Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường đứng ở giữa mà nhức cả đầu, bèn lôi kéo Mục Trung ra giúp hắn trấn áp.
Lâm Tùy An phỏng chừng mình có đi thì cũng không giúp được gì cho nên đành ở lại bên cạnh phòng thẩm vấn thứ nhất để nghe, bây giờ đang thẩm vấn người hầu La Thạch Xuyên phái đi huyện Tuyên Nguyên điều tra, đó là gã đàn ông mặt mày đôn hậu đã hơn ba mươi tuổi tên là La Nhị Tam, sau khi biết tin La Thạch Xuyên chết gã khóc đến mức ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, hỏi nửa ngày cũng không có tiến triển gì, Bất Lương càng thẩm vấn càng nóng nảy, sau đó nóng nảy ném băng đeo trán xuống bàn, lộ ra một mái tóc xoăn ngắn màu cà ri: "Khóc khóc gì chứ, đám đàn bà cũng không nhiều nước đái ngựa như ngươi."
Gã Bất Lương này tên là Lý Ni Lý, nghe nói có huyết thống người Hồ, giọng nói mang theo chút âm lưỡi, nhất là khi nói tên của của mình, phải nói là cực kỳ gian nan, cũng không biết cha mẹ hắn ý nghĩ gì mới đặt cái tên khó đọc như thế.
Hắn là thủ lĩnh nhỏ trong sáu gã Bất Lương đầu tiên chu Đạt Thường mang đến, Chu Đạt Thường rất tín nhiệm hắn, cho nên mới được phái tới thẩm vấn La Nhị Tam, căn cứ vào lời khai của những người hầu khác thì La Nhị Tam có thể là người hầu cuối cùng của La Thạch Xuyên.
"Ta cũng đâu có muốn, nhưng nước mắt nó đâu có nghe lời ta." La Nhị Tam lau nước mắt nước mũi: "Gia chủ tốt như vậy sao lại chết rồi, tấm lòng của gia chủ rất tốt, người còn nói lần này nếu ta làm tốt thì sẽ giúp ta thoát khỏi tiện tịch, ngươi nói gia chủ đã chết rồi thì La gia còn ai có thể giúp ta thoát tiện tịch đây?"
Lý Ni Lí: "Đừng nói mấy thứ không quan trọng nữa! Nói cho ta biết hôm qua ngươi gặp La Trạch Xuyên khi nào?"
La Nhị Tam khịt mũi: "Sau bữa tối gia chủ tìm ta đến hỏi chuyện xảy ra ở huyện Tuyên Nguyên."
"Điều tra chuyện gì?"
"Là chuyện của chuẩn cô gia.

A không phải, là hôn ước của Tô công tử và Lâm nương tử..."
La Nhị Tam liếc nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An: "Nói đúng sự thật."
"Cái tên Tô công tử này thật sự chẳng phúc hậu gì cả, trước mặt hàng xóm tặng thơ định tình cho Lâm nương tử, trước khi Lâm gia lão nhân đi còn thề sẽ chăm sóc Lâm nương tử cả đời, điều này có hàng xóm và quan môi làm chứng, bài thơ định tình kia lại giống hệt như bức thư tặng cho tiểu thư nhà ta." La Nhị Tam lại lau nước mắt: "Ta nói hết với gia chủ những điều này, gia chủ rất vui, còn mời ta uống một chén trà, ngài xem gia chủ ta là một chủ nhân tốt như thế, sao lại chết oan như thế."
"Sau đó thì sao?" Lý Ni Lí hỏi.
"Sau đó ta trở về tắm rửa đi ngủ." 
Lâm Tùy An: "Lúc rời đi là canh giờ gì?"
"Lúc đi trời còn sáng."
"Lúc ấy trong viện có gì không?"
"Có gì là có gì?" La Nhị Tam có hơi nghi hoặc, lại hiểu ra: "Lâm nương tử là hỏi Trung thu ngắm trăng thì cần những vật dụng gì sao, hàng năm đều là Mạnh quản sự tự mình làm, những người nô bộc bần tiện như chúng ta không được nhúng tay vào."
Lâm Tùy An nhíu mày: "Cũng có nghĩa là Mạnh Mãn mới là người cuối cùng đến phòng La Thạch Xuyên ư?"

