Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 21

Ngày hôm nay, một ngày mới đã bắt đầu ló rạng, không có tiếng cười đùa vội vã hay dòng người qua lại tất bật, hiện tại, không gian trong một căn nhà kho đã trở lên vẫn đục, đậm màu dơ bẩn.

Trong không khí tưởng như tinh khôi đã nhuốm đậm mùi dục vọng, và dường như đâu đó, những ô uế bẩn thỉu nhất thế gian đang hiện hữu một cách chân thật hơn bao giờ hết, quần áo bị xé rách, tinh dịch bắn tràn trề và quang cảnh dâm mĩ vẫn hiện ra một cách tàn nhẫn, nhưng nổi bật nhất trong đây. Là hình ảnh cô gái nhỏ nhắn ta đã ngất lịm đi kia, trên gương mặt tái xanh, đôi mắt nhắm nghiền tựa như đang mệt mỏi lắm, toàn thân chỉ được che đi bằng bộ váy trắng nhẹ, gợi lên cho người nhìn một cái gì đó tang thương đến yếu đuối.

Người đàn ông vừa mới xuất hiện, một thân khí chất sang trọng và nam tính đầy lôi cuốn, không thể phủ định, sự xuất hiện của anh ta đã cứu sống cô gái kia một mạng, anh ta chính là vị cứu tinh hộ mệnh của cô ấy.

Đám người nhìn người đàn ông, chỉ thấy anh ta lao vào như điên dại, đôi mắt nhìn cô gái đã ngất lịm đi chất chứa đầy khủng hoảng, dường như là có gì đó đang nghẹn lại bên cổ họng, làm tiếng gọi phát ra như run rẩy nghẹn ngào.

“Tuyết, Tuyết”

Đôi tay run run ôm lấy người con gái bé nhỏ vào lòng, tiếng gọi tên chất chứa một điều gì đó hoang mang tận đáy lòng, đôi mắt tràn ngập đau lòng ánh lên ngọn lửa yêu thương vô hạn.

Tất cả tưởng chừng như đã dừng lại, đám người vẫn trơ mắt nhìn, gã đàn ông vẫn ôm cô, và cô gái đã ngất đi kia thì vẫn ngất đi trong vòng tay anh ta.

Nhưng nào ngờ, một người đàn ông vừa mới chạy vào, toàn thân một màu đen u tối phát ra khí lạnh âm hàn, ngay lập tức đã bao trùm khắp nơi, anh ta như một thần chết được ánh nắng bao quanh, đến khi nhìn thấy người con gái đang nằm trong lòng người khác, mắt đen mở to đỏ ngầu, chân nhanh chóng chạy lại phía cô và tiếng hét thất thanh vút cao đầy nhói đau.

“Thư Tuyết”

Đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhìn gương mặt đau đớn xanh xao đã ngất đi, cảm nhận hơi thở cô dường như đang mong manh lắm, làm trái tim trong lồng ngực nhói đau vô cùng, nghẹt thở biết bao nhiêu.

Đôi mắt vô tình nhìn xuống phía dưới, như là để kiểm tra xem cô còn chịu thương tổn chỗ nào khác nữa không, nào ngờ, dòng máu chảy dài đỏ au nổi bật trên nước da trắng tinh xảo đã nhuốm đậm chiếc váy trắng mềm làm anh ta như điếng người.

Bắp đùi thon dài đang chảy xuống những giọt máu đỏ, như là nhát đao đang đâm vào tim anh ta, từng giọt máu rớt xuống đất, cũng như từng mũi dao đang đâm vào tận cùng anh ta vậy.

Hơi thở như ngừng lại, nước mắt muốn chảy ra, đau đớn như nhấn chìm anh ta trong sợ hãi, làm toàn thân không kìm được mà lung lay như sắp đổ vỡ, hít vào khí lạnh, ánh mắt đau thương hằn nên lo lắng, bước chân chạy đi, nhanh như là phía sau có vực thẳm đang truy đuổi.

Người đàn ông còn đang ôm cô trong lòng lại bị anh ta ta đột nhiên giành lấy, ngạc nhiên xen lẫn nghi vấn, làm người đàn ông kia chỉ trơ mắt ra nhìn anh ta cướp đi, đến khi lấy lại tinh thần, thì đã thấy bóng lưng kia khuất xa, không biết làm gì hơn là đuổi theo phía sau, bên tai, chỉ nghe thấy lời ra lệnh còn sót lại của anh ta, như là tiếng phán xét cuối cùng của sự sống còn.

