Rất nhanh đã đến ngày lễ kỷ niệm trường cũ, Đồng Vũ Vụ rời giường từ rất sớm bắt đầu trang điểm bản thân.
Cô nhất định phải thực xinh đẹp phát sáng xuất hiện trước mặt mọi người, dù sao hôm nay cũng phải chụp ảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô và Phó Lễ Hành nhất định sẽ chụp ảnh cùng nhau, có lẽ sẽ được đưa vào mục danh nhân trên trang web chính thức của nhà trường.
Hàng năm mỗi trường học đều có vô số học sinh mới, về cơ bản mỗi khóa sẽ xuất hiện nhân vật quan trọng, giống như đám học sinh bọn họ đã tốt nghiệp nhiều năm cũng sớm trở thành lịch sử vậy.
Nhưng mà Đồng Vũ Vụ cũng có tư tâm của mình, ít nhất mười mấy năm qua thì địa vị của trường cũ luôn sừng sững trên cao, nói không chừng mười mấy năm sau con của cô cũng sẽ học ở ngôi trường này thì sao.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ đem phỏng đoán này nói cho Phó Lễ Hành nghe, người đàn ông đang cài cúc áo sơ mi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô, “Em có hơi nghĩ quá xa rồi đấy.”
Cho dù là năm nay mau chóng có thai thì ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa đứa nhỏ mới có thể vào sơ trung?
“Anh xem như là thương nhân, ánh mắt đương nhiên phải phóng xa một chút chứ, dù sao em cũng mặc kệ.” Đồng Vũ Vụ đứng trước gương liên tục thưởng thức trang phục của mình, “Nói không chừng về sau cục cưng của em sẽ nhìn thấy ảnh chụp của chúng mình trong mục danh nhân, anh thì không vấn đề gì nhưng em hy vọng có thể để cho cục cưng thể diện, bởi vì mẹ của nó là người xinh đẹp nhất.”
Phó Lễ Hành khẽ giật khóe miệng, “Người không biết nghe em nói lời này còn tưởng rằng em đã mang thai đấy.”
Thật ra hiện tại cả hai vẫn luôn dùng biện pháp an toàn.
Gần đây Đồng Vũ Vụ cũng không kiêng dè chuyện mang thai đứa nhỏ.
Không phải cô nghĩ muốn sinh cục cưng mà là tình mẫu tử trong cô đều là nhờ Tống Tương gợi lên.
Tống Tương đã mang thai được ba tháng rồi.
Phụ nữ có thai ba tháng mỗi ngày đều chỉ trời chỉ đất, tỷ như vào thời gian cố định mỗi ngày phát thai tâm của cục cưng cô ấy trên wechat, đoạn kia xác nhận rằng trong tử c.ung có nhịp tim của em bé đang được mang thai, đó cũng được Tống Lương ghi lại ngay tại chỗ, thời gian dài mười tám giây.
Hàng ngày cô ấy đều phát nó trong nhóm, lại còn yêu cầu các chị em phải viết đoạn cảm nghĩ từ năm mươi đến một trăm chữ nữa.
Người nào điên cuồng tâng bốc (*) cô ấy thì Tống Tương sẽ tặng cho họ lại một bao lì xì.
(*) nguyên văn là “xì hơi cầu vồng”: là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, được lan truyền rộng rãi từ năm 2017.
Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một người “xì hơi”, họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như “cầu vồng” một cách không hề ngượng miệng và vô cùng bình thản.
Đây là cách fan cuồng dùng đủ trò để tâng bốc thần tượng của mình rằng họ vừa hoàn hảo không tì vết, lại đa tài đa nghệ.
Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân cũng không muốn chiều theo tật xấu này của cô ấy, nhưng nghĩ lại thì tiểu tác tinh (*) lần đầu làm mẹ, khó tránh khỏi có chút hưng phấn, các cô là bạn bè nên ngoại trừ việc nuông chiều thì còn có thể làm gì nữa?
(*) tiểu gây chuyện
Vì thế chỉ có thể mỗi ngày bóp mũi (*) viết tiểu luận văn mà thôi.
