Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 16

Hạ Lâm Phong tập trung trong đống hồ sơ chất ngất, anh ta cần sớm làm việc xong, chỉ sợ Thư Tuyết ngủ mà không dậy dùng bữa, thì sẽ rất hại cho sức khỏe, nhưng chỉ mới có ba ngày, mà sao nhiều công việc quá, mấy người này thật là lũ ăn hại.

Mạnh Long mở cửa bước vào, nhìn thấy ông bạn đang chìm trong công việc, không khỏi nhớ đến hình ảnh sáng nay, như là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô gái trong điện thoại, chắc chắn là Lâm Thư Tuyết chứ không ai vào đây, xem ra cả hai đã nảy sinh tình cảm rồi, nghĩ đến mình là một trong những yếu tố góp phần tạo nên mối tình này, anh ta không khỏi đắc chí vừa cười vừa ngồi xuống.

Hạ Lâm Phong nghe thấy tiếng người ngồi ghế mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt đang quan sát mình của Mạnh Long, anh ta nhíu mày không vừa lòng lên tiếng, Mạnh Long làm tổng giám đốc, nhưng tại sao lúc nào cũng thấy anh ta rảnh rỗi hết vậy.

“Tớ đang bận, có gì nói sau đi”

Mạnh Long trong lòng cười thầm, ngày xưa thì ham công việc lắm vào, nên bây giờ có muốn đẩy cũng không ai dám nhận, chắc lúc này chỉ muốn bên cạnh ai kia, nên mới gấp gáp như vậy, nghĩ bụng, anh ta không khỏi hiện lên ác ý muốn trêu trọc mỉa mai Hạ Lâm Phong vài câu.

“Sao nào, tối nay là lần đầu hẹn hò à?”

Hạ Lâm Phong không trả lời, nghe Mạnh Long nói vậy, anh ta như đang suy nghĩ gì đó mà lặng đi, làm như chuyện này với anh ta là rất quan trọng, nên có vẻ rất nhập tâm và thất thần. Thực chất, anh ta đang nhẩm tính thời gian làm việc liệu có đủ để ở bên cô không, lúc sau mới cầm chồng hồ sơ lên, bước lại gần chỗ Mạnh Long đang ngồi.

“Ừ, tối nay tớ hẹn đi chơi với Thư Tuyết, nên tổng giám đốc Mạnh, cậu hãy mang đống tư liệu của cậu về mà xem xét đi.”

Mạnh Long mắt trừng to nhìn Hạ Lâm Phong, anh ta không ngờ Hạ Lâm Phong lại đẩy trách nhiệm nhanh như vậy, ừ thì đây là tư liệu của anh ta, ừ thì đây vốn là công việc của anh ta, nhưng trước kia Hạ Lâm Phong đã đồng ý phê duyệt luôn cho anh ta mà, bây giờ lại lật lọng là sao, đúng là có sắc quên bạn, tối nay anh ta cũng có hẹn với Diệp Lan.

“Chủ tịch à, đừng nóng như thế, có gì từ từ nói.”

Mạnh Long nhìn Hạ Lâm Phong vẫn không có biểu tình gì mà lạnh lùng nhìn mình, biết chắc từ bây giờ sẽ khó sống thoải mái rồi, anh ta nhanh chóng nghĩ ra một loạt các cách mua chuộc, bỗng nhớ đến tối nay Hạ Lâm Phong có hẹn với Lâm Thư Tuyết, mắt sáng lên, anh ta cười tươi đắc ý nhìn ông bạn.

“Nếu cậu giải quyết cho tớ, tớ sẽ bày cho cậu vài chiêu hẹn hò, đảm bảo khiến Lâm Thư Tuyết của cậu rất vui”

Hạ Lâm Phong nhìn Mạnh Long tự tin dụ dỗ mình, lại nghe câu Lâm Thư Tuyết là của mình, trong lòng cũng thấy hài lòng, dù gương mặt im lặng không biểu cảm, nhưng giọng nói đã có phần nhượng bộ đi nhiều, quả thật anh ta không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Mạnh Long dĩ nhiên rất tự tin, anh ta là sát thủ tình trường, nên rất thấu hiểu lòng dạ con gái, phải nói là nắm trong tay tâm hồn ngây thơ của những cô gái ấy, nhưng trong đầu hiện lên gương mặt lạnh tanh và ánh mắt giết người của Lâm Thư Tuyết, thoáng rùng mình. Sao anh ta không nhớ ra Lâm Thư Tuyết rất khác người, không hiểu vì sao cảm thấy nguy nguy, nhưng đã lỡ mạnh miệng rồi, lại nhìn gương mặt của ông bạn, không biết làm gì hơn ngoài chọn lọc chi tiết và nói ra.