“Giết”



Người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn ngạc nhiên nhìn người đột ngột xuất hiện kia, nhìn anh ta vội vàng leo lên trực thăng và hoang mang ôm cô lao như gió vào phòng bệnh, nhìn rõ trong mắt anh ta là đau đớn và sợ hãi, đây, rõ ràng là sự lo lắng, một sự lo lắng không phải với ai cũng có.

Nhớ lại tiếng khóc nghẹn ngào run rẩy qua điện thoại, nhớ lại lời kêu cứu đầy yếu ớt của cô, anh ta mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này, chỉ muốn đấm vào gương mặt người bên cạnh kia một phát.

Tuyết sẽ không bao giờ khóc, nếu nỗi đau ấy không quá lớn, sẽ không bao giờ tuyệt vọng, nếu tang thương ấy không quá nhiều, rõ ràng, cô đã phải chịu thương tổn rất nhiều, nên mới sợ hãi như vậy.

Người đàn ông vừa mới xuất hiện, đôi mắt vẫn hiện lên những tia lo lắng cùng đau lòng, nhưng thêm vào đó, là lạnh lùng cùng những suy nghĩ đầy hờn ghen.

Người kia là ai, tại sao lại ôm cô, tại sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn cô, tại sao trong lòng anh ta, cô lại yên tâm mà ngất đi, tại sao anh ta lại tới chậm hơn, lại chỉ biết trơ mắt nhìn cô như vậy.

Trong giây phút này, anh ta cảm thấy mình thật vô tích sự, thật hèn nhát và thật ích kỷ biết bao nhiêu, khi cô còn đang ở trong căn phòng kia, thì anh ta lại hờn ghen đến như vậy, cảm thấy như là, cô đang cười trên nỗi đau của anh ta vậy.

Hai người đàn ông với hai suy nghĩ riêng vẫn cứ im lặng như vậy mà chìm vào trong thế giới của riêng mình, đến khi có tiếng báo hiệu cửa phòng vang lên, và người y tá xuất hiện, thì cả hai mới giật mình đứng lên.

“Mời anh Lâm Thiên Bảo vào”

Hai người đều đứng lên bước lại phía cô y tá, nhưng cuối cùng, cũng chỉ có 1 người được lựa chọn, Lâm Thiên Bảo bước vào theo y tá, bỏ lại sau lưng, là bức tượng trơ như đá.

Lâm Thiên Bảo, anh ta là Lâm Thiên Bảo…



Người đàn ông ngồi ngoài không ai khác chính là Hạ Lâm Phong, nãy giờ đứng bên ngoài, anh ta chỉ muốn đẩy ngay cánh cửa kia ra mà xông vào, sự chịu đựng lúc này không khác nào là một cực hình, anh ta muốn nhìn thấy cô, ngay lúc này.

Đến khi tưởng như sẽ không thể nào chịu đựng được nữa, thì cánh cửa kia đã mở ra, chiếc giường bệnh được đẩy nhanh đi, còn có Lâm Thiên Bảo chạy theo bên cạnh, anh ta bàng hoàng nhìn Lâm Thư Tuyết đang ngất lịm đi, trái tim đập loạn nhịp như đã ngừng đập, bám lấy thanh sắt của giường, hai tay nắm chặt như hằn lên gân cốt, miệng run rẩy nhìn người yêu trong lòng mà gọi tên.

“Thư Tuyết, hãy tỉnh lại, anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em, hãy tỉnh lại đi”

Muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bóng cô đã khuất ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật, từ nãy giờ anh ta như một người vô hồn, vô hồn chờ, vô hồn đợi, vô hồn không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Lâm Thiên Bảo túm lấy cổ áo Hạ Lâm Phong, nhanh chóng đấm xuống một đấm mạnh lên mặt anh ta, từng lời từng chữ, như đang đâm vào nỗi đau và sự sợ hãi nhất của Hạ Lâm Phong.

