Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 1

Màn đêm buông xuống, gió lạnh vẫn thổi bên ngoài khoảng trời trống vắng, nhẹ nhàng, luân phiên không đổi, gây cho người ta cảm giác mát lạnh thư thái, nhưng ở một nơi, trong một căn phòng lớn không ánh đèn, cảm giác nóng rực mãnh liệt lan tràn khắp nơi.

Tiếng rên rỉ phiêu lãng khắp nơi trong phòng, còn có tiếng thở trầm ổn của một người đàn ông, tựa như dã thú đang nhăm nhe con mồi của mình, đầy áp lực, lại gần hơn nữa, âm thanh ám muội càng đậm thêm, dường như còn có thể nghe thấy tiếng da thịt đang va chạm vào nhau đầy tình dục.

Trên chiếc giường loại King khổ rộng, qua ánh đèn ngủ lập lòe mờ ảo, hình ảnh đôi nam nữ hiện lên rõ nét hơn, người đàn ông như vua của bóng đêm đầy mị hoặc, mái tóc đen tuyền, đôi mắt sâu hút, sóng mũi cao và môi mỏng bạc tình, gương mặt trong lúc này vẫn đóng băng như thường ngày, anh ta không hề thương tiếc tiếng nức nở dưới thân mà vẫn tiếp tục luật động ngày một nhanh hơn.

Cô gái dưới thân, đôi mắt ngập tràn sương mù che phủ, môi đỏ hé mở, phát ra những tiếng rên rỉ cùng đau đớn nặng nề, đôi bàn tay đã cố vươn ra để chạm vào trước mặt người đàn ông, nhưng đều bị cánh tay sắt đá kia kìm lại.

Từ lúc bắt đầu, cô vẫn chưa thể chạm vào anh ta, giây phút hạnh phúc khi mình được chọn là người tối nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, chỉ là vỡ nát đớn đau, bởi vì ngoài việc hứng chịu những đau đớn do người đàn ông vô tình này mang lại, thì cô không hề cảm thấy vui sướng, cô, chỉ là công cụ tiết dục như bao người khác.

Người đàn ông này, ngay từ lúc đầu, thậm chí là chưa hề nhìn cô lấy một lần, đôi mắt sâu đen ấy như đang chìm vào một nơi nào đó, khoảng cách xa đến nỗi cô không thể nào với tới, cho dù là anh ta đang ở trước mặt, nhưng ngoài việc cảm nhận sự vô tình lạnh lẽo ra, cô không hề nhìn thấy gì hết.

“A…a…a…..”

Giây phút cuối cùng, va chạm càng nhanh hơn, như là báo hiệu cho sự chấm dứt, người đàn ông không hề thương tiếc, tựa như tiếng la vút cao và gương mặt đã ngất lịm đi của cô gái không hề liên quan gì đến mình.

Anh ta đứng lên, mắt không liếc người con gái đang nằm kia một cái, khoác áo ngủ lên, chân không do dự mà bước ra khỏi phòng, trước khi bóng anh ta biến mất ở hành lang, bên môi, lời nói vô tình lại rơi ra một lần nữa:

“Mang đi”

Người canh gác nãy giờ ngoài cửa nghe anh ta nói xong lại hoàn toàn không hề có sự ngạc nhiên nào cả, bước vào, lấy tấm lụa trên tay bao lấy cô gái lại, rồi lại bước ra khỏi phòng, như thể là chuyện này, đã quá quen thuộc với chính anh tavậy.

Tiếng nước chảy vang ra từ một căn phòng khác, khoảng cách rất xa so với căn phong vừa nãy, chỉ duy nhất giống một điều, là màu sắc chủ đạo cũng là màu đen.

Lại gần tiếng nước hơn nữa, có thể nhìn thấy qua bức tường làm bằng thủy tinh trong, người đàn ông đang đứng dưới vòi sen, để mặc cho những giọt nước rơi xuống mặt mình, đôi mắt, hoàn toàn nhắm lại.

Không biết anh ta đang nghĩ tới chuyện gì, mà gương mặt kia ngày càng đanh lại, một lúc sau, mắt mở ra, tay đấm mạnh vào tường, chứa đựng sự tức giận cùng phẫn nộ mãnh liệt, tựa như là vừa rồi, đã có chuyện gì đó tác động đến anh tarất lớn.

Tiếng nước ngừng chảy, khoác lên người chiếc áo ngủ đen tuyền, cánh cửa xoay hé mở, anh ta bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống ghế sofa sang trọng, ánh đèn chợt tắt, rồi cũng như mọi ngày, luôn có một người đàn ông cầm ly rượu trong bóng tối, nhâm nhi từng giọt rượu cay nồng.



Trụ sở tập đoàn Hạ Lâm

Trên tầng cao nhất của tòa nhà chín mươi tầng, thư kí kiêm trợ lý Đình Văn đưa lên mười tập hồ sơ cho người tối cao của tập đoàn Hạ Lâm, anh ta không quên giới thiệu qua nội dung của mười bản hồ sơ này.

“Thưa chủ tịch, đây là top dẫn đầu mười trường đại học, bên phía Unis, trường dẫn đầu trong các trường cũng đã giới thiệu người nổi bật nhất năm nay của họ, họ hy vọng sẽ không làm Hạ Lâm thất vọng”

Sở dĩ tập đoàn Hạ Lâm được bình chọn là một tập đoàn dẫn đầu trong nền kinh tế trẻ, là bởi vì ngoài việc là một địa phương vững chắc về tiền tài và địa vị ra, thì hầu hết các nhân tài của các trường đại học trên thế giới đều bị Hạ Lâm thu nhận. Ai chẳng biết, mục đích đầu tư của Hạ Lâm vào mười trường đại học danh tiếng nhất thế giới là gì, Hạ Lâm, không bao giờ đầu tư không lấy lời, chắc hẳn, đây chính là lợi nhuận cao nhất mà các tập đoàn khác ao ước.

Người đàn ông ngồi quay lưng lại phía Đình Văn vẫn không nói gì, biết mình có thể lui ra, Đình Văn để tập hồ sơ lên bàn, cúi đầu xin phép, đóng cửa và bước ra khỏi phòng, anh ta biết, những lúc không nói gì, tức là đồng ý, và muốn phân biệt được điều này, anh ta đã phải mất gần năm năm để nhận biết.

Một lúc sau khi Đình Văn đi thì chiếc ghế cao rộng sang trọng mới quay lại, người đàn ông hai chân vắt chéo, nổi bật đôi chân dài và đẹp, hai tay đan lại vào nhau, trong bộ vest hiệu của riêng mình, nhìn anh ta càng tuấn tú sang trọng hơn, người đàn ông ấy không ai khác chính là Hạ Lâm Phong, tiêu điểm của truyền thông và phụ nữ.

Mắt liếc chồng hồ sơ vừa được mang lên, anh ta không vội lấy ra xem thử, chiếc ghế lại một lần nữa quay đi, hướng về phía cửa kính rộng lớn, ngoài trời, tất cả đều là một màu trắng tinh thuần khiết, và hiện lên rõ nét sự khác biệt, là trong đôi mắt sâu đen hút hồn, phảng phất như còn đọng lại những hoài niệm của dĩ vãng xa xưa, và nó, lại một lần nữa thoát trần.

Bình Luận (0)
Comment