Mang, mang thai?
Đồng Vũ Vụ bị câu nói của anh làm cho hoảng sợ đến nổi bật người ngồi dậy, cô kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy?!”
Thế mà thực sự nghĩ đến việc cô mang thai, người đàn ông này làm sao thế?
Từ khi kết hôn đến giờ, hầu như lần nào bọn họ cũng thực hiện biện pháp an toàn, một hai lần còn lại quả thực là có chút bất cẩn, nhưng cô cũng khá may mắn, vì đúng lúc xảy ra trong thời kỳ an toàn.
Không phải là hoàn toàn không có khả năng mang thai nhưng tỷ lệ đó rất nhỏ.
Ngay cả khi chậm kinh một hai lần dù chỉ là nửa ngày, cô cũng đều cho là bản thân đã mang thai, sau đó lại lên mạng tra tìm triệu chứng, luôn luôn cảm thấy mình có thể được nhận người (*) rồi.
(*) nghĩa đen là nhìn theo số mà ngồi vào đúng chỗ.
Cũng may là cô không mang thai, sau một hai lần đó, Đồng Vũ Vụ cũng không dám ôm tâm lý ăn may nữa.
Phó Lễ Hành nhìn cô như vậy thì liền biết mình đã đoán sai, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Trong khoảng thời gian này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, anh cũng chẳng biết tại sao bản thân mình lại có ý nghĩ như vậy.
Rõ ràng bây giờ anh vẫn chưa sẵn sàng thật tốt để làm cha a.
Anh có chút mệt mỏi mà đặt tay lên trán, “Tại sao em lại muốn anh sờ bụng chứ, anh suy đoán như vậy hẳn là cũng hợp lý mà?”
Lúc này, Đồng Vũ Vụ làm sao còn không cảm thấy xấu hổ khi muốn anh cảm nhận chiếc bụng phẳng của mình nữa chứ, chỉ đành nhụt chí mà nằm lùi về sau thôi.
Sau khi hai vợ chồng im lặng một lúc, Đồng Vũ Vụ chủ động phá vỡ sự yên tĩnh, cô quay đầu nhìn anh, “Anh muốn có em bé sao?”
Chẳng phải trước đây anh một chút cũng không muốn có con à?
Phó Lễ Hành cũng hơi mờ mịt.
Theo lý thuyết mà nói, nếu như có đứa nhỏ rồi thì anh hẳn là không còn lo lắng sẽ mất đi cô nhỉ? Nhưng với suy nghĩ này, anh lại cảm thấy bản thân thực đê tiện.
Rõ ràng là trong kế hoạch cuộc sống khi lập gia đình của anh thì lịch trình sinh con cũng nên được sắp xếp vào nửa cuối năm hoặc đầu năm sau.
Lúc đó anh sẽ không như hiện tại tháng nào cũng đều phải đi công tác.
Phó Lễ Hành lắc đầu.
Đồng Vũ Vụ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì liền nghe anh nói: “Thật ra anh cũng chưa thật sự nghĩ muốn.”
Cũng, chưa, thật, sự, nghĩ, muốn? Đây là có ý gì?
Nghĩa là cũng muốn có?
Đồng Vũ Vụ kinh ngạc nhìn anh: “Lập trường của anh không kiên định như vậy à? Lúc trước, mỗi khi qua đêm ở nhà cũ, trong nhà không có cái kia thì anh liền từ chối.
Vậy mà mới có mấy tháng, anh đã thay đổi ý nghĩ rồi sao?”
Anh không còn là Phó Lễ Hành trước đây luôn thật vững vàng về ý chí và lập trường nữa rồi!
Anh, đã thay đổi rồi!
Phó Lễ Hành có chút mơ hồ, “Anh không chịu ư? Khi nào?”
“Là lần đó khi anh vừa đi công tác về, chúng ta qua đêm ở nhà cũ, còn mệt em hôm ấy mặc một bộ đồ ngủ đẹp như vậy.”
Phó Lễ Hành cuối cùng cũng nhớ ra, bất đắc dĩ nói: “Lần đó, không phải là tối hôm trước em đã ngã trong phòng tắm sao, đầu gối còn bị thương nữa.”
Cho nên, khi đó anh nhìn thấy đầu gối cô bị thương nên không nỡ lòng “hành hạ” cô ư?
Đồng Vũ Vụ liền không phiền muộn nữa, nhưng vẫn hỏi thêm: “Nếu không phải em bị thương ở đầu gối thì khi ở nhà cũ liệu anh có thể sẽ làm không?”