“Hạ Lâm Phong, anh xem anh đã làm gì với chị tôi, anh vốn biết chị tôi thân thể yếu đuối, vốn biết chị ấy có di chứng do phẫu thuật để lại, vậy mà nhìn xem, anh đã làm gì chị tôi thế này, nếu chị tôi có gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

Hạ Lâm Phong không bận tâm khóe môi đang chảy ra tia máu, không bận tâm đến đau đớn vừa phải hứng chịu, bên tai, chỉ còn nghe thấy tiếng nói vừa rồi, hoang mang lo sợ như nhấn chìm anh ta xuống biển cả bấp bênh, Thư Tuyết…

Không khí giữa hai người tiếp tục im lặng như lúc đầu, đến khi tiếng chuông báo hiệu được vang lên, và ngay lúc này, một y tá hỏi tên, nhưng không thấy ai nhận, cuối cùng, chiếc xe được đẩy đi, lao nhanh về phía thang máy kia mà không ngừng lại.

“Ở đây có người nhà bệnh nhân Lâm Thư Tiết không?”

Vì lý do người nằm trên xe ấy đã bị che kín, vì lý do cái tên ấy không phải là cái tên mình muốn tìm, nên Hạ Lâm Phong vẫn không để ý gì nhiều, chỉ lơ đãng nhìn theo mười giây rồi sau đó quay về hướng cánh cửa kia, nhưng dù chỉ là mười giây lơ đãng, nhưng cũng đủ để lại một đời hối hận trong lòng anh ta.

Hạ Lâm Phong vẫn chìm vào suy nghĩ mà không quan tâm đến bất cứ một ai, cho dù là Lâm Thiên Bảo nghe điện thoại và vội vàng bước đi, thì anh ta cũng không để ý nhiều, đến khi giật mình nhìn bác sĩ cùng y tá đẩy ra 1 chiếc xe đẩy khác, thì anh ta mới nhanh chóng hỏi.

“Bác sĩ, Lâm Thư Tuyết vẫn chưa xong sao?”

Vị bác sĩ nhìn Hạ Lâm Phong, ánh mắt hiện lên ngạc nhiên khi nhìn anh ta, sau đó mới từ từ giải thích cho anh ta nghe, không khác nào là đang tát một cái tát vô hình vào mặt anh ta vậy.

“Anh là người nhà bệnh nhân sao, xe đẩy vừa nãy là Lâm Thư Tuyết, nhưng vì âm tiết quá giống nhau, nên y tá đọc nhầm là Thư Tiết, và chúng tôi đã báo lại ngay cho người nhà biết rồi”

“Vậy cô ấy…”

Bác sĩ chỉ để lại một câu rồi bước đi, nhân sinh, nhân tử, như là quy luật của thế gian, vì vậy, nhìn nhân sinh, nhân tử, cũng là quy luật của bác sĩ, nhưng không hiểu vì sao, bước chân của vị bác sĩ này lại hiện lên chút gì đó vội vã và mất bình tĩnh thất thường.

“Xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức, hiện nay bệnh nhân đã được chuyển đến nhà xác, xin chia buồn cùng với gia đình”

Hạ Lâm Phong nghe lời nói còn sót lại, như còn vang vọng đâu đó bên tai mãi không buông, ánh mắt mở to đau đớn, bước chân vô thức bước đi thật nhanh, sau đó, đã chuyển thành vội vã hoảng sợ, đẩy cửa nhà xác, anh ta nhanh chóng bước vào.



Nhà xác trắng xóa, thang thương như chính tên gọi của nó vậy, những chiếc xe đẩy trống không, chỉ còn trơ trọi một chút khí lạnh còn xót lại trên mặt đệm, khiến đôi mắt Hạ Lâm Phong mở to, hiện lên bàng hoàng cùng khủng hoảng lo lắng vô cùng.

Vị y tá trải 1 chiếc khăn trắng lên chiếc xe đẩy cuối cùng, trên thành xe đẩy, có ghi ba từ rất quen thuộc - Lâm Thư Tuyết - đã đập vào mắt anh ta ngay lập tức, chạy lại, hai tay bám lấy vai y tá, mắt hằn lên tức giận như muốn bóp nát cô ta vậy.

“Cô ấy đâu, nói, các người đã đưa cô ấy đi đâu rồi, trả cô ấy lại cho tôi ngay”

Y tá đột nhiên bị anh ta làm cho sợ hãi, chỉ biết run run trả lời, hai bàn tay sắt như đang bóp nát xương cô vậy, nỗi hoang mang chưa từng có dâng lên, che kín tất cả bầu trời của cô.

“Người nhà bệnh nhân đã đến nhận xác, chúng tôi…”

Hạ Lâm Phong điên lên, hoàn toàn không nghe lời giải thích đầy run sợ kia, anh ta như không tin lời y tá nói, như một con quỷ dữ, gằn từng tiếng mà đe dọa tính mạng của con người.