"Người cuối cùng đến gặp gia chủ là Tô Thành Tiên." Mạnh Mãn bước vào ngưỡng cửa, đầu tiên là thi lễ với Lâm Tùy An, sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, hốc mắt đỏ thẫm, không biết đã lén khóc bao lâu: "Đêm qua sau khi ta sắp xếp xong vật phẩm để ngắm trăng, vốn muốn mời Khấu Nhi đến thì gia chủ lại sai ta đi mời Tô Thành Tiên.

Sau khi Tô Thành Tiên đến gia chủ đã lệnh cho ta rời đi, nói rằng có chuyện muốn nói với Tô Thành Tiên, còn nói tối nay không cần đến hầu hạ, bảo ta không cần đến nội viện nữa." Nói đến đây, giọng Mạnh Mãn hơi run rẩy, hắn hít sâu một hơi ổn định thanh âm mới nói tiếp: "Lúc đó, ta nên ở lại..." 
Chả trách sáng này sau khi đẩy cửa xông vào, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là Lâm Tùy An giết La Thạch Xuyên, chỉ có Mạnh Mãn thì khác, có lẽ hắn cũng đã hoài nghi Tô Thành Tiên.

Lâm Tùy An nghĩ, đương nhiên còn có một khả năng, Mạnh Mãn thực ra chính là hung thủ.
Nhưng nếu như Mạnh Mãn là hung thủ thì vì sao phải nhốt cô vào trong phòng kín? Cho dù là ở trong nhật ký của nguyên chủ hay là căn cứ vào quan sát mấy ngày nay của Lâm Tùy An, Mạnh Mãn cũng không hề có ác ý với cô, ngược lại là một người khác, còn nếu như là người kia.
"Tô Thành Tiên đâu rồi?" Lâm Tùy An hỏi.
"Đi theo ta." Mạnh Mãn đi trước dẫn đường.
Lý Ni Lý cùng mấy gã Bất Lương liếc nhìn nhau, sau đó cũng chỉ có thể đi theo.

Tô Thành Tiên sống ở trên gác xép nằm ở phía bắc của La trạch, dưới lầu là một vườn hoa nhỏ, Lâm Tùy An bước vào, dòng nước dưới cây cầu nhỏ chảy róc rách, đá giả sơn, cảnh rất đẹp, ánh sáng tốt, có thể thấy được đãi ngộ của La gia đối với Tô Thành Tiên là rất tốt.
Lúc Lâm Tùy An đến, dưới gác mái có một đám người đang tụ tập, Mục Trung, Chu Đạt Thường, đám Bất Lương còn có tộc nhân La thị đều đang ở đây, tộc nhân La thị ồn ào la hét "Tuyệt đối, ngàn vạn lần không được", "Không ổn không ổn", mấy gã Bất Lương ôm eo Mục Trung, Chu Đạt Thường kéo tay áo Mục Trung, miệng không ngừng kêu to.
Giọng của Mục Trung lanh lảnh như tiếng chuông, làm chấn động đám ngói trên gác xép, khiến chúng nó không ngừng kêu răng rắc: "Tô công tử, nếu ngươi không mở cửa thì ta sẽ xông vào!"
"Tuyệt đối không được!" Chu Đạt Thường hét lên chói tai: "Thương đội Mục thị không sợ tộc Tô thị, thế huyện Nam Phố chúng ta không thể trêu vào họ được."
Tộc nhân La thị: "Đúng đúng đúng, không được, không ổn!"
Sắc mặt Mạnh Mãn nặng nề đến đáng sợ, hắn quát lớn: "Chẳng lẽ các ngươi muốn bao che cho nghi phạm giết hại gia chủ sao?!"
Tộc nhân La thị đột nhiên yên tĩnh, rồi đồng loạt nhìn về phía Mạnh Mãn.
"Tô công tử là nghi phạm ư?"
"Sao có thể chứ?!"
"Tô thị sắp liên hôn cùng La thị rồi, sao Tô công tử có thể giết hại gia chủ được chứ?!"
"Mạnh Mãn ngươi chớ nói bậy, nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ mang đến tai họa diệt môn đó!"
"Gia chủ đã không còn nữa, La thị về sau còn phải dựa vào Tô thị, Mạnh Mãn ngươi chỉ là một quản sự cỏn com, ngươi có quyền gì mà khoa tay múa chân ở đây chứ?!"
"Chúng ta là lo cho tương lai của La thị!"
"Ngươi, các ngươi!" Mạnh Mãn giận run người: "Hoang đường! Lố bịch!!"
Trong tình hình hỗn loạn đó, Lâm Tùy An khoanh tay đi tới bên cạnh Mục Trung hỏi: "Chuyện gì thế?"
Mục Trung thở dài: "Đã gọi rất nhiều lần thế nhưng người trong các vẫn không có động tĩnh gì"

