NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 66: Đã đến rồi thì đi xem thử
Đông Đô và Dương Đô khác nhau, nơi đây vẫn chấp hành chế độ giới nghiêm, sau khi vào đêm, cửa phường đóng lại, sẽ có Kim Ngô Vệ phụ trách tuần tra ban đêm toàn thành, nếu không có thân phận đặc thù, dù là kẻ nào cũng không được lang thang khắp các phường.
Lăng Chi Nhan vừa khéo là người có "thân phận đặc thù".
Hắn thân là Tư Trực của Đại Lý Tự, là chức vụ quan trọng trong việc điều tra xác minh vụ án, Bội Đại Lý Tự thống nhất ban hành "Lệnh giới nghiêm", cũng là cái gọi là "Lệnh giới nghiêm thông lệnh", sau khi cửa phường đóng lại, cũng có thể tự do đi lại ở các phường.
Lâm Tùy An nhìn "Tiêu hành lệnh" trong tay Lăng Chi Nhan, tấm huy chương đồng to bằng bàn tay, xung quanh chạm khắc hoa văn sóng biển, treo tấm biển màu đen, chính diện khắc "ban đặc biệt Đại Lý Tự", sau lưng là bát tự "Người chấp hành công vụ ban đêm, thoải mái đi"– thiết kế chỉnh thể hơi ngáo, chỉ hơn ở chỗ là dễ sử dụng, từ hoàng thành đi ra, còn chưa qua cầu Lạc Hà, đã gặp phải ba đợt kim Ngô vệ kiểm tra, toàn bộ đều dựa vào tấm lệnh bài này, xe của họ mới không bị bắt vào trong đại lao của Kim Ngô Vệ.
Cận Nhược chưa kịp ăn tối, tranh thủ thời gian nhét bánh ngọt đầy miệng, phồng má như con sóc báo cáo tin tức: "Đan Viễn Minh ở sảnh phụ của Sương Diệp Cư, trong khách xá Thu Uyển ở phường Vĩnh Thái, khách xá Thu Uyển là khách xá tam đẳng, giá phòng thấp, bên trong đều là thư sinh hàn môn giống như Đan Viễn Minh, phòng dưới nhiều phòng, chỉ có chữ thiên, chữ địa là phòng đớn, nghe nói là chưởng quầy cố ý chuẩn bị cho thư sinh giàu có tài danh, lỡ như vị thư sinh nào ở trong quán, mà vận tốt trúng thí thì hắn cũng được hưởng lây."
"Phường Vĩnh Thái bên cạnh chợ nam."Hoa Nhất Đường nói.
"Là bởi vì gần, cho nên khách xá xếp chồng lên nhau, văn nhân khách là đến từ cả nước gần như đều tụ tập ở đây." Cận Nhược đặt điểm tâm trên mâm làm địa danh: "Khách xá Hàn Vân, khách xá Đông Phong, khách xá Ngũ Hồ là ba chỗ nhất đẳng, khách xá khắp trăm thước, khách xá Tôn Thanh, khách xá Giang Nam, khách xá Tư Nhật, khách xá Viễn Đăng là năm chỗ nhị đẳng, và khách xá Thu Uyển là khách xá tam đẳng, còn có gần trăm dã xá không thể lên đài, đều chỉ dựa vào phường Hồng Tiếu của chợ nam sống qua ngày."
Lăng Chi Nhan kinh ngạc: "Trước kia Cận lang quân từng tới Đông Đô sao?"
Cận Nhược: "Lần đầu tiên đến."
"Mới tới Đông Đô mấy canh giờ, lại có thể hiểu rõ các phường Vĩnh Thái như vậy?"
Cận Nhược đắc ý: "Chuyện nhỏ."
"Phường Hồng Tiếu là nói giống như phường Hồng Trang ở Dương Đô sao?" Lâm Tùy An hỏi.