Hạ Lâm Phong nghe Mạnh Long nói một dây các tuyệt chiêu bí kíp, cái gì mà mua hoa, sắm đồ, lại còn cho xem phim ma để tiếp xúc thân cận, còn khi đi chơi phải nói những lời ngọt ngào hứa hẹn, toàn phù phiếm lãng xẹt, anh ta mà làm ra những việc ấy sao.

“Nếu là những điều ấy thì không cần đâu, cậu cứ lo công việc của cậu đi, tớ về trước đây”

“Ơ…Lâm Phong…chủ tịch…”

Mạnh Long còn chưa kịp nói gì thì Hạ Lâm phong đã biến mất tiêu, bỏ lại mình cùng một đống hồ sơ trên bàn, mắt ngơ ngác nhìn ra, sau đó mới biết mình đã bị lừa. Trong lòng không khỏi tố tên người bạn lâu năm, Hạ Lâm Phong, cậu được lắm, nhờ ai mà hai người mới được như thế này, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván mà. Tức đùng đùng, nhưng Mạnh Long vẫn phải ôm chồng tư liệu về phòng làm việc của mình, trên đường đi, trong lòng lại than ngắn thở dài, anh ta hình như đã quên, ông bạn của mình có biết chuyện này đâu mà vong ơn với cả bội nghĩa.

Hạ Lâm Phong hài lòng đi vào nhà, mặc dù mấy điều Mạnh Long nói anh ta đều không thích, nhưng có một chuyện làm anh ta chú ý đến, Mạnh Long nói hẹn hò thì phải tách nhau ra, hẹn địa điểm và chờ người kia đến mới đúng là hẹn hò, vốn dĩ định chở cô đi, nhưng bây giờ chắc phải suy nghĩ lại.

Mở cửa bước vào, trong nhà không một bóng người, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, nhìn đồng hồ, đã hơn giờ cơm trưa, không biết cô có thức dậy và dùng bữa chưa, chỉ sợ giờ này, người con gái ấy vẫn thành mèo lười mà không tỉnh giấc, nghĩ đến đây, trong lòng không kìm được lo lắng, bước chân cũng vội đi rất nhiều.

Đến khi dừng lại trước căn phòng nhỏ, chân mới giảm nhẹ tốc độ, đưa tay mở cánh cửa, ánh sáng nhu hòa đầy ắp trong căn phòng hiện lên, len lỏi giữa màu tím nhẹ, dịu dàng ấm áp vô cùng, lại gần chiếc giường hơn, nhìn thấy người con gái đang ngủ không ngoài dự đoán của mình, Hạ Lâm Phong không khỏi mỉm cười.

Ngồi xuống, đưa tay chạm vào gương mặt đang yên giấc, nhưng lại chẳng thấy cô có động tĩnh gì, xem ra cô đang ngủ rất say, mắt nhìn gương mặt ngây thơ ngoan hiền, lòng lại trào dâng những yêu thương nuông chiều chưa từng có, mỉm cười, đặt nụ hôn lên trán, sau đó lại bước ra khỏi căn phòng.

Lúc sau quay trở vào, trên tay Hạ Lâm Phong đã là một khay đồ ăn nóng hổi, nhìn thức ăn nghi ngút khói thơm, tỏa ra hương vị cuốn hút vị giác lòng người, bọn chúng hình như đang muốn dụ dỗ cô gái kia thức dậy.

Lâm Thư Tuyết ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng bắt đầu biểu tình chống đối mà muốn phá tan giấc ngủ của cô, mặc dù vẫn buồn ngủ, nhưng cái bụng lại không để yên, không làm gì khác là mắt tí hí lim dim hé mở.

Hạ Lâm Phong nhìn biểu tình của Lâm Thư Tuyết, không kìm được mà phát ra tiếng cười, cô quả thật như một con mèo lười, gương mặt phúng phính, lại còn mơ màng đưa tay dụi mắt, đáng yêu không thể chịu được, anh ta không kìm được mà cúi xuống cướp lấy đôi môi đỏ ửng phớt hồng mê người kia.

Lâm Thư Tuyết nghe tiếng cười của Hạ Lâm Phong thì hoàn toàn tỉnh giấc, đến khi mở mắt ra thì môi lại bị cướp đi, choáng váng đón nhận nụ hôn dây dưa cuồng nhiệt, nghĩ bụng cái tên này càng ngày càng không xem cô ra gì, chẳng lẽ thấy cô hiền nên bắt nạt.

Hạ Lâm Phong sau khi tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, vẫn còn luyến tiếc mà liếm mút nhẹ làn môi, dịu dàng và kiêu kích, ôm cô vào lòng, ngửi được hương vị của riêng cô, một lúc sau mới thỏa mãn buông ra.

“Sao không dùng bữa trưa?”