Phó Lễ Hành rất đau đầu khi bị hỏi về vấn đề này, anh kéo chăn bông lên che mặt, cố ý giả chết, “Cái gì mà này nọ kia, anh nghe không hiểu, mệt rồi, đi ngủ đi.”
Đồng Vũ Vụ tức giận đến nghiến răng, nhưng lại chẳng muốn gây khó dễ cho anh nên chỉ có thể giơ chân lên hung hăng đạp vào người kia một cái.
Thế là đề tài mang thai này cứ như vậy mà lướt qua.
***
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, không có kế hoạch ra ngoài.
Bữa trưa đều là đồ ăn do nhà hàng giao, cô ở nhà chăm chỉ tút tát làm đẹp, thỏa mãn hài lòng đến khi nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành rủ cô đi ăn cơm chiều thì phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
Trước kia, mỗi lần Phó Lễ Hành ngỏ lời muốn hẹn cô ra ngoài thì cô sẽ thực cao hứng, dù sao thì số lần hai người hẹn hò cũng quá ít a.
Bây giờ…Chuyện càng hiếm sẽ càng quý.
Bởi vì hai người thường xuyên đi ăn bên ngoài nên vấn đề này cũng không còn hiếm lạ nữa, cô có thể thành thật bày tỏ mong muốn thật sự của mình hơn rồi.
Vốn dĩ khi cô nói không muốn đi ra ngoài thì cuộc điện thoại này về cơ bản liền có thể kết thúc rồi, thế nhưng thái độ của Phó Lễ Hành lại rất khác thường, cũng không nói tạm biệt cúp máy mà ngược lại còn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ăn cơm xong còn có thể đi dạo phố cho tiêu cơm, mua sắm những gì mà em thích, thế nào?”
Đi dạo phố và mua sắm? Quên đi, mệt mỏi lắm.
Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn là cự tuyệt: “Hôm nay em thật sự không muốn ra ngoài.”
Ngồi ở trong phòng làm việc, Phó Lễ Hành âm thầm đỡ trán, vì sao muốn cho cô một kinh hỉ lại khó đến như vậy chứ?
Dường như là sự dụ dỗ mà anh đưa ra còn chưa đủ, hai chuyện như đi ăn và mua sắm cùng nhau cũng không đủ để dụ cô ra khỏi cửa, vậy nếu thêm một chút mồi nhử nữa thì sao?
Dù sao thì ở trong lòng anh vẫn còn đang đấu tranh, chuyện kia với anh mà nói cũng cần phải xem xét thực nghiêm túc a.
“Vậy em cúp máy đây.” Giọng nói của Đồng Vũ Vụ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Phó Lễ Hành lúc này cũng chẳng rảnh mà nghĩ ngợi nhiều, anh liền buột miệng nói: “Dạo phố xong còn nhiều thời gian rảnh, chúng ta có thể đi...” Anh dừng lại một chút, khẽ cắn môi nói: “Có thể đi xem một bộ phim.”
Nếu cô vẫn không muốn ra ngoài thì anh cũng không còn cách nào nữa.
Đồng Vũ Vụ đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, nghiêng đầu kẹp di động, nghe được những lời này thì cô ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại ——
Có phải vừa rồi cô xuất hiện ảo giác hay không?
Phó Lễ Hành lại có thể chủ động đưa ra đề nghị muốn đi xem phim sao? Là xem phim đó, chẳng phải anh đã nói dành hai tiếng đồng hồ để xem phim trong rạp chiếu phim là một sự lãng phí thời gian à?
Chẳng phải anh đã nói nhiều bộ phim điện ảnh hiện nay đều là phim dành cho người thiểu năng sao?
Bây giờ! Thế mà anh lại chủ động hẹn cô đi xem phim?!
Giờ phút này, đầu óc của cô nhanh chóng quay cuồng, rất mau liền nghĩ đến một khả năng, một khả năng vốn dĩ không thể xảy ra trên người của Phó Lễ Hành, nhưng hiện tại có thể sẽ phát sinh —— Hôm nay không phải là ngày kỷ niệm quan trọng gì đâu nhỉ?
Phải biết rằng Phó Lễ Hành của hiện tại đã không còn là Phó Lễ Hành của ngày xưa, anh có thể vì tạo bất ngờ cho cô mà đi tìm giấy hôn thú để xem ngày đăng ký, nói rằng anh sẽ tặng cô một ngày kỉ niệm.