Chu Đạt Thường: "Lâm nương tử, ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp ta khuyên Mục công đừng gây rối nữa đi."
Lâm Tùy An: "Xác định người ở trong đó sao?"
Mục Trung: "Nghe người hầu nói từ tối qua đến sáng nay không có ai bước ra ngoài hết."
Lâm Tùy An giương mắt quan sát căn gác xép trước mắt, cửa sổ đóng chặt, mái ngói lóe sáng, trong sự ầm ĩ càng trở nên quái dị.
"Thương đội Mục thị thật sự không sợ Tô thị sao?" Lâm Tùy An hỏi.
Mục Trung cười đắc ý: "Nhà hắn còn chưa đủ tư cách."
Lâm Tùy An gật đầu, đi lên trước gõ cửa: "Tô Thành Tiên?" Cô bước lên đẩy ván cửa ra, thế nhưng đẩy mãi cũng không có động tĩnh gì, cửa đã bị khóa trái.
Chu Đạt Thường: "Lâm nương tử, ngươi muốn làm gì...!nương ruột của ta ơi!"
Hai tấm ván cửa đột nhiên rời khỏi khung cửa, đập mạnh vào trong phòng, ván cửa vỡ nát, khói bụi bay lên mù mịt, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn tay mình, sức mạnh của thân thể này còn ghê gớm hơn cô tưởng tượng, chỉ dùng một chút sức lực đã có thể đập nát cánh cửa kia rồi."
Không khí đằng sau chợt trở nên tĩnh mịch, tựa như mọi người trong sân đều biến mất, ngay cả hơi thở cũng không còn.
Lâm Tùy An không rảnh nhìn phản ứng của bọn họ mà trực tiếp đi vào phòng kiểm tra.
Đây là một gian phòng tiêu chuẩn cao, đồ đạc bài trí đẹp hơn phòng cô rất nhiều, ngay cả đệm giường cũng dày hơn.