Lâm Thư Tuyết nghe giọng không vừa lòng của Hạ Lâm Phong, thầm nghĩ không phải tại anh ta sao, cô mệt đến không muốn xuống giường thì còn đâu tâm trạng để nấu ăn, nghĩ bụng phải dọa anh ta mới được, trùm chăn lên đầu, quay mặt đi rồi mới lên tiếng.

“Buồn ngủ, mà sao anh không về sớm hơn, còn ở đó mà trách, không ăn nữa.”

Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết trùm chăn trách cứ mình, lại còn giận dỗi không muốn ăn, lòng không khỏi thở dài vài tiếng. Đúng thật anh ta nên về sớm với cô, biết rõ cô sẽ ngủ quên mà lại chậm trễ, nghĩ đến đây, lòng không kìm được tự trách mình, đưa tay chạm nhẹ vào mép chăn, vừa nói, vừa muốn vén góc chăn ra, anh ta sợ cô sẽ ngộp thở trong đó mất.

“Anh xin lỗi, nào, dậy dùng bữa đi, chiều nay chúng ta đi chơi.”

Lâm Thư Tuyết nghe Hạ Lâm Phong xuống nước trước, cảm thấy thích trí vô cùng, nhưng ngoài mặt, lại ra vẻ tạm bỏ qua cho Hạ Lâm Phong mà do dự buông chăn ra, đã vậy còn không quên cảnh cáo.

“Anh lần sau không được lớn tiếng với tôi như vậy.”

Hạ Lâm Phong trong lòng than thầm, anh ta rõ ràng còn chưa lớn tiếng với cô mà, nhưng nhìn đôi mắt long lanh và gương mặt phụng phịu trước mắt, tất cả đều bị cuốn bay đi hết, mỉm cười, cụng trán vô trán cô mà đồng ý.

“Được rồi, em là nhất.”

Thế là Lâm Thư Tuyết lại trở thành nữ hoàng, được người chăm sóc nâng niu múc cho từng thìa cơm miếng nước, ngon lành mà dùng bữa đến thỏa mãn mới thôi, trong lòng, cảm thấy hạnh phúc ngọt lịm, muốn nhấn chìm cô trong dịu dàng mà Hạ Lâm Phong mang lại.



Lâm Thư Tuyết nhíu mày nhìn tờ giấy trên bàn, chắc vì đã ngủ quá nhiều, nên dùng bữa xong cô lại không thể ngủ nhiều được nữa, mở mắt ra đã không thấy Hạ Lâm Phong đâu, chỉ thấy mỗi tờ giấy trên bàn với gỏn gọn vài dòng.

“Thư Tuyết, anh chờ em ở Trung Tâm Thu Nhỏ, lái xe sẽ chở em tới đó.”

Gì vậy trời, nói muốn đưa cô đi chơi, cuối cùng lại bỏ mặc cô vậy đó, đúng là cái đồ lật giọng, mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn đứng lên, tìm cho mình một bộ đồ nào đó, đôi môi, không kìm được nụ cười đang kéo dài.

Nhưng tại sao lại không thấy cái nào phù hợp hết, có phải cô lâu lắm không đi sắm đồ rồi không, nếu không, tại sao chẳng thấy cái nào vừa mắt cả, Lâm Thư Tuyết nhíu mày đứng trước tủ đồ của mình suy nghĩ, một lúc sau, mới nhớ ra cái gì đó mà mở va ly ra.

Có lẽ Lâm Thư Tuyết trong giây phút này sẽ không nghĩ ra rằng, những bộ đồ mà cô không vừa lòng kia, đều là những bộ mà cô thích nhất, phải chăng niềm vui đã quá nhiều, nên vô tình che đi tất cả những suy nghĩ bình thường, và phải chăng, những đôi mắt đang yêu, luôn là khác lạ.

Hạ Lâm Phong bây giờ cũng không khác gì Lâm Thư Tuyết cả, tâm trạng cũng hồi hộp không kém, gây lên bao cảm xúc khó tả, làm xao động trái tim sắt đá bấy lâu.

Anh ta hôm nay không như mọi khi, sẽ luôn đến sau và để người ta chờ đợi, hôm nay, anh ta lại đứng chờ người khác, chờ ở ngoài trời, chứ không phải ở một nơi sang trọng nào đó, sự chờ đợi trong hạnh phúc dâng trào.

Hạ Lâm Phong đứng trước Trung Tâm Thu Nhỏ, tướng người cao ráo, gương mặt điển trai, đôi mắt hút hồn và ăn mặc đầy lịch lãm, ngay lập tức đã thu hút tất cả tầm nhìn của người qua lại.

Có rất nhiều người đứng lại nhìn theo, có người còn cả gan chụp ảnh và còn bạo gan lại gần làm quen, nhưng tất cả đều bị gương mặt lạnh lùng và biểu cảm hờ hững làm lùi bước, một số người tiếc nuối khi ra đi còn ngoảnh lại nhìn xem.