“Các người nói dối, cô ấy đâu, tôi sẽ không tha cho các người, trả cô ấy lại đây”

Y tá nhìn thái độ của anh ta, nhìn ánh mắt đỏ ngầu đong đầy tức giận, sợ hãi từ trong chính trái tim phát ra, còn sợ hãi hơn là khi nhìn thấy máu me bệnh tật và người chết, cố gắng vùng ra, như đi tìm lấy con đường sống cuối cùng, cô chạy nhanh về phía cánh cửa, bên tai, chỉ còn nghe thấy tiếng hét lên đầy đau đớn ở trong phòng.



Hạ Lâm Phong tay đấm mạnh vào tường, năm ngón tay rỉ ra máu chảy, anh ta như một con thú điên, gào lên tiếng gầm đau đớn, tay, cũng liên tục đấm xuống sàn nhà lạnh, làm đọng lại, những giọt máu đỏ tươi nổi bật.

“A……..Thư Tuyết…..a…….a….”

Trong căn phòng cách âm, tiếng gào ấy, như một tiếng khóc thê lương tuyệt vọng, như 1 nỗi đau đã hóa thành máu thịt, nước mắt lại một lần nữa chảy ra, lăn dài trên gương mặt cương nghị lạnh lùng, giờ đây, trong mắt anh ta, chỉ còn lại nước mắt đang dâng trào.

Khóe môi run rẩy hét lên, rồi từ từ chuyển thành tiếng nức nở nghẹn ngào, chân như không đứng vững được mà quỳ xuống, sụp lại bên cạnh chiếc giường lạnh lẽo, nước mắt vẫn chảy ra, như chưa bao giờ chảy nhiều đến thế.

“Thư Tuyết… vì sao…vì sao….a…”

Vì sao chứ, chuyện gì đang xảy ra, anh ta thậm chí chưa nhìn mặt cô nữa mà, có phải là đã nhầm lẫn gì không, có phải đây chỉ là một giấc mơ dài mà thôi, anh ta không biết gì hết, chỉ biết rằng, trái tim này, hơi thở này, tất cả đã biến mất theo cô mất rồi.

Đau đớn lắm, đau đớn muốn nhấn chìm anh ta trong khổ cực, trái tim, trong lúc này chẳng còn thấy đập nữa, nó như đang bị ai đó bóp nghẹt, quặn thắt, nhói buốt, tê tái từ từ cho đến khi được chết đi.

Chỉ biết rằng nỗi đau này quá lớn, lớn đến nỗi làm anh ta phát điên, phát dại, chỉ biết đấm xuống, tàn phá bản thân vô dụng này, biết rằng chính vì mình, nên đã đánh mất cô rồi.

Chỉ cần nghĩ mất cô, chỉ cần nghĩ rời xa cô, là trong tim, máu như bị rút đi từ từ, đau quá, đau đến chết nghẹt, đến vỡ nát.

Anh ta mất cô, mất cô thật rồi, mất cô, anh ta sẽ phải làm gì đây, anh ta sẽ sống thế nào đây, làm thế nào anh ta có thể sống mà không có cô, cô đã lìa xa anh ta thật rồi.

Vì sao cổ họng lại nghẹn lại, nặng nề đến thế, vì sao trong tim, lại đau đớn đến thế này, vì sao trước mắt, cảm thấy như là đã chết lặng rồi.

“Hu hu hu…hu hu hu….hu hu…”

Thư Tuyết, tôi sẽ phải làm sao, tôi muốn nhìn em, muốn ôm em, muốn nói cho em biết mình đã ân hận như thế nào, muốn cùng em nói lời xin lỗi, nhưng tất cả, hình như đã muộn mất rồi, hình như, tôi cũng sẽ chết theo em mất thôi.

Sẽ sống thế nào, cho ý nghĩa, khi hiện tại, tôi chẳng còn gì, ngoài trái tim, đang ngừng đập, và hơi thở, đã khô cạn, tôi đau lắm, đau hơn lúc nào hết, đau hơn lúc em dời đi, hơn lúc em giận hờn, đau, đến tưởng như đã chết rồi.