Cận Nhược dựng lên ba ngón tay: "Diện tích lớn bằng ba phường Hồng Trang!"
Lâm Tùy An huýt sáo: "Có đề cử gì không không?".
truyện tiên hiệp hay
"Ừm khụ khụ khụ!" Quạt Hoa Nhất Đường gõ đến mức đĩa điểm tâm rung rung: "Nói chuyện đứng đắn!"
"Lúc phát hiện thi thể Đan Viễn Minh, ta vừa vặn ở khách xá Đăng Viễn đối diện quan sát khách xá Thu Uyển, cũng không biết có chuyện gì, phía đối diện tự nhiên rối loạn, ta thò đầu ra nhìn, thì thấy một đám thư sinh trong khách xá Thu Uyển ào ào chạy ra, quần áo giày dép đều không kịp mặc, ngay sau đó thì nghe được có người thét chói tai: "Chết người, chết người rồi! Lúc ta đi ra ngoài, cả con đường đều vô cùng ồn ào, có người nói yêu tà quấy phá, có người nói yêu vật ăn thịt người, dù sao thì đủ cách nói, ta đi vòng hơn nửa ngày, mới coi như nghe được tin tức xác thực, nói có người phát hiện thi thể Đan Viễn Minh, bị giết, cả phòng đều là máu."
Lăng Chi Nhan: "Chuyện này xảy ra vào canh giờ nào?"
Cận Nhược: "Giữa giờ tuất ba khắc."
"Cửa phường đóng lại là đầu giờ tuất." Hoa Nhất Đường hơi dừng lại: "Không đúng, cửa phường đều đóng rồi, sao ngươi có thể tránh được phát hiện của Kim Ngô Vệ trở về?"
Cận Nhược: "Đây là cơ mật của Tịnh Môn chúng ta, không truyền ra ngoài."
Xí!
"Ngươi đến khách xá Viễn Đăng làm gì?" Lâm Tùy An hỏi.
Cận Nhược: "Ngươi nói xem có trùng hợp hay không, Tô Ý Uẩn ở phòng chữ thiên của khách xá Nguyên Đăng, và chỉ cách khách xá Thu Uyển một con đường."
Lâm Tùy An chợt lấy lại tinh thần: "Tra được cái gì rồi?"
Cận Nhược lắc đầu: "Lúc ấy Tô Ý Uẩn không có ở đây, ta đang định mở cửa sổ vào phòng hắn..."
Lăng Chi Nhan: "Ừ khụ khụ khụ khụ khụ!"
Cận Nhược lại nhét một miếng điểm tâm vào miệng: "Không bao lâu, trong đám người lại truyền ra tin tức, nói là Hoa Nhất Đường giết Đan Viễn Minh, còn nói có người nhìn thấy Hoa Nhất Đường vào phòng Đan Viễn Minh, trang sức tướng mạo đều rất giống, ta vừa nghe thấy tình hình không ổn mới vội vàng trở về báo tin cho các ngươi."
"Thật sự là người ngồi ở nhà, nồi từ trên trời rơi xuống mà!" Lâm Tùy An nghĩ.
Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang vẫn ở biệt viện Hoa thị, có chứng cứ ngoại phạm, Lăng mỗ cảm thấy khả năng thoát hiềm nghi của Tứ Lang không khó."
Hoa Nhất Đường rung chân: "Chỉ sợ người có tâm sẽ dùng vụ án này để vu khống thanh danh của Hoa mỗ ta."
Phương Khắc nãy giờ vẫn ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần thốt ra một câu: "Ngươi có thanh danh gì đáng bị vu khống sao?"
Cận Nhược: "Phụt!"
Lâm Tùy An quỳ: Phương huynh quả thật không nói thì thôi, vừa lên tiếng sẽ thấy máu.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, lại còn mỉm cười: "Phương huynh thật sự là một câu đánh thức người trong mộng, dù sao ta cũng không có thanh danh tốt, chi bằng chúng ta trở về đi."