Hạ Lâm Phong đưa mắt nhìn dòng người qua lại, thành phố xa hoa đầy màu sắc trước mắt như không thể lôi kéo được tầm nhìn của anh ta, trong đầu, chỉ hiện lên gương mặt bé nhỏ đang chìm trong giấc ngủ, cảm thấy ấm áp và náo nức chờ mong đang dâng trào trong đáy lòng.

Lần đầu tiên anh ta chờ đợi một ai đó, đầu tiên trong cuộc đời mới biết cảm giác hẹn hò là gì, lần đầu này thật lạ lẫm, cảm thấy có gì đó hồi hộp xen lẫn lo lắng đang lan tràn trong tim, chỉ cần nhớ đến cô, lại không thể kìm được mà đưa mắt nhìn đối diện vạch kẻ dành cho người đi bộ.

‘Lâm Thư Tuyết, hình như lời nói vừa rồi là sai, đây không phải lần đầu tôi chờ đợi một người, mà mười năm trước, tôi cũng đã từng chờ đợi một người như vậy rồi, mà người ấy không ai khác, chính là em.

Mười năm trước, tôi đã biết dừng chân đứng lại, biết ngoảnh đầu nhìn em, biết đưa mắt tìm kiếm bóng hình và biết lắng nghe lời gọi tên của ai đó, tại sao tôi lại nghĩ rằng đây là lần đầu của tôi, phải chăng, đây mới chính là lần đầu mà tôi mong muốn.

Nhưng mười năm rồi, mười năm đã khác, mười năm qua đi, và mười năm sau, tôi vẫn sẽ chờ em sao, liệu còn chờ, nếu em không trở lại’.

Tất cả suy nghĩ chợt dừng lại, vì làn váy tím nhẹ bay trong gió đang đối diện trước mắt, cô gái đội chiếc mũ tròn, mắt kính to và mái tóc buộc gọn đằng sau đã cướp lấy ánh nhìn của anh ta.

Mỉm cười nhìn người con gái đang tiến lại phía mình, Hạ Lâm Phong trái tim đập rộn ràng, cảm xúc đang hiện về, làm bối rối cõi lòng đầy nóng ấm, cuối cùng cô ấy cũng tới rồi.

Nhưng nụ cười còn chưa dứt, ánh mắt còn chưa đong đầy đủ yêu thương, thì gương mặt chờ mong đổi thành hoảng hốt, đôi mắt mở to chứa đựng kinh hoàng tột độ mà thét lên, tựa như nỗi sợ hãi đang dâng lên tận đáy lòng.

“Thư Tuyết…”

Tiếng hét lên đầy âm lượng, độ rung, âm trầm, sự tăng cao hay vút mạnh, tất cả đều làm mọi người trấn động, bọn họ còn đang đưa mắt nhìn người con gái vừa bị xe đụng thì lập tức chuyển sang nơi phát ra tiếng hét, người con gái váy tím đang đi qua đường nghe thấy tiếng gọi chợt giật mình nhìn ra, thì đã thấy chiếc xe đang lao tới.

Bóng người ngã xuống, như nụ hoa đang lúc ngã bóng, yếu ớt đến đáng thương, Hạ Lâm Phong mắt đỏ ửng chạy lại phía cô, chiếc xe giữ nguyên vị trí, đèn xe vẫn bật, nhấp nháy muốn xin đường, chỉ cách vài bước thôi, nhưng sao thấy xa vậy.

Hạ Lâm Phong mặc kệ mọi người xung quanh, đưa tay ra ôm lấy cô gái vào lòng, tim từng đợt, nhói đau, vỡ vụn, tựa như hơi thở đang dần rút cạn, và có gì đó, đang quặn đau, đau đến nặng nề, anh ta sợ, sợ sẽ chết chìm trong nỗi sợ hãi này, nếu như….

“Hạ Lâm Phong, anh bị làm sao vậy?”

Tiếng nói đột ngột vang lên đằng sau làm cho ai đó chợt khựng lại, tim trong lồng ngực bỗng đập mạnh, dồn dập như trống đánh, theo tiếng gọi, anh ta cứng ngắc quay đầu lại.

Hiện diện trước mặt anh ta, là gương mặt thân quen đến không thể nào quen hơn được nữa, mái tóc đen bồng bềnh buông thả, đôi mắt to tròn như viên bi đá đang ngạc nhiên nhìn anh ta, còn có bộ váy tím bồng bềnh trong gió thu mát lạnh, tim tưởng chừng sẽ nổ tung.

Lâm Thư Tuyết đang qua đường trên cầu vượt, nào ngờ nghe thấy tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, nhìn xuống, thì thấy chiếc xe phía dưới đụng trúng cô gái, còn Hạ Lâm Phong đang hoảng hốt chạy lại, đã vậy còn ôm cô gái kia rồi gọi tên cô, chưa bao giờ thấy anh ta ngớ ngẩn như vậy, anh ta không nghĩ cô gái kia là cô đấy chứ.

