Đường Nhược Phi sắp xếp cho nàng một tẩm điện rộng lớn cùng một vài tiên tỳ, nàng dẫn theo Nhi Song cùng Thanh Hiên thượng tiên đi vào bên trong. Sau khi phân phó Nhi Song pha trà mang đến, nàng trịnh trọng đối mặt với Thanh Hiên thượng tiên mà trước giờ nàng luôn nghĩ là kẻ không ra gì. Y chỉ mỉm cười, dáng vẻ đầy tiêu sái:
-Thì ra đây là đãi ngộ của Thiên tôn đối với tù nhân, thực đặc biệt nga~
-Đa tạ Thanh Hiên thượng tiên. Bản tôn có chuyện muốn hỏi...
-Ta nào có biết chuyện gì, e rằng không thể giúp được Thiên tôn!
-Thanh Hiên thượng tiên vẫn chưa nghe bản tôn muốn hỏi gì, sao lại nói không biết?
-Ta hiểu biết nông cạn, chỉ sợ không thể giúp!
-Chuyện này nằm trong khả năng của Thanh Hiên thượng tiên, sau khi hỏi xong, bản tôn sẽ thả người đi!
-Chỉ dựa vào việc trả lại tự do cho ta mà muốn hỏi chuyện... Thiên tôn nghĩ ta sẽ hứng thú?
-Người không trả lời cũng không sao, bản tôn vẫn sẽ thả người!
-Thật là tốt như vậy?
-Bản tôn luôn nói được làm được!
-Được, xem như Thiên tôn đã thành công cho ta một chút hứng thú, người muốn hỏi chuyện gì?
-Năm xưa, sau khi Băng Nghi đỡ thiên kiếp cho Tử Thiên, đã xảy ra chuyện gì?
-Chuyện này có rất nhiều người để hỏi, tại sao nhất định phải hỏi ta?
-Bởi vì bản tôn chỉ có thể hỏi người, hơn nữa, người là kẻ biết rõ từ đầu đến cuối không phải sao?
-Haha, được, ta kể cho Thiên tôn nghe!
Nói rồi y chậm rãi kể lại chuyện xưa...
Ngày đó, sau khi Tử Thiên đỡ nàng từ trên đài cao xuống, Đường Nhược Phi giống như lời Hắc Huyết Thương nói, lập tức lao đến muốn đánh chết hắn. Vất vả lắm mọi người mới can ngăn được y, còn Tử Thiên thừa dịp không ai chú ý đã thi pháp. Mang ba hồn bảy phách của nàng nhập vào luân hồi, mặc kệ luật lệ. Kẻ nhận thay thiên kiếp nếu chết sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, bị quỷ linh cắn xé, không thể nhập vào luân hồi. Sau đó liền bị người sư phụ hiếm khi xuất quan của hắn xuất hiện ngăn cản, khiến một hồn của nàng bị lưu lại.
Thanh Nhân thượng tiên khi đó cứu hắn khỏi cơn thịnh nộ của sư phụ, lại giúp hắn tụ lại một hồn của nàng, kín đáo giấu trong bình quang ngọc lộ, còn chữa trị tiên căn đã đứt đoạn vì làm chuyện nghịch thiên của hắn mà tổn hại chân nguyên, một thiếu niên anh tuấn trở thành một lão nhân, mái tóc cũng bạc trắng.
Hắn vẫn cương quyết chống lại sư phụ, một mực đưa nàng nhập luân hồi, cuối cùng bị sư phụ giáng cho một chưởng, suýt chút mất mạng.
Trước sự kiên quyết của hắn, sư phụ hắn giao lại chức chưởng môn cho Thanh Nhân thượng tiên, dùng chính linh lực của mình phong bế toàn bộ kí ức về nàng trong đầu những người có liên quan, kể cả ba vị thượng tiên, nhưng vừa mới phong kí ức của Thiên Kim thượng tiên đã sức cùng lực kiệt, cuối cùng không cam lòng mà cưỡi hạc về Tây thiên, di ngôn cuối cùng để lại chính là “Trên đời này chưa từng tồn tại người tên Hạ Băng Nghi, cũng chưa từng có một vị thượng tiên nào có tên này, Tử Thiên cũng chưa từng tu thành thái thượng tiên!”
Tử Thiên sau đó ôm bình quang ngọc lộ bế quan suốt trăm năm trong Ảo Hàn Bích động. Tiên căn từng tổn hại, lại bị một chưởng suýt mất mạng kia, Tử Thiên đã sớm không còn là Tử Thiên cao cao tại thượng ngày trước nữa!
Nàng nghe kể xong, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót đau đớn, hắn đối với Hạ Băng Nghi là nhất kiến chung tình, hắn yêu nàng ta như vậy, nàng có tư cách gì mà nhận được những quan tâm từ hắn?
Nàng quay mặt đi, len lén lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, Thanh Hiên thượng tiên vẫn nghiêng đầu quan sát nàng, không nói thêm lời nào.
-Bản tôn còn có một chuyện muốn hỏi ...
-Một chuyện hay hai chuyện cũng là hỏi, cứ tự nhiên!
-Người tại sao lại giúp Nhi Song giám sát bản tôn? Không sợ nó là gian tế sao?
-Có gì mà phải sợ a~ Tính cách của hắn giống ta, thích gì làm nấy, chuyện lần này ta đứng về phía hắn, đương nhiên phải giúp!
Nàng che miệng cười trộm, Thanh Hiên thượng tiên này … quả đúng như những gì nàng nghĩ, thực sự là một kẻ rất thú vị!