Lâm Tùy An: "Đừng chứ, đã tới rồi thì vào thử xem đã."
Cận Nhược: "Đúng vậy, Lăng Tư Trực đã nhận tiền rồi, làm ăn phải giữ trung thực, ít nhiều cũng đi dạo một vòng giả bộ chứ."
Lăng Chi Nhan: "..."
"Lăng công, đến phường Vĩnh Thái rồi." Minh Thứ nhấc rèm xe lên nói.
*
Đường chính phường Vĩnh Thái đèn đuốc sáng trưng, khắp phố đều là nha lại và Bất Lương đang cầm đuốc, thần sắc nghiêm túc nặng nề, bước chân nhanh chóng xuyên qua giữa các con hẻm lớn nhỏ, dường như đang lo lắng tìm kiếm cái gì đó, một đội Bất Lương ngăn cản xe ngựa, người dẫn đầu hỏi thăm sau đó biết được bên trong xe là Lăng Tư Trực của Đại Lý Tự, quá đỗi mừng rỡ, vội vàng dẫn xe ngựa đi đến khách xá Thu Uyển.
Thái độ ân cần như vậy khiến cho Lâm Tùy An có dự cảm không lành, những nha lại này trước đây cô chưa từng gặp, đều là áo đen giày đen, đầu đội khăn màu đỏ, bên hông đeo hoành đao ba thước, lúc xuống xe, Lâm Tùy An thoáng nhìn thấy trên thắt lưng nha lại, viết ba chữ "Kinh triệu phủ".
Kinh Triệu phủ, phụ trách quản lý trị an của mười tám huyện Đông Đô, phụ trách vấn đề trị an trọng đại của thành Đông Đô, Kinh Triệu Doãn là đại quan tam phẩm, thì thấp hơn nửa cấp so với Đại Lý Tự khanh.
Lăng Chi Nhan hình như cũng hơi kinh ngạc, dù sao hắn chỉ là Tư Trực tòng lục phẩm, nên vội vàng theo nha lại bước nhanh vào khách xá Thu Uyển, thế nhưng biểu hiện của Hoa Nhất Đường hơi kỳ quái, ngày thường trên người hắn đổi túi hương hay trâm đều phải hỏi Lâm Tùy An có chỗ nào thất lễ hay không, hôm nay mặc thường phục ở nhà đi bái kiến Kinh Triệu Phủ, lại không thèm để ý vấn đề quần áo có thất lễ hay không, nghênh ngang đi theo vào trong.
Bước vào cửa lớn, liếc mắt nhìn khắp đại sảnh, cả sảnh rộng lớn với mái hiên đen, bởi vì thời tiết đang vào lạnh, nên treo rèm trúc nặng nề, hai bên nam bắc bố trí hai quầy, trên giá gỗ phía sau quầy treo chìa khóa phòng, Lâm Tùy An Lược khẽ liếc mắt một cái, ước chừng "Nhất Diệp ở tầng trên", "Thất Diệp ở giữa", "Hồng Diệp ở tầng dưới", v.v.
Bên trái đại sảnh có thể ngửi thấy mùi khói và dầu chưa tan đi, hẳn là phòng bếp, bên phải là một tòa quan sát ba tầng.
Trên sàn gỗ dẫn đến Thưởng Lâu nổi lên ánh sáng đèn dầu, trên cửa treo tấm bảng hai thước, viết các món ăn cho bữa tối hôm nay, rõ ràng Thưởng Lâu là chỗ ăn cơm của khách.
"Lăng lão đệ, ngươi tới đúng lúc quá, lão ca đang sứt đầu mẻ trán đây!" Một người đàn ông trung niên thân hình khôi ngô lớn tiếng ra nghênh đón, hắn mặc lục bào, đầu buộc khăn đen, nhìn thấy Lăng Chi Nhan thì đầu tiên là ôm nhiệt tình, chuôi đao ngang bên hông đụng vào Lăng Chi Nhan khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hung hăng vỗ vỗ lưng Lăng Chi Nhan, nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng toát: "Mới không gặp ít ngày? Sao ngươi lại gầy đi nhiều như vậy? Trần Phiền Phức ở Đại Lý Tự kia có phải lại bắt nạt ngươi rồi không?"