Nhưng thật sự, trong giây phút nhìn anh ta đau khổ như vậy, tim lại thấy nhói đau vô cùng, cảm nhận được có gì đó đang len lỏi trong lòng, như muốn chiếm hết tầm nhìn của cô, bước chân không kìm được mà chạy nhanh qua chiếc cầu dài, chỉ muốn đến bên anh ta, gọi tên anh ta trong lúc này.

Hạ Lâm Phong buông cô gái kia ra, nhìn thấy đôi mắt mở to nhìn mình đầy lại lẫm, chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, anh ta đứng lên, bỏ mặc Lâm Thư Tuyết mà bước đi luôn, thật là mất mặt chết mất.

Anh ta tại sao lại nghĩ cô gái kia là Lâm Thư Tuyết, tại sao lại không nhận ra Lâm Thư Tuyết sẽ không đeo mắt kính và đội nón vành, có phải tất cả tâm tư đều bị lấy đi, nên chỉ cần nhìn một người nào đó, anh ta cũng nghĩ đó là cô, liệu phải chăng sự chờ mong, đã lấy đi tất cả lý trí của mình.

Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong bước đi, trong lòng cười muốn bể bụng, bên ngoài, vẫn không kìm được mà cong lên khóe môi, bước chân cũng chậm chạp theo sau, Hạ Lâm Phong đúng thật dễ thương đến bất ngờ.

Hạ Lâm phong hôm nay, không còn khoác lên người bộ vest cứng ngắc nữa, mà lại mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, khoác bên ngoài là áo len đen tuyền, quần jean ôm sát thân hình trẻ trung lôi cuốn, và dĩ nhiên, anh ta đã thu hút tất cả tầm nhìn của những cô gái trên đường.

Hạ Lâm Phong không biết, trong một phút giây nào đó, anh ta lại nghĩ đến việc vừa xảy ra, nếu người con gái kia thật sự là Lâm Thư Tuyết, nếu Lâm Thư Tuyết một lần nữa rời xa anh ta, thì anh ta sẽ thế nào? Vì sao anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thậm chí là chưa một lần nghĩ rằng sẽ buông tay cô, nếu thật sự Lâm Thư Tuyết rời xa mình?…

Vì sao tim lại đau thế này, lòng tựa như đã chết lặng, ngừng đập, không còn hơi thở, cảm thấy trước mắt, tất cả đang sụp đổ, tan vỡ, nhói đau, quặn thắt, từng nhịp một, cảm thấy khó nhọc vô cùng, bất giác quay xuống tìm bóng cô.

Người con gái đang đi phía sau anh ta, long lanh tỏa sáng thu hút ánh đèn, lại còn có những cặp mắt của bao người đàn ông đang dán chặt lên cô, lòng dâng lên tức giận vô cùng, chân dừng lại, không kìm được mà dừng lại nói to.

“Em làm gì mà đi chậm vậy?”

Lâm Thư Tuyết tự dưng bị mắng oan, đời nào mà cô chịu để yên chứ, bặm môi, mắt tức giận, bỏ lại một câu nói và bước nhanh qua anh ta, Hạ Lâm Phong, cái tên đáng ghét này.

“Anh đi nhanh như vậy ai mà theo kịp, tại sao nạt tôi?”

Hạ Lâm Phong nhìn bóng người giận dỗi đi trước, quay lại liếc nhìn ánh mắt đầy cảnh cáo cho những người kia, vội vàng chạy theo dỗ dành, anh ta đúng là điên, tại sao lại quát cô như vậy.

“Thư Tuyết”



Mãi một lúc sau Lâm Thư Tuyết mới tạm thời bỏ qua cho Hạ Lâm Phong, với điều kiện anh ta phải làm theo một yêu cầu của cô, hai người bây giờ đang đứng trong một tiệm tóc giả đa dạng và phong phú của thành phố.

Hạ Lâm Phong đứng nhìn Lâm Thư Tuyết hứng thú chọn tóc giả, trong lòng cũng không hiểu tại sao cô lại đưa anh ta đến đây, còn đang khó hiểu nhìn theo bóng cô, thì lại thấy Lâm Thư Tuyết trên tay cầm bộ tóc giả đen mượt tiến về phía anh ta.

“Cúi đầu thấp xuống”

Hạ Lâm Phong không hiểu nhưng cũng cúi đầu xuống theo lời cô nói, nào ngờ bộ tóc giả kia đã nhanh chóng đội trọn lên đầu mình, ngay tức khắc, anh ta lấy mái tóc vướng víu kia xuống, mắt không kìm được khó hiểu nhìn cô.