Chăn mền trên giường lộn xộn, dưới gầm giường không có giày, trên móc không có quần áo, Lâm Tùy An lục lọi hồi lâu cũng không tìm được bất cứ vật dụng tùy thân nào của Tô Thành Tiên, cô lại đi lòng vòng trong phòng một lát, sau đó phát hiện cửa sổ phía sau bị mở ra, đến gần xem thì phát hiện chứng cứ quan trọng đang nằm ở bãi cỏ bên ngoài cửa sổ...!Một sợi dây da dính máu, một cái khều lửa nhuốm máu.
Lâm Tùy An vội rời khỏi căn phòng, mời Mục Trung Chu Đạt Thường và mấy gã Bất Lương vào kiểm tra.
"Cỏ ngoài cửa sổ phía sau bị giẫm lên không ít, hẳn là Tô Thành Tiên đã...!" Lâm Tùy An nhìn về phía đám người của La thị đang ngây như phỗng: "Chạy rồi."
"Cửa thành mở vào đầu giờ thìn, phát hiện thi thể La Thạch Xuyên là giữa giờ thìn hai khắc, lúc Bất Lương phong tỏa trước sau La trạch ước chừng là giờ tỵ ba khắc." Mục Trung sải bước ra khỏi cổng lớn La trạch: "Từ đầu giờ thìn đến giữa giờ tỵ ba khắc, Tô Thành Tiên chừng có hai canh giờ có thể trốn thoát."
Cửa phường mở trễ chậm hơn cổng thành hai khắc, cho dù Tô Thành Tiên trốn ra ngoài lúc cửa phường mới mở thì lúc này cũng chưa tới được cổng thành." Chu Đạt thường đuổi theo bên cạnh Mục Trung, phía sau là hai gã Bất Lương: "Phường Diên Nhân không có cửa phía đông, chỉ có một cửa tây thôi, mà nó lại ở gần khu chợ phía tây, nếu như muốn ra khỏi thành thì chỉ có thế đến phường phía bắc đường Lý Nhân sau đó đi về phía tây vòng qua hai phường Xuân Lộ và Lý Hồi thôi, không đủ thời gian."
"Lâm Tùy An: "..." 
Được lắm anh bạn! Nói cái gì mà vừa phố vừa phường, nghe chẳng hiểu gì luôn.
Lâm Tùy An lúc trước cũng có phổ cập một ít kiến thức cơ bản về quy hoạch kiến trúc của thế giới này, nơi này thực hiện chế độ lý phường, tất cả thành thị, vô luận là huyện thành nhỏ hay là thành phố lớn đều là bố cục như một khu phường, chỉ có điều quy mô có hơi khác biệt.
Thứ gọi là bố cục như một khu phường, giải thích đơn giản thì là mấy một thành phố bị những con đường lớn nhỏ chia thành những khu dân cư nhỏ, mỗi một khu vực nhỏ đều có tường phường và cửa phường vây quay, ban ngày cửa thành và cửa phường mở, đêm đến thì cửa thành và cửa phường đều mở, thực hiện chế độ cấm vào ban đêm, các con đường quan trọng còn có các Võ Hầu đi tuần tra mỗi đêm.

Nếu như trong đêm có kẻ nào không an phận chạy ra ngoài thì không chủ bị đánh mà còn phải lấy tiền đến chuộc người, nghe đồn giá thị trường lên đến một ngàn văn một người lận.
Huyện Nam Phố đứng tầm trung hạ trong khu vực huyện châu, quy mô huyện thành cũng không thể sánh được với thành phố lớn, hết thảy chỉ có mười sáu phường, hai tòa thành, hai con đường chính, theo thứ tự là đường Lý Nhân ở hướng Đông, đường Xuân Mãn ở hướng Nam Bắc, phường Duyên Nhân của La trạch nằm ở phía nam đường Lý Nhân, phía đông giáp cầu Đông, phía tây giáp với khu chợ Đông, sở huyện nha ở đối diện phường Thanh Bình, có thể xưng là khu đất vàng, theo lý mà nói giao thông hẳn là cực kỳ thuận tiện.
"Từ nơi này ra khỏi thành cần nhiều thời gian như vậy sao?" Lâm Tùy An cảm thấy hơi sốc.