(*) bóp mũi lại là hành động ẩn dụ cho dáng vẻ ép buộc phải chịu đựng, nhẫn nhịn.
Tống Tương cho rằng đứa nhỏ trong bụng là con gái, cho dù tiểu bảo bảo mới có ba tháng thì cô ấy đã không thể kiềm chế được tấm lòng muốn làm mẹ, Tống Tương đều đã mua quần áo từ lúc sinh ra cho đến khi được ba tuổi… Có lẽ trong bầu không khí cả người tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ này thì người đã kết hôn nhưng chưa mang thai như Đồng Vũ Vụ tựa hồ đối với hoài đứa nhỏ cũng không bài xích đến vậy.
Đồng Vũ Vụ mặc kệ Phó Lễ Hành, tiếp tục xoay người lại trước gương, cuối cùng phiền não nói “Em quên suy xét đến một vấn đề, mười mấy năm sau, cục cưng của em nhìn thấy cách ăn mặc của em liệu có cảm thấy em rất không sành điệu thời thượng không nhỉ?”
Cô có lo lắng như này cũng rất bình thường thôi.
Bởi vì sao? Bây giờ cứ quay đầu nhìn lại mấy món đồ trang sức và lễ phục của các minh tinh mười mấy năm trước đi, ngoại trừ tức đến cay mắt thì còn cảm nhận được gì đâu chứ?
Phó Lễ Hành hiển nhiên không hiểu được phiền não của cô, sau khi chọn một cái cà vạt thì rất thản nhiên đưa cho cô, “Giúp anh đeo cà vạt đi.”
Đồng Vũ Vụ vừa nghiêm túc thắt giúp anh vừa hỏi: “Lão công, anh cảm thấy hôm nay em đẹp không? Em có nên thay cái váy kinh điển này không anh?”
Phó Lễ Hành sắp xếp lại thời gian một lần trong đầu, phát hiện đã không còn thời gian để lãng phí nữa nên liền nói: “Khi học sơ trung là mười hai, mười ba tuổi, mang thai mất một năm, điều này có nghĩa là ít nhất sau mười bốn năm thì con của em mới có thể học sơ trung, mới có cơ hội nhìn thấy ảnh của em mà lễ kỷ niệm mười năm một lần của trường, cho nên mười năm sau em vẫn còn cơ hội chụp ảnh lần nữa, anh nghĩ em không cần phiền não vì chuyện này nữa đâu.”
Đây quả thực cũng làm khó anh quá rồi.
Cho đến bây giờ anh chưa từng có thói quen phí lời vô nghĩa, bây giờ lại có thể nói một tràng như vậy.,,
Đồng Vũ Vụ tiếp thu ý kiến của Phó Lễ Hành, “Đúng vậy, em quên mất mười năm sau còn có cơ hội nữa.
Nhưng mà mười năm sau liệu em còn xinh đẹp như bây giờ không?”
Phó Lễ Hành: “…”
Cuối cùng, rốt cuộc cũng không kì kèo lề mề nữa, hai người cơ hồ đã đến nơi.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy được không ít người quen cũ, trong số các cô nàng ngoài khóa này còn có những khóa trước, cô quen biết rất nhiều người.
Một lần nữa trở về trường cũ, có rất nhiều công trình thiết bị mới, diện mạo cũng thay đổi khá nhiều, so với thời điểm cô còn đi học có vẻ đã càng them biến hóa và phát triển hơn.
Những nhóm người có tiếng tăm bước ra từ trường cũ có doanh nhân nổi tiếng trong giới thương mại, cũng có minh tinh ngành giới giải trí, lần này chủ yếu đều trở về cổ vũ, phát biểu diễn văn, quyên góp ủng hộ, lão hiệu trưởng cười đến thấy răng không thấy mắt.
Quyên tặng đồ vật này nọ cho trường cũ là một vinh dự, cho đến bây giờ Phó Lễ Hành cũng không hề keo kiệt trong chuyện ủng hộ, lần này anh đã tặng cho trường học một thư viện.