Lâm Thư Tuyết bực mình vì chiều cao quá khổ của Hạ Lâm Phong, làm cô phải kiễng chân mới với tới được, nào ngờ vừa mới đội xong, cái tên này lại tháo xuống mất tiêu, đúng là tức chết cô.

“Anh nói phải đáp ứng tôi một yêu cầu mà”

Hạ Lâm Phong lúc này mới ngớ ra nhìn, chẳng lẽ yêu cầu của cô là muốn anh ta đội tóc giả sao, nhưng làm gì chứ, vì sao anh ta cảm thấy cô bây giờ thật nhiều trò quái chiêu, dường như chỉ một người, nhưng anh ta lại nhìn thấy hai tính cách khác nhau, thật kì lạ.

“Em muốn anh đội tóc giả?”

“Ừ, anh phải giả gái, đó là yêu cầu của tôi”

Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết, xác định điều cô vừa nói là thật chứ không phải đùa, giả gái, Thư Tuyết muốn anh ta giả gái, cô muốn anh ta giả gái ra đường sao?

“Tại sao?”

Lâm Thư Tuyết biết chắc Hạ Lâm Phong sẽ không bao giờ đồng ý nhanh như vậy, nhưng trong lòng sớm có dự tính sẵn, Hạ Lâm Phong, tôi sẽ đòi nợ anh, cả vốn lẫn lời luôn.

“Tôi thích, có sao đâu, chỉ tôi với anh biết thôi, anh đừng nói vừa nãy lời anh hứa chỉ là nói đùa.”

Hạ Lâm Phong khó xử nhìn Lâm Thư Tuyết đang mất hứng, sau đó nhíu mày nhìn bộ tóc giả, mặc dù không muốn thất hứa với cô, nhưng muốn anh ta giả gái trước mọi người thì không thể, cho dù không ai nhận ra, nhưng như vậy thật rất khó.

Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong do dự, mắt lóe lên tia sáng, chân bước đi, chỉ để lại câu nói đầy mất hứng.

“Biết anh mà, đi về đi, tôi không muốn đi chơi nữa”

Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết quay người, dĩ nhiên sẽ không thể làm gì hơn là giữ cô lại, không hiểu tại sao Lâm Thư Tuyết từ khi mất trí nhớ đều rất hay giận dỗi, làm anh ta xoay như chong chóng cũng không theo kịp.

Thế là mục đích của ai đó đạt được, hai người sánh đôi bước đi hết quán này đến quán khác, một là phấn khởi thích thú vui vẻ, một là ngao ngán ủ rũ chán nản, cuối cùng thì dừng chân ở phòng thay đồ của shop quần áo mới lựa được.

Lâm Thư Tuyết hài lòng đưa bộ đồ đích thân mình chọn cho Hạ Lâm Phong, nhìn người đàn ông cao lớn bước vào phòng thay đồ, trong lòng sung sướng vô cùng, môi cong lên hé mở, cười muốn trái quai hàm.

Đợi mãi mà không thấy người kia bước ra, Lâm Thư Tuyết bước gần cánh cửa, gõ nhẹ vài cái, nhỏ giọng hỏi, nghĩ thầm không phải anh ta ngượng đến nỗi không dám bước ra chứ.

“Sao lâu thế”

Chưa nghe thấy tiếng đáp lại, thì một bàn tay đưa ra kéo cô vào trong, không kịp phòng bị, cả người bị lôi tuột theo.

Trong phòng thay đồ, không gian chỉ dành cho một người, nên khi có người thứ hai bước vào, không khí như bị thiếu hụt, nặng nề nóng rực, hơi thở chẳng mấy chốc đã hòa quyện vào nhau đến ám muội.

Lâm Thư Tuyết nuốt khan một ngụm, cả người bây giờ đang dính sát trong lồng ngực của ai đó, da thịt nóng rực chạm đến người mình, không kìm được mà run rẩy, hít mạnh một hơi, cô cố gắng lên tiếng.

“Có chuyện gì sao?”

Hạ Lâm Phong hài lòng nhìn gương mặt hơi hồng trong lòng, anh ta thật khổ chết với cô, dù là đồng ý với cô, nhưng khi chuẩn bị mặc vào thì lại thấy thiệt thòi vô cùng, nếu cô muốn như vậy, anh ta cũng sẽ làm cho cô vui, nhưng cô phải bồi thường anh ta trước đã. Nghĩ vậy, cúi xuống, bên tai cô, anh ta từ từ nói từng chữ một, không biết vô tình hay cố ý, mà môi hôn còn chạm nhẹ làn da mẫn cảm.

“Anh, không, biết, mặc”

Lâm Thư Tuyết tim đập loạn nhịp, tự nhủ phải trấn tĩnh, cần trấn tĩnh để đối phó với tên nham hiểm này, Hạ Lâm Phong không biết mặc, cô thật không tin đâu, nhưng kệ, vì đạt được mục đích, chịu thiệt một chút cũng không sao.