"Nếu ngày thường thì từ phường Diên Nhân đến Đông Kiều, đi nhanh phải mất nửa canh giờ, nhưng hôm nay là ngày mười lăm tháng tám." Chu Đạt thường chỉ về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy An nhìn thấy cửa phường từ khi đến thế giới này, nói thiệt cô có hơi thất vọng, giữa tường đất trơ trụi có một khối gì đó, nhét vào một tòa lầu gỗ hai tầng, một tầng làm từ gỗ sơn mài có đóng mấy chiếc đinh đồng, tầng hai chỉ có cột trụ không có tường, hai tên Võ Hầu bò lên trên lan can gỗ tầng hai, chen mông hóng hớt.
Phường Diên Nhân người qua lại đông đúc, nhón chân lên nhìn thì thấy toàn là người, giỏ, rau củ, củi và các loại vật nuôi...!Có gà có vịt, có dê có lợn, công thêm mấy con chó hoang thỉnh thoảng chạy xộc ra ngoài, cực kỳ có khí thế người đông như mắc cửi, tất cả đều đi cùng một hướng, đích đến là khu chợ đông ở đối diện đường.
Mục Trung phủi lông gà trên đỉnh đầu: "Mười lăm tháng tám là ngày tổ chức hội chợ lớn của huyện Nam Phố, trước khi chợ tan thì cửa Đông Kiều chỉ có thể vào không thể ra được.
"Chu Đạt Thường vẫy vẫy tay, Bất Lương quát lớn rồi tiến lên mở đường, khó khăn lắm mới mở ra được một con đường nho nhỏ, nhưng dù là như thế thì cũng cực kỳ khó đi."
Lâm Tùy An kiên trì đi theo phía sau Mục Trung, cô chỉ hận không có mặt nạ phòng độc để đeo vì cái mùi hôi thối ẩm ướt hầm hập nóng nảy cứ không ngừng chui vào trong mũi, cộng thêm bùn nhão trộn lẫn với lông vịt và phân dê, gót giày giẫm lên còn nghe thấy tiếng kêu lép nhép, bắp chân đột nhiên bị đụng một cái, giật mình nhìn xuống thì thấy một con lợn nái cả người dính đầy bùn đất, con đĩ mất dạy kia còn khinh bỉ liếc lâm Tùy An rồi mới lắc lư cặp mông béo ụ rời đi.
Lâm Tùy An: "..." 
Chả trách mấy gã Bất Lương đi lâu về như thế, hóa ra là do ùn tắc giao thông.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Lâm Tùy An mới nhìn thấy đường Lý Nhân, phía nam cũng đầy người, ở giữa đứng một hàng Võ Hầu đang duy trì trật tự, mở ra được nữa con đường phía bắc.
Chu Đạt Thường: "Đây là quy củ mà huyện lệnh trước để lại, ngày hội chợ lớn phải để lại nửa mặt đường trước phường Thanh Bình chỗ huyện nha dành cho quan phủ, phòng trường hợp có tình huống khẩn cấp, ta vốn còn cảm thấy quy củ này không có tác dụng gì, thật không ngờ hôm nay lại phải dùng đến.
Lý Ni Lý cưỡi ngựa từ phía bắc chạy như bay đến từ trong đám khói bụi phía xa xa rồi xoay người nhảy xuống dưới, vội vàng báo cáo: "Hôm nay không có người nào tên Tô Thành Tiên đăng ký ra khỏi cổng thành tây cả.

Bất Lương đều tản ra tìm rồi, toàn bộ đều cầm chân dung của Tô Thành Tiên.