Nghĩ đến đây, khóe môi không kìm được hé dài độ cong, nụ cười thê lương đến tang thương, tuyệt vọng đến nước mắt chảy dài, bước chân đứng lên, nhìn như muốn lao vào, lao qua bức tường kia, là có thể thấy được cô trước mắt, trái tim, vẫn đau, nhưng xen lẫn, là một sự giải thoát cuối cùng, anh ta không muốn mình lại chờ cô nữa, lần này, anh ta sẽ tìm cô, và rất nhanh, là có thể nhìn thấy cô rồi.

Chỉ là tất cả sẽ không phải diễn ra như suy nghĩ, và ngay cả một con đường cuối cùng, thì anh ta cũng không có quyền lựa chọn, chân mới dịch chuyển chưa tròn một bước, thì cả người đã ngã xuống, đau đớn từ chính trái tim đang dần lan truyền khắp mọi nơi, các mạch máu như đông cứng, lạnh lẽo thấm tận xương tủy, bóp nghẹt, khó thở, nặng nhọc, đau, như đã vượt qua 18 tầng địa ngục vậy.

Hai bàn tay nắm chặt, miệng khô khốc hé mở, khó nhọc hít vào ngụm khí lạnh, mặc kệ trái tim đang đau đớn dày vò, mặc kệ nước mắt đã che mờ ánh nhìn, mặc kệ toàn thân đang ngày càng lạnh giá, trước khi nhắm mắt, anh ta chỉ kịp để lại lời nói, như một lời nức nở đớn đau.

“Thư…Tuyết…xin…lỗi…”

Người đàn ông buông thả sức lực, như là đã đấu tranh đến giây phút cuốt cùng, và bây giờ, anh ta đã trả lại cho căn phòng, không gian tĩnh lặng như lúc đầu. Người đàn ông đang nhắm mắt, mười ngón tay vẫn nhỏ giọt máu tươi, nước mắt còn đọng lại, đã chứng minh hết những đau đớn vừa chịu đựng.

Anh ta nằm sụp bên cạnh chiếc giường, nơi vừa mới có người yêu thương nhất của mình ở đó, đã gào lên đau đớn, đã thỏ thẹ lời yêu, rồi lại nức nở khóc than như một đứa trẻ, và bây giờ, anh ta như đang yên bình mà nối bước theo cô.

Cánh cửa ngay sau đó bật mở, bác sĩ và y tá chạy vào, tiếng hối hả, bước chân chuyển động liên tục, ngay sau đó, anh ta đã rời xa nơi mà mình lưu luyến nhất, cánh cửa nhà xác, từ từ đóng lại.



Trong phòng chuyển bệnh, năm bác sĩ hàng đầu tập trung xung quanh giường mổ, cả năm người đều đang cảm thấy lo lắng, hình như còn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi đang tích đầy trên trán của họ.

Người đàn ông nằm chính giữa, nếu chỉ là một căn bệnh tim bình thường, thì rất là dễ dàng xử lý, nhưng bệnh tình của anh ta lại khác, vì trái tim đang đập thoi thóp bên phía ngăn phải, đã làm thay đồi tất cả, và nếu như nhìn kỹ hơn, sẽ thấy được một sợi dây như chỉ trong suốt nối liền các tĩnh mạch lại, đây, hoàn toàn là ghép nhân tim, đã có chuyện gì xảy ra.

Trong tiềm thức của ai đó, vẫn hiện lên những hình ảnh được lưu lại, từ từ, ngày tháng đã xa lại một lần nữa thức tỉnh, nó như một bảo vật thế gian, được chân trọng đến từng phút giây hiện diện.

mười năm trước, khi tất cả còn là những trồi non mới nở, khi tất cả vẫn còn là một trang giấy trắng tinh khôi, và khi ấy, nó là tất cả những gì hạnh phúc nhất, êm đềm nhất.

Hạ Lâm Phong đứng dưới cơn mưa, lặng yên đứng đó, đôi mắt hiện lên mong chờ mà nhìn vào chiếc nhà màu trắng trước mặt, thời gian đứng đợi, đã không biết là bao lâu.

Ngày hôm qua, khi Lâm Thư Tuyết đứng dưới cơn mưa đầu mùa, nhìn anh ta, và nói những lời anh ta không thể hiểu được, thì hôm nay, anh ta đã biết thế nào là lời cô muốn nói, là cô muốn rời xa nơi này, muốn vĩnh viễn không bao giờ để ý đến anh ta nữa.