Lão hiệu trưởng và trưởng khoa dẫn bọn họ đến bên cạnh, có người phụ trách chuyên môn đưa cho Phó Lễ Hành một cây viết.
Trưởng khoa thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên rất ôn hòa, trước kia ông ấy là lão sư dạy môn toán khi Đồng Vũ Vụ còn học ở sơ trung, không nghĩ đến ông ấy đã thăng chức.
Bất quá có thể đảm nhiệm chức trưởng khoa đều là lang nhân, ông ấy cũng chỉ là bên ngoài thoạt nhìn nhã nhặn điềm đạm, nhưng thật ra người này thật sự rất khôn khéo phúc hắc.
Trưởng khoa nói: “Phó tổng có thể viết chút gì đó, sang năm trong trường học của chúng ta sẽ xây một bức tường dành cho danh nhân, sẽ khắc những gì cậu viết khắc lên tường, đây là chuyện rất có ý nghĩa.” Nói đến đây, ông ấy dừng lại một chút rôi nhìn về phía học sinh cũ Đồng Vũ Vụ, cười nói: “Có lẽ sau này mấy đứa nhỏ của cậu cũng học ở trường này, có thể nhìn thấy những câu mà cậu sẽ lưu lại.
Tôi nghĩ, đây là chuyện rất đáng để tự hào.”
Phó Lễ Hành ngẫm nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Viết cái gì cũng được à?”
Trưởng khoa mỉm cười gật đầu “Đều có thể.”
Đồng Vũ Vụ nghe xong đề nghị này thì vô cùng kích động, hận không thể thay Phó Lễ Hành viết rõ rang những câu tỏ tình kiểu như “Vĩnh viễn thương bà xã của tôi.”
Cô rất thích loại cảm giác đơn giản hơi lỗi thời này.
Nhưng trước mặt trưởng khoa thì cô cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà nói với Phó Lễ Hành, chỉ có thể dùng ánh mắt tấn công anh thôi.
Anh nếu như là lão công của cô thì ắt hẳn sẽ hiểu ý tứ của mình!
Phó Lễ Hành nhận lấy cây viết kia, dưới ngòi bút trịnh trọng viết một dãy số, đóng nắp rồi trả lại cho người phụ trách kia.
Trưởng khoa vừa nhìn vào dãy số thì có chút nghi hoặc hỏi: “Con số sao?”
Phó Lễ Hành mỉm cười gật đầu.
Tuy rằng vị trưởng khoa kia rất tò mò muốn hỏi ý nghĩa của dãy số đó là gì nhưng cũng đành nghẹn lại không hỏi.
Định lực của trưởng khoa khá tốt nhưng định lực của Đồng Vũ Vụ còn kém một chút, cô ghi nhớ kỹ dãy số kia, sau khi về đến nhà liền đuổi theo anh hỏi: “Là ý gì? Dãy số kia có ý nghĩa gì vậy?”
Phó Lễ Hành quay đầu lại, vừa đúng lúc cô đụng vào ngực anh, anh thuận thế đưa tay đặt lên bả vai cô, trong giọng nói còn vang lên ý cười rất rõ rang, “Tự mình nghĩ, chầm chậm mà nghĩ ngợi.”
Đồng Vũ Vụ đã cùng chuyện này giằng co một hồi.
Hai ngày liên tiếp đến cả nằm mơ cô cũng suy nghĩ xem dãy số có ý nghĩa gì, cô luôn luôn cảm thấy hẳn là có liên quan đến mình, nhớ lại ngày sinh nhật của cả hai, ngày kỷ niệm nhưng cũng không nghĩ ra, cuối cùng cô vẫn là đến hỏi Phó Lễ Hành, ép đối phương nhất định phải nói cho cô biết đáp án, bằng không Đồng Vũ Vụ chắc là sẽ chẳng thể nào ngủ được mấy ngày sau đó mất.