Vậy thì, qua một loạt các hành động của anh cũng đủ khiến cô nghi ngờ không biết hôm nay là ngày kỉ niệm gì?
Kỉ niệm ngày cưới à, không, không phải, vẫn còn nửa năm nữa lận.
Không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải là sinh nhật của anh, càng chẳng phải là ngày lễ gì cả.
Ngày kỷ niệm đăng ký kết hôn cũng không phải là hôm nay, vậy thì còn ngày kỷ niệm gì nữa sao?
Đây chính là tự vác đá nện vào chân mình mà! Đồng Vũ Vụ hối hận, cô lúc trước tại sao lại như thế chứ —
Thích thể hiện bản thân, muốn nắm tay nhau làm một ngày kỷ niệm gì đó.
Thẳng nam quả nhiên là thẳng nam mà.
Tuy không biết hôm nay là ngày gì, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn rất nghiêm túc mà trang điểm.
Khi ra ngoài lại từ một Đồng Vũ Vụ ở nhà biến thành một Đồng Vũ Vụ tinh xảo.
Hôm nay Phó Lễ Hành tan làm sớm, sau khi gặp Đồng Vũ Vụ thì anh liền dẫn cô đi ăn tối.
Khi bước vào nhà hàng mà đầu tiên bọn họ hẹn hò thì Đồng Vũ Vụ lại càng thêm bối rối.
Hôm nay nhất định là một ngày rất quan trọng đi, nhưng cô lại hoàn toàn không thể nhớ nổi là ngày gì.
Từ nay về sau, làm sao có thể làm một người quyến rũ si tình mãnh liệt yêu chiều lão công cơ chứ?
Phó Lễ Hành, một thẳng nam như vậy mà còn nhớ rõ ngày vậy mà cô lại không nhớ, chẳng lẽ hôm nay Đồng Vũ Vụ sẽ thất bại à?
“Lão công, gần đây em hơi chóng mặt, cũng không biết sao lại thế này nữa.” Sau khi ngồi xuống, Đồng Vũ Vụ lấy tay ấn lên trán, trên mặt lộ ra vẻ ốm yếu.
Phó Lễ Hành mới vừa ngồi xuống thì lại đứng dậy bước đến bên cạnh cô, anh khom lưng đặt tay lên trán rồi cau mày hỏi: “Không có phát sốt, em bị cảm à?”
“Không, không có.” Đồng Vũ Vụ đưa tay đấm anh một cái rồi nở nụ cười, “Có lẽ mấy ngày nay bận rộn quá, như thể có con ong mật kêu ong ong trong đầu em.
Em đã đi bác sĩ rồi, bác sĩ nói em mệt nhọc, không được nghỉ ngơi tốt.
Anh nói xem có đáng trách không chứ.
Hai ngày qua trí nhớ của em cũng kém lắm, rõ ràng là em đã để điện thoại di động ở dưới gối, vậy mà em lại quên mất, còn tìm kiếm khắp nơi nữa.
Rõ ràng là muốn xuống lầu ăn trái cây, kết quả là khi đến nhà bếp thì không biết bản thân muốn làm gì nữa.
Ai, cái trí nhớ cá vàng này của em.”
Thấy cô không sao, Phó Lễ Hành mới yên tâm trở về chỗ ngồi, nhìn sắc mặt của Đồng Vũ Vụ hồng hào, cũng không giống như dáng vẻ sinh bệnh, anh còn nói thêm: “Vậy thì mấy ngày nay em hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
“Ừa, ban nãy khi ngồi trên xe, nhìn thấy anh lái đến ngã tư phía trước, em cũng chưa nghĩ tới nơi này, có lẽ trí nhớ của em kém thật rồi.” Đồng Vũ Vụ dùng giọng điệu trêu đùa hỏi han, “Lão công, anh nói thử xem sau này em già rồi có thể là cái gì cũng chẳng còn nhớ rõ không?”
Phó Lễ Hành liếc nhìn cô một cái, “Cái này phải đợi em già đi thì mới biết được.”
Nghe thử câu trả lời của thẳng nam đi này.
Đồng Vũ Vụ chớp chớp mắt, “Anh yên tâm đi, dẫu cho em không còn nhớ cái gì thì nhất định vẫn sẽ nhớ rõ anh nga.”
Sau khi nghe cô nói như vậy thì giây đầu tiên Phó Lễ Hành còn chưa có biểu hiện nào nhưng giây tiếp theo lại bị cô chọc cho cười.