Anh ta không hiểu vì sao, ngày hôm qua, anh ta chỉ biết lặng người nhìn bóng cô biến mất, không chạy theo, đuổi kịp, cũng không gọi tên cô lại, mà chỉ đứng nhìn một chỗ thế thôi, và hôm nay, anh ta lại không biết tại sao mình lại có mặt ở đây, không hiểu tại sao lại đứng lặng ở đây chờ đợi, chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra.

Những cơn mưa đầu mùa, vẫn tiếp nối liên tục suốt tuần qua, và dưới những cơn mưa ấy, luôn có một chàng trai mới lớn, chỉ đứng lặng trong màn mưa, ở công viên, dưới tán cây xanh, trong vỉa hè, nơi ghế đá hay là trước cửa nhà của cô gái nào đó, và trong đôi mắt đen sâu cuốn hút lòng người ấy, đều hiện lên những thương tâm đầy đau khổ.

Rồi vào một ngày nọ, bóng dáng chàng trai ấy không còn xuất hiện nữa, ghế đá trống không, vỉa hè vắng lặng, cửa nhà không người và công viên lác đác cây xanh trơ trọi mất bóng ai, những cơn mưa đầu mùa đã chuyển dần sang quen thuộc, mở đầu cho cơn mưa lớn hơn, là tiếng sấm chớp vang trời cùng tiếng gió thổi ào ào như đổ bão.

Cũng là mưa, cũng là thương tâm đợi chờ, nhưng sự chờ đợi ấy, hiện nay đang thiếp đi trong bệnh viện hàng đầu thế giới. Tiếng dao kéo, nước chảy, tiếng thảo luận, bước chân nhanh, sắt đập, khí lưu thông, tất cả, như đang báo hiệu một sự gấp gáp khó lành, và tất cả, đã phải thức trắng đêm, để chuyển rời trái tim sang ngược hướng.

Và mười một năm sau, cũng là thương tâm, cũng là đau đớn, cũng là quặn thắt tim người, chàng trai ấy, lại tiếp tục chịu đựng suốt một đêm dài, trong tiềm thức, phía trái tim bên phải, hình như vẫn hiện lên gương mặt thủa ban đầu.



Một tháng sau:

Một tháng, không phải dài, cũng không phải ngắn, nhưng đối với một người, nó lại là một năm, một đời, một thế kỉ…

Trong căn biệt thự rộng thênh thang, khắp nơi xung quanh đều tràn ngập hương sắc hoa tươi, chỉ có điều, tất cả đều là hoa Tử Đằng tím ngát, một màu tím, có gì đó u uất, tang thương, buồn bã đến kì lạ.

Đi vào sâu hơn nữa, sâu hơn nữa, là căn phòng có cánh cửa đen tuyền tối tăm, và khi mở ra, nó lại là cả một thế giới khác. Bên trong căn phòng được trang trí rất sang trọng, màu nổi bật vẫn là đen và trắng, chỉ duy nhất khác một điều, là chiếc giường màu tím nhẹ nhàng như muốn ru hồn người vào giấc ngủ.

Hai cánh cửa tủ đối diện chiếc giường được mở ra, nhìn qua thì cứ tưởng là tủ đựng đồ, nhưng thực ra trong đó, là cả một căn phòng bí mật được dấu kín.

Bên trong căn phòng, tất cả họa tiết đều là màu trắng và tím nhẹ, đồ vật bên trong rất đơn giản, bộ sofa lớn dài, chiếc bàn gỗ nhỏ, một cánh cửa sổ đang được mở ra và một chiếc giường màu trắng nhẹ nhàng cô đơn.

Người đàn ông ngồi trên ghế, toàn thân thả lỏng như không còn sức lực, trước mắt anh ta, là cái bàn chất đầy những khung hình lớn nhỏ khác nhau, đôi mắt vô hồn nhìn vào những bức tranh treo khắp nơi trên tường, trong tay, chỉ cầm duy nhất một chiếc khăn len màu tím nhẹ, cảm giác anh ta mang lại, chỉ là một chữ số 0 trống rỗng.

Trong đôi mắt ấy, có cái gì đó đau đớn, có cái gì đó hụt hẫng lạnh lùng vô cảm, hình như là nỗi đau quá lớn, nên đã che lấp đi tất cả, không hiện hữu, nhưng cũng đủ làm người ta phải nhói lòng.