"
Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thành Tiên không phải là người địa phương, không có căn cơ ở đây, không có võ công, tính tình nhát gan, lại chịu không được khổ, có lẽ hắn cũng không thể trốn được mấy ngày, chỉ cần trông kỹ cửa thành và cửa phường rồi thì việc bắt cá trong rọ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Lâm Tùy An: "Nếu ta là Tô Thành Tiên thì thay vì tốn thời gian ra khỏi thành, không bằng tìm một chỗ để trốn đi, đợi chợ đông tan lại theo đám người ra khỏi thành, như thế an toàn hơn nhiều."
Mục Trung gật đầu: "Trong thành có chỗ nào có thể trốn được không?"
Chu Đạt Thường: "Có mấy ngôi nhà hoang trong phường Đình Hộ ở thành nam."
Mục Trung: "Đi điều tra."
Chu Đạt Thường nháy mắt ra hiệu, bốn gã Bất Lương lập tức chạy đi.
"Thật ra vẫn còn có một chỗ khác nữa." Chu Đạt Thường lại nói: "Là vị trí buộc phải đi qua từ huyện Nam Phố đến Dương Đô, vì thế khu chợ đông thường có các thương đội lớn đi qua rồi cắm doanh ở nơi này, nhưng mà các thương đội lớn là nơi rồng rắn hỗn tạp, huyện nha ta lại chỉ có từng này người, e là..." "Chu Đạt Thường lén nhìn Mục Trung.
Mục Trung mỉm cười: "Lâm nương tử có muốn đi dạo chợ Đông không?"
Lâm Tùy An: "Hả?"
Chu Đạt Thường: "Đa tạ Mục Công! Làm phiền Mục Công!"
Mục Trung khoát tay áo: "Ta chỉ dẫn bằng hữu mới quen đi vòng vòng thôi, không có ý gì khác."
"Đúng đúng đúng, vâng vâng vâng!" Chu Đạt Thường vội vã đi theo phía sau: "Ta cũng đi dạo với Lâm nương tử."
Lâm Tùy An: "..." 
Hai người xướng tùy giỏi thế chi bằng đến Đức Vân xã báo danh luôn đi.(*)
(*)Đức Vân Xã – câu lạc bộ tướng thanh (tấu hài) của Trung Quốc, thành lập năm 1996, phất lên cờ hiệu "Để tướng thanh trở về sân khấu kịch".


Mọi người lên youtube sợt cái là hiểu nè.
*
Bên ngoài chợ Đông là một mớ hỗn loạn, Lâm Tùy An còn tưởng bên trong chợ Đông cũng là loạn xì ngầu như thế, nhưng vừa vào trong đã cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, thứ đầu tiên đập vào mắt là hai con đường giao nhau, chiều rộng ước chừng bằng một nửa đường Lý Nhân, các cửa hàng cao thấp xây dựng ngay bên đường, ngoài ra còn có rất nhiều con đường nhỏ dẫn vào sâu trong chợ, thương nhân vào chợ giống như cá nhảy xuống biển, ba vòng hai vòng chui vào trong con đường nhỏ rồi mất tăm mất dạng, giống như bị cái gì đó nuốt vào vậy, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng kêu của heo dê.
Chu Đạt Thường và đám Bất Lương coi bộ rất căng thẳng, không dám rời Mục Trung một tấc, dùng danh nghĩa tốt đẹp là bảo vệ Mục Công, nhưng theo như Lâm Tùy An thấy thì Mục Trung bảo vệ bọn họ thì đúng hơn.

Mục Trung cầm chân dung của Tô Thành Tiên đi mộc vòng xung tiệm mũ chiếu ở phường đông, một lúc sau lại phái một đám lâu la cầm bảy tám bức chân dung nhanh chóng tản vào khu chợ Đông.
Mục Trung đi dạo xung quanh khu chợ Đông, và hình như tất cả mọi người đều biết hắn, các chủ cửa hàng lần lượt bước ra chào hỏi, thần thánh nhất là Mục Trung lại biết hết tên của tất cả chủ cửa hàng, đã thể còn có thể tán gẫu mấy câu với họ cực kỳ thoải mái.
Giỏi quá trời, Lâm Tùy An nghĩ.

Loại người hiện đại sợ xã giao như cô thuộc dạng có thể nói ít một câu tuyệt đối không nói nhiều hơn nửa chữ, cho nên chỉ có thể dùng sự ngưỡng mộ ngước mắt nhìn theo Mục Trung, yên lặng đi bên cạnh không dám nói một lời nào.
Chợ Đông đương nhiên không cao bằng các khu trung tâm thương mại hiện đại, nhưng quy mô cũng không giống như trong tưởng tượng của Lâm Tùy An.