Lăng Chi Nhan mừng rỡ: "Vạn đại ca, huynh thế mà có thể vào Kinh Triệu Phủ, xem quan bào huynh mặc thì chẳng lẽ được thăng chức rồi?"
"Bất tài bất tài, bây giờ Vạn mỗ ta đã là tư pháp tham quân Kinh Triệu Phủ rồi, mới nhậm chức được một tháng, còn chưa kịp đi báo tin vui này với ngươi." Nam nhân áo lục lại vỗ vỗ lưng Lăng Chi Nhan hai cái, ánh mắt chuyển về phía Hoa Nhất Đường, không khỏi hít sâu một hơi: "Đứa nhóc xinh đẹp này làm bằng sứ sao?"
"Ừm, khụ!" Hoa Nhất Đường ho mạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Lăng Chi Nhan một cái, ngụ ý: "Còn không mau long trọng giới thiệu ta một đi?!"
"Vị này là Hoa Nhất Đường, đến từ Dương Đô Hoa thị." Lăng Chi Nhan cười nói: "Tứ Lang, vị này tên là Vạn Lâm, Vạn đại ca là cố giao của Lăng thị."
"Thì ra là hậu nhân của Vạn thị Thanh Châu, Hoa mỗ có lễ." Hoa Nhất Đường ôm quyền nghiêm túc nói.
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường một cái, trước đây hắn chưa từng đối xử với thái thú Dương Đô Chu Trường Bình như thế, chẳng lẽ vị Vạn Lâm này có lai lịch không tầm thường.
Vạn Lâm khẽ giật mình, vội vàng kéo Lăng Chi Nhan lại thấp giọng nói: "Ngươi và Hoa gia Tứ Lang này vẫn luôn đi chung sao? Ngươi có biết trên phố đang đồn hắn là hung thủ..."
Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang vẫn luôn ở biệt viện Hoa thị, nhân chứng có mấy chục người, tin đồn kia rõ ràng là có người vu oan."
Vạn Lâm mỉm cười, lại vỗ mạnh lưng Lăng Chi Nhan hai cái: "Ta cũng cảm thấy là, đứa bé xinh đẹp như vậy, thì sao có thể làm được chuyện ghê rợn kia." Nói xong, nhìn về phía Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ vị tiểu nương tử này là Lâm nương tử đã chém Trịnh Đông?"
Trong một khắc đó, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sắc bén, Lâm Tùy An giật mình, đột nhiên nắm chặt Thiên Tịnh bên hông, sát ý khát máu ẩn nấp trong máu dường như bị kích hoạt, sôi trào không thôi.
Mùi máu trên người tên này rất nặng!
Hoa Nhất Đường là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của Lâm Tùy An, vội vàng túm lấy tay áo cô, lòng Lâm Tùy An lúc này mới buông lỏng, thở phào một hơi, sát ý sôi trào dần dần bình phục, ôm quyền nói: "Tại Hạ Lâm Tùy An, xin bái kiến Vạn tham quân."
Đồng tử Vạn Lâm co rụt, sát ý toàn thân đột nhiên thu lại, cười vui vẻ nói: "Không sai không sai, quả nhiên là hậu sinh khả úy.
Không sao đâu, ngày tháng còn dài." Nói xong, khoác vai Lăng Chi Nhan nói: "Lăng lão đệ, vụ án này ngươi phải giúp ta đó, ta chỉ là một vũ phu, đánh nhau thì còn được, chuyện phá án này thật sự không am hiểu."
"Vạn đại ca kể tỉ mỉ tình tiết vụ án lại cho ta nghe đi."