Đôi mắt đang lạnh lẽo bỗng rung động, rồi một thứ gì đó chảy ra, nhẹ nhàng, nóng bỏng, ướt đẫm mắt ai, chiếc khăn được đôi tay đưa lên, che kín khuôn mặt, chỉ thấy đôi vai, vẫn run lên từng hồi một, nghẹn ngào biết bao nhiêu.

Nếu như không nhìn thấy, nếu như sẽ chẳng có hôm qua, nếu như tất cả chỉ là bắt đầu, thì tôi vẫn chọn lựa, được yêu em, bên em, và chờ em...

Nhưng vì sao hôm nay, cảm thấy đã quá nặng nề, cảm thấy đã quá đớn đau, quá khổ sở, thì tôi vẫn muốn bên em, yêu em, và chờ em…

Bây giờ, tôi cảm thấy mình thật ngu si, thật hận thù, tôi hận chính tôi, đã để vuột mất em khỏi cuộc đới này, làm sao, để chính mình không còn chịu đựng những điều này nữa.

Muốn quên đi, gạt bỏ, muốn xóa tan, không nhớ nữa, để trái tim, sẽ không còn chịu đựng những dày vò như thế này nữa.

Nhưng trong những giấc mơ, trong nhưng cơn mưa, hay trong những nơi em đã từng đi qua, thì tôi luôn nhìn thấy bóng dáng em trong đó. Nhìn thấy nụ cười, ánh mắt, gương mặt đầy hoài niệm, hay chỉ là những tiếng thì thầm cùng tiếng cười khúc khích mỗi khi đêm về, và nó, đã trở thành cơn ác mộng, 1 cơn ác mộng không lối thoát của tôi.

Thư Tuyết, Lâm Thư Tuyết, tôi ước gì tôi có thể hận em, hận em đã rời xa mình một lần nữa, hận rằng lần rời xa này, sẽ là lần rời xa vĩnh viễn, là lần rời xa tàn nhẫn nhất sẽ theo tôi suốt cuộc đời, nhưng tôi lại không làm được như thế, mà ngược lại, tôi lại hận chính tôi, hận chính bản thân mình.

Từ bao giờ, tôi lại yếu đuối như thế này, từ bao giờ, một giấc mơ lại trở thành nỗi sợ hãi của tôi đến như thế, tôi chẳng biết gì, chỉ biết một điều, là tình yêu của tôi, chỉ có tăng chứ không giảm đi một chút nào, chỉ thấy nỗi nhớ trong tim, càng dâng đầy hơn bao giờ hết, tôi nhớ em, nhớ rất nhiều, Tuyết ơi...



Tại một trạng trại hoa của thành phố Flower, những cánh đồng hoa trải dài trên khắp nông trường và thành phố, thành phố Flower là một thành phố hoa nổi tiếng nhất thế giời, không chỉ là yên bình và thơ mộng, mà nó còn chứa đựng cảnh đẹp rất trữ tình và êm dịu.

Trên đồi cao xanh mướt, nhìn xuống phía dưới, là cả một đồi hoa trải dài như vô tận, mỗi dãy hoa, là một màu sắc, mỗi đồi hoa, là một loại riêng, tất cả được nhìn từ phía xa, trông như một dải ngân hà đa màu sắc tuyệt đẹp, một căn nhà gỗ màu trắng, một chiếc ghế tựa lưng lông mềm, và trên chiếc bàn gần đó, một ly nước nóng hổi thơm lừng ngây ngất đang ngút hương.

Người con gái đang nằm trên chiếc ghế, gương mắt nhắm nghiền im lặng, da mặt tái xanh yếu ớt cùng hàng lông mi rung động nhẹ nhàng, đôi môi đỏ au càng làm nước da nổi bật đến khác người, trên người chỉ mặc một chiếc váy trắng, nhìn thật mỏng manh và yếu ớt.

Từ căn nhà trắng bước ra, người đàn ông anh tuấn như hoàng tử, trên tay cầm một chiếc khăn choàng màu tím mỏng, bước chân cố gắng giảm nhẹ tốc độ mà đi về hướng cô gái.

Khi cái khăn ấy chưa kịp chạm vào da thịt, thì cô gái đang ngủ đột nhiên mở mắt, đôi mắt rõ ràng hiện lên bất an và hoảng sợ, không che dấu được mà run nhẹ toàn thân, người đàn ông nhìn thấy vậy, lòng lại thấy đau đớn vô cùng, thở dài, anh ta choàng khăn lên cho cô, miệng nhỏ nhẹ quan tâm hỏi thăm.