Nhìn thấy anh cười rộ lên, Đồng Vũ Vụ nhẹ nhàng mà thả lỏng người.
Đồng Vũ Vụ đã trải thảm (*) nhiều như vậy, cho dù là cô thật sự không nhớ rõ ngày kỷ niệm gì đó thì cũng có thể hiểu được mà nhỉ?
(*) là một loại thủ pháp biểu hiện trong văn học, tạo cơ sở hoặc làm nền, tô điểm, để làm cho sự xuất hiện của nội dung tiếp sau đó trở nên hợp lý, tất yếu, hoặc tạo ra sự tương phản, hồi hộp, hoặc xúc động để đẩy câu chuyện lên cao trào.
Sau khi cơm nước xong, Phó Lễ Hành cũng không nói sẽ đưa cô đi mua sắm hay xem phim ở đâu mà chỉ nói sẽ dẫn cô đến một nơi.
Ngồi ở ghế phó lái, tim Đồng Vũ Vụ đập thình thịch khi nghe được một câu thường thấy mở đầu trong phim thần tượng.
Cái này là sự bùng nổ của thẳng nam nha, thật sự làm cho người ta không kháng cự được mà.
Anh sẽ dẫn cô đến nơi nào chứ? Đi đâu đây? Đến sườn núi ngắm đom đóm chăng ...!Suýt chút nữa đã quên hiện tại đang là mùa đông.
Hay là đến tòa nhà cao nhất ở Yên Kinh và hôn môi bày tỏ?
Hay ...!bao trọn toàn bộ công viên trò chơi?
Mặc kệ là loại nào thì cô đều thích.
Mãi cho đến khi xe dừng lại trước một salon làm tóc, Đồng Vũ Vụ mới bừng tỉnh khỏi mộng tưởng bong bóng màu hồng của mình.
Làm gì vậy nhỉ?
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, Phó Lễ Hành đã dẫn người vào trong rồi mà cô vẫn còn ngẩn ra, bên trong có một vài vị khách đang làm tóc quay lại nhìn, Đồng Vũ Vụ cũng quên mất việc phải quản lý biểu cảm của bản thân.
Lên đến tầng hai, Tony Vương đã chờ sẵn rồi.
Tony Vương lịch sự nói chuyện cùng Phó Lễ Hành: “Phó Tổng, ở đây đã sắp xếp xong.
Tầng hai hôm nay sẽ chỉ đón tiếp phu nhân.”
Phó Lễ Hành gật đầu.
Đồng Vũ Vụ kéo tay áo anh nói nhỏ: “Anh làm sao vậy, hôm trước em mới dưỡng tóc rồi, hôm nay không muốn làm đâu.”
Dưỡng tóc quá nhiều cũng không hẳn là tốt a.
Phó Lễ Hành “ừ” một tiếng, đút một tay vô túi quần, khí chất vô cùng ung dung.
Anh rất ít khi chuẩn bị kinh hỉ cho ai, trong ba mươi mốt năm cuộc đời, mấy lần anh hao tổn tâm tư để chuẩn bị những điều bất ngờ đều là muốn làm cho cô vui vẻ.
Dù sao thì loại chuyện này hiếm khi làm lắm, lúc này đây cũng có chút lo lắng, chính là người khác không thể nhìn ra mà thôi.
“Có vẻ như em rất thích nhuộm tóc, vậy thì nhuộm đi.”
Anh vẫn nhớ rõ mong muốn của cô trong giấc mơ kia.
Đó không phải là vì người khác mà là do chính bản thân Đồng Vũ Vụ mong muốn.
Chỉ là hiện tại cô vẫn đang giấu kín mà thôi.
Đồng Vũ Vụ kinh ngạc nhìn anh, còn tưởng rằng bản thân đã nghe lầm, anh chuẩn bị nhiều như vậy, cố ý đưa cô đến nhuộm tóc, chính là vì muốn cho cô kinh hỉ này ư?
“Anh nói gì cơ?”
Nhìn thấy đôi mắt mở to của Đồng Vũ Vụ, Phó Lễ Hành bật cười, vươn tay nắm lấy tay cô, hai người đứng đối diện nhau, anh cúi đầu nhìn đối phương rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, trước đây anh không biết em thích điều này.”
“Nhưng…”
“Em thích là tốt rồi.”
Cho dù anh có yêu thích mái tóc đen nhánh này của đối phương đi chăng nữa thì anh lại càng thích một Đồng Vũ Vụ được tự do làm những gì mà bản thân cô muốn hơn..