"Được, chúng ta vừa đi vừa nói." Vạn Lâm ôm vai Lăng Chi Nhan bước nhanh vào nội đường, giọng nói đứt quãng theo cơn gió đêm bay tới: "Người chết tên là Đan Viễn Minh, hai mươi lăm tuổi, nam, đến từ Tùy Châu, tối nay vào giờ tuất hai khắc bị phát hiện đã chết trong phòng, trạng thái chết cực kỳ thê thảm."
Lăng Chi Nhan: "Người đầu tiên phát hiện ra người chết là ai?"
"Là tiểu nhị khách xá." Vạn Lâm nói: "Ta có dò xét hiện trường đơn giản một lượt, sơ bộ phán định là đột nhập cướp của giết người, thủ đoạn hung đồ tàn nhẫn, nhất định là một người cực ác, nên sai người phong tỏa đường phố, lục soát chung quanh, chỉ là trước mắt còn chưa tìm được nghi phạm."
"Có người chứng cứ gì khác nữa không?"
"Trước mắt còn chưa tìm được." Vạn Lâm hơi dừng lại: "Chỉ là hiện trường vụ án này quá kỳ quái..." Vạn Lâm lại ngừng nói, hạ thấp giọng: "Ta cảm thấy, hơi tà khí! Chỉ sợ có liên quan đến chuyện yêu tà tác quái lưu truyền mấy ngày gần đây, thật là đau đầu mà!"
Lăng Chi Nhan lắc đầu: "Lòng không chính mới bị quỷ thần nhiễu loạn, đợi ta xem thử rồi đưa ra kết luận."
"Đúng đúng đúng, Lăng lão đệ nói rất đúng."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường sóng vai đi trong hành lang, khách trong khách xá đều được tản đi, cả khách xá lớn như vậy lại vô cùng yên tĩnh, áo hai người phấp phới bay múa trong gió đêm, phát ra tiếng lạch cạch nhẹ nhàng.
Lâm Tùy An hạ thấp giọng nói: "Thanh Châu Vạn thị cũng là sĩ tộc?"
Tần suất phe phẩy quạt của Hoa Nhất Đường chậm lại: "Bọn họ cũng giống như Lăng thị, cũng là dùng quân công khởi nghiệp, cả nhà có thể coi như toàn anh hùng, đáng tiếc bây giờ chỉ còn lại ít người.
Vạn Lâm có quân công trong người, lại nhờ có gia thế mới được tham gia quân đội."
"Tham quân tư pháp của Kinh Triệu phủ không thấp chứ?"
"Chính lục phẩm.
Vấn đề là quan lại quý nhân ở Đông Đô xếp chồng lên nhau, Kinh Triệu Phủ phụ trách trị an Đông Đô, làm tốt, thì nhất định sẽ đắc tội với người khác, làm không tốt, thì càng đắc tội với người khác, nhất là tư pháp tham quân, chủ quản hình án quan trọng, nhưng Đông Đô còn có Đại Lý Tự và Hình bộ..." Hoa Nhất Đường chép miệng: "Nói một câu không dễ nghe, vụ án lớn có thể nhận được công thưởng lớn đã bị cướp đi từ sớm, thứ có thể để lại cho hắn, thì chỉ có những vụ án khó không ai thích, còn dễ dàng đắc tội với người khác."
"Đan Viễn Minh là một sĩ tử, không có chỗ dựa vững chắc, vụ án này sẽ không đắc tội với quan to quý nhân gì chứ?" Cận Nhược nói.
Hoa Nhất Đường dùng chuôi quạt gãi gãi trán, không nói gì.
"Chỉ mong là như thế."Lâm Tùy An nói.
Chỉ hy vọng lần này hào quang nhân vật chính của Hoa Nhất Đường không ảnh hưởng rộng quá.