“Chị lại gặp ác mộng nữa sao?”

Cô gái nhận ra người bên cạnh là ai, gương mặt đã rút lại như ban đầu, chỉ còn là một mặt nước lặng thinh, như là suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt như không tồn tại âm vang.

“Không có”

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, không kìm được cõi lòng, đưa tay ra đặt lên tay cô, như là để truyền thêm sức lực, đôi mắt hiện rõ yêu thương và đau lòng.

“Uống thử xem, đây là loại trà mới đấy”

Nhận tách trà của người đàn ông, chậm chạp đưa lên môi thưởng thức, nhưng chỉ mới uống vào 1 ngụm, lại không kìm được mà nôn khan một hồi, da thịt tái xanh lại càng xanh hơn.

“Tuyết, chị làm sao vậy?”

Lâm Thư Tuyết cũng không hiểu vì sao lại ghét hương trà này, đây rõ ràng là hương Bằng Lăng mà cô thích, rồi không hiểu tại sao, bụng lại đau nhói một cái, không kìm chế được cơn đau đột ngột kéo tới liên tục, cô kêu lên một tiếng và ôm lấy bụng mình.

“A…đau quá…”

Người đàn ông kia chính là Lâm Thiên Bảo, thấy Lâm Thư Tuyết kêu đau, anh ta cuống cuồng bế cô lên, chạy xuống chiếc xe gần đó, miệng đôn đúc người tài xế đang cho cá ăn mở xe.

Chiếc xe lao với tốc độ chóng mặt, vượt qua con đường rộng thênh thang ít xe cộ, rồi lại phanh gấp trước bệnh viện thành phố, Lâm Thiên Bảo bế trên tay Lâm Thư Tuyết chạy thẳng vào phòng cấp cứu riêng, miệng ra lệnh cho bác sĩ lại khám, cũng đúng thôi, vì đây chính là một trong dãy bệnh viện của tập đoàn Lâm gia mà.

Bác sĩ trẻ Kiều Linh chạy vào ngay sau đó, sau khi xem xét một hồi, cô bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp kẽ nhíu mày, mặt rõ ràng là không hài lòng với anh ta mà lên tiếng, cô không biết rằng, lời phán xét của mình, đã gây ngạc nhiên cho hai chị em nhà Lâm gia biết bao nhiêu.

“Anh thật là cẩu thả, phụ nữ mang thai ba tháng rồi mà không bồi dưỡng gì hết, lại còn để yếu ớt như vậy, anh biết như thế rất nguy hiểm không, thật không hiểu nổi các anh làm chồng như thế nào nữa”

Lâm Thiên Bảo không thèm chấp cô bác sĩ mới, chỉ nhìn Lâm Thư Tuyết, lại thấy gương mặt ngạc nhiên mở to mắt của cô, thế là anh ta liền đoán được là cô cũng mới biết như mình, có thai, không cần suy nghĩ cũng biết nó là con của ai.

“Ngày mai tôi sẽ đi Flower, công ty giao lại cho tổng giám đốc Mạnh”

Mạnh Long đưa mắt nhìn Hạ Lâm Phong, lời muốn nói lại không biết có nên mở lời hay không, đang lúc phân vân do dự, thì Hạ Lâm Phong đã để lại lời nói quyết định rồi bước đi, nhìn theo bóng lưng anh ta, Mạnh Long không thể làm gì khác là thở dài buồn bã.

Một tháng qua, nhìn Hạ Lâm Phong nhốt mình trong căn nhà của anh ta, tự làm những gì với anh ta mà nói trước đây là vô nghĩa, nhìn anh ta ngày càng ít nói, ngày càng vô cảm, ngày càng lạnh lẽo vô hồn, thì anh ta chỉ biết than với Lâm Thư Tuyết một câu, Thư Tuyết, nỗi đau này quá lớn rồi, lớn hơn mười năm trước rất nhiều, cô đã giết chết cậu ấy rồi.

Hạ Lâm Phong quyết định sang Flower tìm kiếm loại hoa Bằng Lăng tím mới, anh ta đã tự chế tạo ra một loại nước hoa, lấy tên là Tuyết, hương liệu chính là Bằng Lăng và sen trắng, có lẽ suốt một tháng qua, mục tiêu sống duy nhất của anh ta chỉ có vậy, tiến đến thành phố Flower, điều gì sẽ chờ anh ta đây.
Bình Luận (0)
Comment