Phó Lễ Hành cũng không phải người vì chuyện tư mà bỏ chuyện công.
Nhìn báo cáo kiểm tra Đồng Vũ Vụ gửi qua, rồi lại gửi cho một người bạn làm bác sĩ giỏi xem qua, sau khi xác định không có vấn đề gì lớn, anh nhanh chóng xử lý công việc, nguyên bản chuyến đi công tác bốn ngày, giảm xuống còn hai ngày, sau một ngày một đêm kể từ lúc nhận điện thoại, sau khi xử lý xong công việc anh liền bay về Yến Kinh, xuống máy bay đã gần mười giờ tối, để tài xế lái xe đến bệnh viện, mặc dù đã qua thời gian thăm hỏi, nhưng Phó thị có cổ phần của bệnh viện này, vì vậy Phó Lễ Hành dễ dàng đến phòng bệnh riêng của Phó phu nhân.
Cách bài trí trong bệnh viện không khác gì khách sạn, cái gì cũng có, khi Phó Lễ Hành tiến vào phòng, Phó phu nhân giống như có linh cảm tương thông với con trai, liền mở mắt mơ mơ màng màng nhìn thấy con trai xuất hiện trong phòng bệnh, Phó phu nhân còn tưởng mình gặp ảo giác.
Chờ sau khi tỉnh hẳn, bà cười tủm tỉm nói: “Công việc xong chưa?”
Phó Lễ Hành gật đầu, “Đã xong rồi.”
“Vậy được rồi.” Phó phu nhân không muốn làm chậm trễ công việc của con trai, bà đến Phó gia cũng hơn 30 năm, đã sớm cùng chồng đem vinh nhục của Phó gia đặt lên hàng đầu, nếu con trai thật sự bỏ dỡ công việc mà trở về, bà ngược lại sẽ không vui.
Bà thật sự rất kiêu ngạo, con trai cái gì cũng tốt, không làm chậm trễ công việc, mà còn cố gắng xử lý nhanh chóng rồi trở về.
Phó Lễ Hành đi đến cuối giường, cầm lấy bệnh án cẩn thận xem.
Phó phu nhân cười anh, “Con không học y làm sao hiểu được chứ.”
“Hai ngày này con có tìm hiểu tư liệu trên mạng, cũng có thể hiểu được một chút.” Phó Lễ Hành cúi đầu, vừa giải thích vừa xem bệnh án.
Trước đây Phó phu nhân cũng gặp vấn đề này, thỉnh thoảng cũng choáng váng nhưng không nghiêm trọng, lần này có thể xác định là chứng choáng đầu, cũng không bất ngờ.
May mắn là căn bệnh này đối với người trên 50 tuổi cũng không được xem là bệnh, phát hiện sớm, chú ý luyện tập tịnh dưỡng cũng không ảnh hưởng lớn.
Chờ sau khi xác định mẹ anh không có vấn đề gì, Phó Lễ Hành bỏ bệnh án xuống, nhìn khắp phòng không thất Đồng Vũ Vụ.
Phó phu nhân phát hiện anh đang tìm ai, liền bật cười: “Vợ của con túc trực bên ta hai ngày nay, hôm nay thân thể con bé không thoải mái nên ta bắt nó về nghỉ ngơi rồi.”
“Dạ.” Anh có chút xấu hổ.
Từ nhỏ anh và mẹ cũng không quá thân cận, giống như hình thức chung sống của giới hào môn đều như vậy.
Anh cùng bảo mẫu ở chung nhiều hơn, sau này trưởng thành một chút, muốn học nhiều hơn nữa, mẹ anh cũng có việc của bà….sau đó anh bước vào giai đoạn trưởng thành, cũng không giống những đứa trẻ khác thân cận với mẹ mình.
Phó phu nhân thấy anh xấu hổ, ôn nhu cười nói: “Đứa nhỏ Vũ Vụ này thật có tâm nhãn, bên này có hộ lý, con bé nói nó lo lắng, nên ở đây túc trực bên ta hai đêm, mọi người nhìn thấy nó tiều tụy đi, đứa nhỏ này trong lòng rất nhiệt tình.” Bà dừng lại một chút, rồi nói, “Lúc trước khi con nói muốn kết hôn với nó, ta cũng không quá vui, bộ dạng con bé rất đẹp, điều kiện cá nhân cũng phát triển, chỉ là không trợ giúp nhiều được cho con, bây giờ nghĩ lại, cũng là ta nghĩ sai rồi, cha con nói, phụ nữ đều có duyên số của phụ nữ, ta và cha con là hai gia đình tác hợp nên mới ở cùng một chỗ, nhiều năm qua, cũng khó nói ra được cảm xúc, hiện tại thấy hai người các con hòa hợp như vậy, ta cũng yên tâm rồi.
Hai con phải sống thật tốt.”
Phó Lễ Hành ừ một tiếng.
Khi Phó Lễ Hành ra khỏi bệnh viện cũng đã rạng sáng.