Thế là trong phòng thay đồ, dù là chật trội, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, cuối cùng, Lâm Thư Tuyết cũng hài lòng với thành tựu của mình, đang định bước ra trước, thì lại bị kéo giật về, câu nói cảnh cáo đầy mờ ám vang lên bên tai.

“Lâm Thư tuyết, em hãy nhớ đây, anh sẽ không tha cho em đâu”

Cảm thấy hơi hoang mang và bất an với lời cảnh cáo vừa rồi, nhưng tất cả đều dẹp bỏ hết, kệ, anh ta làm gì được cô chứ, bước ra, mở cánh cửa, không quên trêu trọc một câu.

“Mời công chúa”

Hạ Lâm Phong phía trong nghe cô nói vậy không kìm được gầm lên một tiếng, Lâm Thư Tuyết, em giỏi lắm, cứ chờ em, tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu.

Công chúa cuối cùng cũng bước ra trước tất cả con mắt của mọi người, thực ra bây giờ chưa phải là mọi người, mà chỉ có cô gái bán hàng đang ngơ ngác nhìn theo.

Người con gái vừa xuất hiện, mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt lạnh lùng, bộ váy màu đen tôn lên dáng người cao ráo của người mẫu, một thân tản ra khí chất sang trọng và cao quý vô cùng, cô gái này đã đến đây từ lúc nào, còn người đàn ông điển trai kia đâu.

Không để cô ta hoàn hồn, Hạ Lâm Phong mặt xám xịt bước đi, Lâm Thư Tuyết thích trí theo sau, hai người chẳng mấy chốc đã hòa nhập vào dòng đường tấp nập nhộn nhịp.

Hạ Lâm Phong bàn tay nắm chặt tay Lâm Thư Tuyết muốn nổi gân xanh, hứng chịu những ánh nhìn mê đắm kinh tởm của lũ đàn ông, lại còn sự ngưỡng mộ của những cô gái trên đường, lúc này anh ta sợ không kìm được mà quát vào mặt bọn họ, Lâm Thư Tuyết, em giỏi lắm.

Lâm Thư Tuyết nhìn gương mặt lạnh tanh của Hạ Lâm Phong, trong lòng lúc đầu thì thấy thích thú, nhưng càng lúc lại càng không thích, ánh mắt của bọn họ thật kinh khủng, một chút vị tha hiện lên, kéo tay anh ta cô nói nhỏ.

“Được rồi, không cần mặc nữa đâu”

Hạ Lâm Phong quả thực điên đến cực hạn, nghe cô nói vậy, anh ta rẽ vào hẻm tối, đồng thời cũng lôi cô vào theo, để cô dựa vào tường, người cũng dính chặt người cô, nhanh chóng trừng phạt đôi môi không ngoan ngoãn này.

Lâm Thư Tuyết mở to mắt nhìn, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, cảm nhận được hơi nóng đang tỏa ra và có gì đó đang nhen nhóm vào tận cùng trái tim, làm tay không tự chủ mà vòng qua eo anh ta, mắt cũng từ từ nhắm lại.

Hạ Lâm Phong gặm lấy môi cô xem như trừng phạt, còn điên cuồng hơn mà mút lấy ngọt ngào trong khoang miệng của cô, tìm thấy cái lưỡi thơm tho, không ngần ngại cuốn lấy mà giao triền, mút nhẹ, liếm sâu, duyệt hôn, tay cũng không yên mà luồn vào, phủ lên vùng ngực nhô cao đẫy đà mà nắn nhẹ.

Lâm Thư Tuyết run run đẩy Hạ Lâm Phong ra, mặt đỏ bừng chỉnh lại áo cho mình, cái tên thừa nước đục thả câu, đúng là mặt dày, anh ta không biết mình đang mặc quần áo của con gái và đang ở ngoài đường sao.

Hạ Lâm Phong vừa lòng nhìn thấy Lâm Thư Tuyết như vậy, còn ác liệt hơn mà cúi xuống, bên tai cô, tiếp tục phả hơi nóng mờ ám.

“Tối nay em sẽ chết với anh”

Lâm Thư Tuyết không biết bây giờ nên làm gì, ngoài quay người bước nhanh đi trước, lời nói vừa rồi, làm hiện lên trong đầu cô, hình ảnh triền miên tối hôm qua còn đọng lại, Hạ Lâm Phong, anh đi chết đi, đồ biến thái.

Hạ Lâm Phong mỉm cười bắt kịp được cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, sau đó thì thay đồ và tiếp tục ngày hẹn hò đầu tiên của mình, anh ta muốn cùng cô đi rất nhiều, trải qua nhiều nơi khác, nhưng có một nơi, anh ta nhất định phải đưa cô đến bằng được.