-Đa tạ Thanh Hiên thượng tiên, bản tôn nhất định giữ lời hứa, ngay lập tức thả người!
-Thiên tôn... cảm thấy thế nào?
-Người cho rằng bản tôn sẽ cảm thấy thế nào?
-Ta làm sao đoán được? Nhưng ta thấy, sư huynh của ta... quả thực là cầm thú!
Nàng lại che miệng cười, trước giờ người mắng Tử Thiên là cầm thú, chỉ có người này thôi:
-Tại sao lại mắng như vậy?
-Huynh ấy không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào! Đối với nữ nhân như vậy, không phải cầm thú thì là gì?
-Như vậy là thế nào? Bản tôn thấy... hắn rất tốt với Băng Nghi không phải sao?
-Không những là cầm thú, còn là đầu đất!
-Đầu đất?
-Ai bảo huynh ấy vừa ngốc vừa ích kỉ?
-Bản tôn vẫn không thấy những gì người mắng là đúng...
-Hừ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi (1) câu này quả không sai!
-Bản tôn cùng hắn trở thành tình nhân từ khi nào? Được rồi, bản tôn nói được làm được, Thanh Hiên thượng tiên, thỉnh rời khỏi!
Thanh Hiên thượng tiên cũng không nói thêm, lập tức đứng lên ra khỏi Nghi cung...
Nàng kể từ lúc đó ở lại trong Nghi cung, nàng phát hiện ra bản thân ngày càng tham ngủ. Đám tiên tỳ của nàng đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hết tám chuyện lại quét dọn, một ngày mang tẩm điện của nàng ra quét đi quét lại không dưới mười lần. Tẩm điện này, không có tên, nàng cũng lười đặt, nên vẫn gọi như trước, là Băng Hoa điện. Nhi Song cũng ở lại hầu hạ nàng, không cần biết nó chạy đi đâu, chỉ cần nàng thức dậy là lập tức ở bên cạnh hầu hạ.
Ngày hôm đó, nàng nhận thấy có người đến trước điện, không hề kiêng dè mà đi vào, không cần nhìn cũng biết là ai.
Đường Nhược Phi bước qua cánh cửa lớn, nhìn vào bên trong, trước mặt y là một chiếc giường lớn đặt trên mấy bậc thang, phía dưới bên trái là văn án, bên phải là hương án, hương thơm tỏa ra từ chiếc đàn hương nhàn nhạt lan tỏa. Người trên giường chống tay lên đầu, nằm nghiêng nhìn y chằm chằm.
Nàng thấy y tiến vào, lười biếng ngồi dậy, hàng mi cong chớp chớp vài cái. Người bên dưới vẫn thản nhiên:
-Tử Thiên, hắn đến rồi!
Nàng vẫn giữ dáng vẻ lười nhác nhưng ánh mắt không kiềm được kích động, ngay cả giọng cũng lạc đi:
-Hắn đến đây làm gì?
-Không lẽ đến thăm chúng ta? Đương nhiên là đến cứu đám tiên nhân đó rồi!
-Ha, vậy người báo cho bản tôn làm gì, cũng đâu phải khách của bản tôn?
-Tù nhân là của nàng, có người đến cứu chúng, bản tôn đương nhiên phải báo nàng một tiếng. Bản tôn cho nàng một canh giờ, sau đó... bản tôn có làm nên chuyện gì quá đáng... cũng xin Thiên tôn lượng thứ!
Ý tứ của y quá rõ ràng, nếu trong vòng một canh giờ, nàng không làm gì đó, y sẽ tự tay giải quyết Tử Thiên.
Đường Nhược Phi thong thả ra về, Nhi Song liền đi vào, sau khi xác định y đã đi khuất, liền hỏi:
-Tử Thiên thượng tiên đến rồi?
-Ngươi cũng biết?
-Người không đi gặp sao?
-Ngươi... quan hệ thế nào với Hắc Huyết Thương?
-Cha của thần từng cứu mạng Ma Quân...
-Vậy nên hắn cưu mang ngươi?
-Đúng vậy!
-Cứu người... sẽ được đền đáp sao?
Câu cuối cùng chỉ là nàng tự lẩm bẩm với chính mình, Nhi Song có cố gắng cũng không thể nghe được.
Trong căn ngục vừa tối vừa lạnh lẽo đến thấu xương, năm con người ngồi nhìn nhau sống qua ngày, họ là tiên nhân nên không cần ăn uống, chỉ có thể ở trong này chờ đợi rồi lại chờ đợi. Từ khi bị giao cho nàng đến nay, họ vẫn chưa nhìn thấy nàng thêm lần nào nữa, tung tích của Thanh Hiên thượng tiên cũng không có.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa ngục nặng nề mở ra. Uông Chưởng môn là người đầu tiên mở miệng mắng chửi:
-Tiện nhân, bọn ta bây giờ ở trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì làm ngay đi! Ngươi...
Không thể mắng tiếp, người xuất hiện không phải là nàng. Một thân bạch y ngàn năm không đổi, nét mặt nghiêm nghị giờ đã thành trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán. Sau khi nghe Nhất Phiêu ngắn gọn thuật lại, mày liễu liền nhíu chặt, tay nắm lại thành quyền, nghiến răng nói:
-Chư vị không cần lo lắng, Thanh Hiên đã bình an trở về.
Thấy mọi người thở ra một hơi, hắn liền chuẩn bị thi pháp:
-Hiện tại ta thả mọi người ra!
-Nào có dễ dàng như vậy?
**********************
(1)Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi: Đại khái là, người mình yêu dù thế nào cũng trở thành xinh đẹp