Phó phu nhân không cho anh ở lại đây bồi bà, anh là con trai, lúc này ở phòng bệnh cũng không tốt, may mà có hộ lý, anh cũng yên tâm trở về nhà nghỉ ngơi.
Thời điểm anh về đến nhà cũng đã khuya, anh nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đóng cửa rồi lên lầu, không muốn làm kinh động đến cô, vào trong phòng ngủ, cô có thể là sợ ngủ một mình, nên trong phòng ngủ mở đèn, ngọn đèn cũng không quá chói mắt, ánh sáng nhu hòa.
Đến bên giường, thấy cô ngủ rất sâu, anh nghĩ, túc trực hai đêm chắc hẳn là rất mệt.
Thẳng thắn mà nói, anh cũng rất ngạc nhiên, người yếu ớt giống như cô, lại có khả năng ở bệnh viện túc trực hai ngày.
Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt anh cũng ôn nhu rất nhiều.
Cô ngủ luôn không thành thật, thích đá chăn giống như đứa bé, đây không phải sao, lúc này nửa người đều lộ ra bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng cúi xuống đắp chăn cho cô, lại nhẹ lấy quần áo, sợ kinh động đến cô, anh đổi hướng đi đến phòng tắm phụ tắm rửa.
Lúc này rạng sáng thật sự mệt mỏi, đứng dưới vòi sen, anh lại vô cùng thanh tỉnh.
Hai ngày nay vì muốn nhanh chóng trở về Yến Kinh mà đẩy nhanh tốc độ, căn bản là không có thời gian để suy nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia, mãi cho đến lúc này, sau khi bận rộn công việc xong, sau khi xác định mẹ không có chuyện gì, mới suy nghĩ lại.
Cho dù Phó Lễ Hành là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng trong khoảng thời gian này giấc mơ kia làm anh suy nghĩ rất nhiều.
Nằm mơ sao lại giống với hiện tại, đứt quãng, giống như phim truyền hình nhiều tập, càng đừng nói, có một số chuyện trong mơ lại xảy ra trong cuộc sống thật.
Anh nằm mơ thấy tương lai sao?
Phó Lễ Hành nghĩ đến đây thì lắc đầu, không đúng, mặc dù chuyện trong mơ có chút trùng hợp nhưng nhiều chuyện không hợp lý.
Giống như, chuyện anh và cô ly hôn.
Điểm này cũng không thật, trong mơ lý do ly hôn có rất nhiều, mỗi một cái đều không giống với hiện tại.
Thứ nhất, mẹ kế của Tần Dịch gửi hình ảnh đến khiến trong mơ anh hiểu lầm.
Anh không phải là người không nghiêm cẩn như vậy, sao có thể để người khác chê mờ hai mặt được, làm sao có thể không cẩn thận điều tra xác thực ảnh chụp mà lập tức khẳng định là cô chứ.
Có lẽ trước kia anh nghi ngờ trong lòng cô vẫn còn bóng dáng của Tần Dịch, nhưng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cô không trung thành với hôn nhân.
Thứ hai, trong mơ trên Weibo của cô có mấy trăm vạn người theo dõi, cô còn cố ý để lại manh mối để người khác truy tìm bối cảnh của cô, còn có, cô nghi ngờ anh và bí thư mới của anh cấu kết với nhau, thậm chí còn gắn thiết bị nghe lén lên người anh.
Việc này không có khả năng cô sẽ làm.
Cô có thể luyến tiếc vì bối cảnh của Phó thị nên không thể có nhiều người theo dõi trên Weibo, nhưng cô tuyệt đối sẽ không mang đến phiền phức cho anh và Phó thị, còn về chuyện máy nghe lén, lại càng không thể, cô vô cùng tôn trọng anh, ngay cả khi bạn bè gửi chuyển phát nhanh đến cô cũng không mở ra xem.
Thứ ba, Tần Dịch luôn khiêu khích, chuyện cũ của cô và Tần Dịch được truyền tai nhau nhiều phiên bản ở Yến Kinh trở thành trò cười cho mọi người, khiến cho tự tôn của anh bị sỉ nhục.
Tần Dịch khiêu khích, cũng không liên quan gì đến cô, cũng không phải cô xui khiến, nghiêm túc mà nói, cô chỉ là người bị hại.
Càng không nói đến tôn nghiêm bị sỉ nhục, người ở Yến Kinh rất khôn khéo, sao có thể đi truyền lời đồn như vậy được, càng đừng nói là truyền đến tai anh.
Phó Lễ Hành tắt vòi sen, lau khô người mặc áo ngủ, sau khi ra khỏi phòng tắm anh bình tĩnh hơn rất nhiều, tự cười một mình.
Nguyên nhân trong giấc mơ kia khiến “anh” ly hôn có rất nhiều, nhưng đa phần do cảm xúc tiêu cực chi phối, mà không thể lý trí suy nghĩ, sao có thể là anh được? Ngay cả cảm xúc tiêu cực cũng không thể tiêu hóa nổi còn để nó phát triển lớn hơn, người xúc động như vậy làm sao có thể là anh chứ.