Mọi người đi dọc theo hành lang về phía trước, đầu tiên là đi ngang qua một vườn hoa, trong vườn cây liễu xanh lả lướt, tán cây giống như nắp đậy, còn có mấy chỗ đặt bàn ghế đá, xem như là một cảnh trí của khách xá, xung quanh vườn là những phòng khách đan xen, chia làm mấy viện, lần lượt treo bảng tên chỉnh tề, như "Nhất Diệp Cư", "Tam Diệp Cư", "Ngũ Diệp Cư", v.v.
Vòng qua vườn hoa, trước mắt xuất hiện một tòa sân nhà độc lập, cửa ra vào treo biển hiệu "Sương Diệp Cư", trong viện chỉ có hai gian phòng, phía tây là phòng chữ địa.
Phía đông là phòng chữ thiên, phòng Đơn Viễn Minh là phòng chữ thiên.
Trước phòng chữ thiên canh giữ bốn gã nha lại, nhìn thấy Vạn Lâm thì đồng loạt thi lễ, Minh Thứ và Minh Phong hình như rất quen thuộc với bốn người này, còn tiến lên chào hỏi.
"Lăng lão đệ, đây là hiện trường hung án." Vạn Lâm quay đầu lại nhìn đám người Lâm Tùy An: "Tình hình trong phòng hơi máu me, bọn họ cũng muốn vào cùng sao?"
Hoa Nhất Đường: "Đến rồi rồi, tiền đã thu rồi, dù sao cũng phải vào xem một chút chứ."
Vạn Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Một đám nhóc con không biết trời cao đất rộng, chớ sợ đến vỡ gan là được."
Cánh cửa mở ra, mùi máu tươi đập ngay vào mặt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một tấm bình phong khắc hoa sen, trên bình phong nghiêng nghiêng xẹt qua một vệt máu, thoạt nhìn giống như có người dùng bàn tay dính đầy máu bôi lên, vòng qua bình phong, thì nhìn thấy toàn cảnh căn phòng...!mọi người đều hít sâu một hơi.
Toàn bộ mặt đất bị những vết máu lộn xộn bao phủ, nhìn thấy mà giật mình.
*
Tiểu kịch trường: Liên quan đến vấn đề tiền phí của vụ an
Lăng Chi Nhan: "Vì sao phải Lăng mỗ trả tiền cho các người? Nghi phạm là Hoa Tứ Lang, Lăng mỗ là giúp Hoa Tứ Lang thoát khỏi hiềm nghi, hẳn là Tứ Lang trả tiền cho Lăng mỗ mới đúng không?"
Hoa Nhất Đường: "Phá án có phải là trách nhiệm của Tư Trực Đại Lý Tự ngươi hay không?""
"Thời gian ở Dương Đô, ta có che chở cho ngươi không?"
"..."
"Hôm nay đi tới Đông Đô, nơi này lại là địa bàn của ngươi, ngươi có phải nên tận tình địa chủ che chở cho ta hay không?"
"..."
"Một lương dân phụng công tuân thủ pháp luật đang yên đang lành như ta, tự dưng bị chụp mũ nghi phạm giết người, đây chẳng lẽ không phải là vì Đại Lý Tự các ngươi phá án bất lực, mới dẫn đến loan ra tin đồn sao?"
"......!Vụ án xảy ra chưa đến hai canh giờ, sao có thể nói là phá án bất lực..."
"Có phải ta bị oan không?"
"..."
"Khi ta bị oan uổng, có phải ngươi vẫn đang ngủ nướng không?"
"..."
"..."
Ngươi còn nói không phải ngươi phá án bất lực!"
"..."
Lăng Chi Nhan véo trán: "Nói thẳng đi, các ngươi cuối cùng muốn thế nào?"
Hoa Nhất Đường hất quạt ra, đắc ý liếc Lâm Tùy An một cái.
Lâm Tùy An mỉm cười chân thành: "Lăng Tư Trực, phải thêm tiền."
16.12.2022.