Mỗi cửa hàng đều bày ra những tấm bảng thương mại cao cấp phía trước, bên trên viết giá cả hàng hóa, Lâm Tùy An cố ý nhìn lướt qua vài lần, phát hiện hầu như mỗi loại hàng hóa đều chia làm ba loại thượng, trung, hạ, chẳng hạn như: ớt măng: măng tươi một lạng, loại thượng thì bảy văn, trung thì sáu văn, hạ năm văn.
Trái cây: nho khô một lạng, thượng hai mươi ba văn, trung bình hai mươi hai văn, dạ hai mươi văn.
Hàng hóa mới: gương đồng vân vân, thương năm trăm năm mươi văn, trung năm trăm hai mươi văn, hạ năm trăm văn.
Một cái gương đồng lại có giá tận năm trăm văn! Lâm Tùy An kinh hãi, cô còn tưởng rằng mình hoa mắt, cố ý tiến lên nhìn kỹ, ai ngờ cô vừa nhìn thì ông chủ trong cửa hàng lại vọt ra, nhìn biểu cảm thì có lẽ cực kỳ sợ hãi, giọng nói đều run cả lên.
"Bái kiến Lục Đội thủ! Ngài đại giá quang lâm đến quán nhỏ của tiểu nhân thật sự là rồng đến nhà tôm mà, ngài thích thứ gì thì cứ tùy ý lấy, coi như tiểu nhân hiếu kính ngài ạ!"
Lâm Tùy An cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội cúi đầu giả vờ nghiên cứu cái bảng thương hiệu, đồng thời dựng thẳng tai nghe Mục Trung nói chuyện phiếm với ông chủ, đái khái cũng là mấy câu như gần đây làm ăn thế nào, vật phẩm nguồn cung thế nào, giá cả thế nào vân vân, đề tài thật sự quá nhàm chán, nghe thôi đã muốn ngủ, cô cào cào phía đông, chọt chọt phía tây, đột nhiên phát hiện một ký hiệu kỳ lạ ở trên đỉnh bảng thương hiệu, vừa giống chữ lại vừa giống bùa, tạo hình xem ra giống như một đóa hoa, Lâm Tùy An suy nghĩ hồi lâu cuối cũng mới nhờ ra đó là chữ "Hoa" theo nét chữ tượng hình.

Cô quay đầu nhìn xung quanh mới phát hiện hàng măng, hàng trái cây, cửa hàng tạp hóa, hàng mũ chiếu, hàng vàng, còn có hàng phần điển đều có một ký hiệu giống y hệt ở trên tấm bảng thương hiệu.
Hàng phần điển là...!lo tang lễ sao? Lâm Tùy An líu lưỡi, cho nên đây là cũng một thương hiệu? Trái cây, rau, đồ đồng vàng và bạc, quần áo, ngay cả mua bán đồ âm phủ cũng có liên quan, thương hiệu này cũng máu quá đi.
Những người cầm chân dung đi khắp chợ Đông điều tra cũng lần lượt trở về, tin tức truyền về đều là không hề nhìn thấy Tô Thành Tiên, ông chủ của cửa hàng nhìn bức chân dung, cũng lắc đầu, suy nghĩ một chút lại thấp giọng nói: "Góc Đông Nam gần đây không được an phận lắm, có vài gương mặt mới vào, nói không chừng..."
Mục Trung: "Chỗ nào?"
"Quán rượu Hồ Cơ."
À há!
Hai mắt Lâm Tùy An sáng ngời, nói đến cái này thì tôi không buồn ngủ nữa nè.

28.6.2022
Tui đã quay trở lại và ăn hại như xưa há há..

Bình Luận (0)
Comment