Lâm Thư Tuyết không ngờ Hạ Lâm Phong lại đưa mình đến đây, đây chính là Hồ Uyên Ương, nơi được bao phủ xung quanh là hoa và suối nước, đây cũng địa điểm lý tưởng dành cho những người yêu nhau, Hạ Lâm Phong, anh ta…

Hạ Lâm Phong dắt tay Lâm Thư Tuyết đi vào cổng hoa Tử Đằng, trước mắt hai người là một cổng trời hoa Tử Đằng tím ngát thơ mộng, lung linh ánh đèn như những suối hoa mơ, cảm tưởng như mình đang bước vào một không gian hoàn toàn khác với thế giới xung quanh.

Hoa Tử Đằng cũng chính là loài hoa duy nhất mà Lâm Thư Tuyết thích, đây là loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt, tình yêu mãnh liệt suốt đời suốt kiếp bên nhau. Chỉ cần ai đó tặng bạn một bó hoa Tử Đằng, không hoa mĩ cao sang, không phải quyền quý ngọt ngào, nhưng đó chính là lời cầu hôn chân tình nhất, sâu sắc nhất, Lâm Thư Tuyết vừa nghĩ đến đây, thì toàn cảnh trước mắt làm cô ngạc nhiên không ngờ.

Từng hàng, từng hàng Tử Đằng nhiều màu sắc trải dài như những dải lụa sáng rực huyền ảo, nổi bật nhất giữa những màu sắc ấy, là những dàn hoa Tử Đằng màu tím thơ mộng kết lại một chữ Tuyết to đùng đang tỏa sáng lấp lánh, phía trên không trung, chìm vào bóng tối, từ từ, những cái đèn lồng được thắp lên, trên cao, một bức họa đột ngột hiện lên, chiếu sáng bầu trời đen u tối, và người trong đấy, không ai khác chính là cô.

Lâm Thư Tuyết chưa dứt ngạc nhiên, mới chỉ quay người nhìn sang Hạ Lâm Phong, thì đã thấy bó hoa Tử Đằng trên tay anh ta đang hướng về phía mình, và đôi mắt tha thiết nhìn mình mãi không thôi, tim trong lồng ngực, đập mạnh muốn nổ tung.

Hạ Lâm Phong vẫn nhìn Lâm Thư Tuyết, đôi mắt sáng ngời đầy nắng ấm, trong đó đang dâng đầy những yêu thương hạnh phúc, mỉm cười, lời nói từ từ phát ra, đã chiếm giữ hết tất cả mọi âm thanh khác.

“Anh yêu em”

Đầu óc chợt dừng lại, không còn nghe thấy gì hết, không có tiếng cánh quạt máy bay phía trên cao, không có gió thổi, lá lay, hình như bây giờ, trong mắt cô, chỉ còn lại chính anh ta, trong tai, cũng chỉ nghe thấy được lời nói yêu thương vừa phát ra của ai đó.

Không biết cảm xúc bây giờ là sao, không biết trái tim đang thổn thức kia muốn nói điều gì, chỉ thấy trong tim, rung động mạnh mẽ, cõi lòng, tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, đang chiếm hết lấy tất cả suy nghĩ của cô.

Tay hơi do dự nhận bó hoa, cũng như đang nhận lấy tấm lòng của anh ta, Hạ Lâm Phong.

Hình như bây giờ, cô lại thấy yêu anh ta hơn rồi, hình như trái tim, càng lúc càng lấn sâu hơn nữa, hình như trước mắt, đây chính là người quan trọng nhất của mình, và hình như thật sâu, cô cũng muốn nói tiếng yêu với anh ta.

Miệng muốn mở, nhưng lại thấy khó khăn làm sao, lời nói chưa kịp phát ra, thì người đã ở trong vòng ôm của anh ta, tựa vào lồng ngực rắn chắc, nghe thấy trái tim đang đập mạnh bên tai, ngẩng đầu lên, là đôi mắt sâu đen đầy dịu dàng, và nụ hôn, nhẹ nhàng từ từ hạ xuống.

Giữa rừng hoa thơ mộng, xung quanh lấp lánh ánh đèn, bên tai, tiếng nước chảy róc rách, hương gió thổi thoang thoảng mùi Bạch Đằng thanh ngát, màn đêm đầy mộng mơ huyền ảo đang gọi mời, có một đôi trái gái đang trao nhau nụ hôn nồng nhiệt đầy yêu thương.



Hai người đi ăn tối rồi đi dạo một lúc mới về nhà, Hạ Lâm Phong vừa mở cánh cửa chính, thì người ngay lập tức bị ai đó ôm chặt, kèm theo nụ hôn thân mật đậm chất Châu Âu và lời chào ngọt ngào hết biết, tất cả đều rơi vào đôi mắt người bên cạnh.

“Darling, em đã trở lại.”
Bình Luận (0)
Comment