Nhưng mà tâm trạng chua xót sau khi cùng cô ly hôn ở trong mơ vẫn ảnh hưởng đến anh, có thể buổi tối khiến cảm xúc của người ta trở nên yếu đuối, anh đột nhiên nhớ đến có một lần, cô cầm giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ ngồi cười ngây ngốc.
Lúc này anh cũng muốn nhìn giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ để tìm cảm giác chân thật.
Nhưng anh không biết giấy chứng nhận kết hôn để ở đâu.
Anh nhớ lại, thói quen bình thường của cô thường hay cất đồ ở phòng quần áo, vì thế sau khi từ phòng ngủ phụ đi ra, anh đến phòng quần áo của cô.
Phòng quần áo có rất nhiều đồ, phút chốc, anh không đoán được cô cất ở trong tủ nào.
Chỉ có thể tìm từng ngăn tủ một.
Mùa đông ở Yến Kinh rất lạnh, kỳ s1nh lý đến nên Đồng Vũ Vụ không thoải mái, lúc về đến nhà liền mở hệ thống sưởi ấm, do quá mệt mỏi nên quên tắt, nửa đêm khát nước, cô tỉnh dậy muốn đi uống nước.
Ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lúc Đồng vũ Vụ uống nước có thể nghe tiếng động ở phòng cách vách.
Hình như truyền đến từ phòng quần áo của cô.
Cô bỏ ly xuống, lắng tai nghe, vừa nghe vừa đi đến cửa.
Giống như có người đang lục lọi đồ…..Đồng Vũ Vụ biến sắc, thảm lông dê trong nhà rất dày, cô nhẹ bước không phát ra tiếng động, lo lắng bước đến cửa phòng quần áo, nhìn thoáng vào trong phòng, phòng quần áo của cô là một phòng lớn, vừa nhìn cào, trong tối ngăn kéo tủ bị người ta mở ra!
Không đúng, hệ thống bảo an trong nhà rất tốt nha, muốn vào được phải có dấu vân tay, nếu phá khóa mà vào nhất định sẽ có báo động.
Vân tay ở cửa lớn ngoài đám người dì Tôn, thì chỉ có cô và Phó Lễ Hành.
Chẳng lẽ Phó Lễ Hành trở về?
Đoán vậy, Đồng Vũ Vụ đi vào, tiện tay cầm cái gì đó làm “vũ khí”, cô đi vào vài bước, cô biết hành động như vậy là không đúng, phải giao cho mấy chú cảnh sát, không thể cùng tên trộm xảy ra xung đột, nếu tên trộm nóng nảy có thể tính mạng của cô cũng mất nha! Trái tim nhỏ mắc ở cổ họng cuối cùng cũng buông xuống khi thấy người đứng kéo ngăn tủ mặc bồ đồ ngủ màu lam.
“Phó Lễ Hành!”
Đột nhiên có tiếng động, khiến cho một người có yếu tố tâm lý luôn bình tĩnh vượt qua mọi thử thách như Phó Lễ Hành cũng bị dọa sợ.
Anh vừa tìm được hai cuốn sổ kết hôn trong ngăn kéo.
Lúc này Phó Lễ Hành xoay người lại, vẻ mặt sửng sờ một lúc, trong tay vẫn cầm hai cuốn sổ màu hồng.
Đồng Vũ Vụ vừa nhìn thấy anh, còn chưa kịp cao hứng chạy qua ôm anh, liền thấy anh cầm chứng nhận kết hôn trong tay, cô nghi ngờ nhìn anh, “Đã trễ như vậy rồi anh còn lấy chứng nhận kết hôn làm gì?”
Vấn đề này thật sự gây khó khăn cho một người luôn đứng nhất khi đi học như Phó Lễ Hành.
Anh nên nói gì đây?
Nói mình nằm mơ, trong mơ cô và anh ly hôn, giấc mơ này rất chân thật, cho nên anh đột nhiên muốn xem giấy chứng nhận kết hôn để tìm cảm giác chân thật sao?
Ngay cả chính anh còn thấy mắc cười…..chỉ sợ sau khi nói, cô sẽ mắng anh xem cô như cô ngốc cũng không chừng.
Khó, quá khó khăn.
Phó Lễ Hành nói: “Chỉ là muốn nhìn một chút thôi.”
Cả buối tối không ngủ, chạy đến phòng quần áo của cô tìm giấy chứng nhận kết hôn chỉ muốn nhìn một chút sao?
Anh à, có phải anh nói cho có lệ thôi không? Tốt xấu gì tìm một lý do cũng hợp lý một chút nha!
Đồng Vũ Vụ nhìn thoáng qua Phó Lễ Hành, thấy biểu tình của anh không đúng, giống như có chút chột dạ, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện suy đoán, kết hợp với hệ thống, kết hợp với nội dung trong cuốn tiểu thuyết, cô hoảng sợ thốt ra: “Anh lấy chứng nhận kết hôn không phải là muốn ly hôn với em chứ?”
Trời ạ, người đàn ông này có còn là con người nữa hay không?.