Phó Lễ Hành đẩy gọng kính trên sống mũi lên, chậm rãi trả lời: “Anh chỉ tùy tiện viết thôi, nghĩ ra số gì liền viết số đó, cũng không có ý nghĩa đặc biệt nào, anh cũng quên bản thân đã viết gì rồi.”
Đồng Vũ Vụ trợn mắt há hốc mồm: “…Hả?”
Tùy tiện viết?
Anh cũng không nhớ mình đã viết con số gì?
“Anh không biết viết gì có thể hỏi em, đây là một cơ hội rất tốt đó, sau này con của chúng ta cũng sẽ nhìn thấy!”
Phó Lễ Hành gật đầu.
“Anh biết.”
Nếu như kế hoạch không thay đổi thì con của anh và cô quả thực sẽ học ở ngôi trường này, cũng nhất định sẽ nhìn thấy.
“Vậy mà anh còn tiện tay viết!” Đồng Vũ Vụ tức chết đi được.
Phó Lễ Hành bật cười, sau đó còn nói thêm: “Trước đây không phải em đã nói rồi sao, lo lắng trí nhớ không tốt, rất nhiều chuyện có thể quên.
Sau đó anh cũng nghĩ đến vấn đề này, quả thực sau này anh bận rộn công việc mà em cũng rất bận, có thể năm năm sau hay mười năm sau sẽ quên rất nhiều tình tiết? Có những chuyện nếu như không hồi tưởng, đọng lại trong đầu sẽ rỉ sắt, cho nên anh lưu lại một dãy số như vậy là hy vọng có người, cũng chính là con của chúng ta một ngày nào đó sẽ nhìn thấy, có lẽ con trai / con gái cũng sẽ giống em cảm thấy hứng thú với ý nghĩa sau dãy số này.”
“Con trai / con gái như thế nào đoán được, là lần đầu tiên hẹn hò? Hay là lần đầu gặp mặt? Là sinh nhật em hay sinh nhật anh, sinh nhật đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn dựa vào lòng hiếu kỳ của con trai / con gái, nhất định bọn nó sẽ đến hỏi chúng mình, lúc đó chúng mình sẽ cùng nhau nhớ lại, nhớ đến những chi tiết mà hai đứa mình đã sớm quên, đi như vậy không phải tốt lắm sao?”
“Anh muốn con trai / con gái cũng sẽ giống em, càng không đoán được càng muốn đi tìm đáp án, cứ từng tầng từng lớp kéo tơ lột kén (*) như vậy,” Phó Lễ Hành dừng lại một chút, chăm chú ngắm nhìn cô thật sâu, “Cuối cùng biết trước khi anh và em sinh ra đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì.”
(*) ý chỉ công việc phải làm từ từ, mở ra từng tầng từng lớp mới thấy được cái bản chất; giống như việc kéo tơ, kéo hết tơ sẽ thấy con tằm nằm bên trong cái kén.
Anh cảm thấy bố mẹ anh còn chưa làm đủ một việc.
Trường học đầu đời tốt nhất cho đứa nhỏ chính là bố mẹ, bố mẹ sẽ dạy con trai / con gái nhìn nhận thế giới này, sẽ dạy bọn chúng đạo lý làm người, sẽ dạy mấy đứa con một chút đức tính tốt đẹp; nhưng không cần keo kiệt quá, để cho bọn chúng biết chuyện tình yêu ngày xưa của bố mẹ, như vậy mấy đứa nhỏ sẽ từ đó học được cách yêu thương, kỳ vọng vào tình yêu.
Anh bắt đầu mong chờ, có một ngày đứa nhỏ của anh sẽ chầm chậm phát hiện, bố yêu mẹ mà mẹ cũng rất yêu bố.
Đồng Vũ Vụ ngạc nhiên nhìn lão công đứng trước mặt cô, rõ ràng ngữ khí nói chuyện của anh rất bình thản, cũng chẳng có lời nói nào tình cảm xúc động cả, nhưng cô vẫn có một loại… một loại cảm giác trái tim bị đâm một phát cực kỳ mạnh mẽ.
Hóa ra chuỗi dãy số kia là một câu đố còn đáp án chính là tình yêu..