Phó Lễ Hành là một người cha tốt.
Từ lúc Lạc Ý sinh ra đến khi được một tuổi anh rất ít đi công tác, trong nhà có người trông trẻ và bảo mẫu nhưng chỉ cần anh tan làm thì những chuyện bản thân có thể làm, Phó Lễ Hành đều sẽ làm tất cả.
Về mặt con cái này, Đồng Vũ Vụ ngược lại không kiên nhẫn bằng anh.
Nhưng mà hai vợ chồng đều đã thống nhất rằng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ mỗi một giai đoạn quan trọng của con.
Trong một năm này, Phó Lễ Hành từ giữa hiện thực đưa ra một chân lý.
Có lẽ trong đời, ở trong lòng của đứa nhỏ, người cha cũng không quan trọng bằng mẹ.
Lạc Ý là con gái, chờ khi con bé lớn lên và có hiểu biết về giới tính thì anh càng phải chú ý có chừng mực hơn khi ở cùng con gái.
Ví dụ như chuyện tắm cho con, từ khi Lạc Ý được chín tháng tuổi thì Phó Lễ Hành đã không tham gia vào nữa.
Khi Phó Lễ Hành còn bận “phàn nàn” thì Đồng Vũ Vụ đã mỉm cười hạnh phúc ôm Lạc Ý đang chậm rãi tập đi.
Con người cô rất nhỏ nhen, nếu Lạc Ý yêu thương Phó Lễ Hành nhiều hơn thì cô sẽ có chút ghen tỵ đó.
Rất may người mà Lạc Ý yêu thích nhất vẫn là cô.
Chỉ cần cô xuất hiện thì Lạc Ý sẽ không cần ai cả, con bé sẽ chạy đến gần cô, còn rất thích dùng cái đầu nhỏ ủi vào người cô, khi Đồng Vũ Vụ cố ý bóp giọng bắt chước một đứa con nít nói: “Mẹ thật sự rất thích Lạc Ý” thì cô bé sẽ cười vui vẻ để lộ mấy chiếc răng nanh trắng nhỏ.
Tiệc thôi nôi một tuổi của Lạc Ý cũng được tổ chức vô cùng hoành tráng.
Cô bé đeo nhẫn kim cương hồng của mẹ nuôi, có lẽ bẩm sinh con gái đều thích trang sức, Lạc Ý không thích những hạt kim châu bện thành vòng tay mà lại cực thích chiếc nhẫn kim cương mini kia.
Cha Phó đã được thăng cấp thành ông nội đang vô cùng đau lòng bởi vì hạt kim châu và sợi dây đỏ kia là do ông đích thân nhờ một đại sư nổi tiếng khai quang.
Tiệc trảo chu (bắt đồ vật đoán tương lai) vào năm một tuổi đương nhiên là yêu cầu phải chu đáo, trong nhà đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ tiếc là Lạc Ý bò quanh một hồi sau đó dứt khoát vịn vào cây cột bên cạnh đứng dậy, cô bé không túm vào bất cứ cái gì, ngược lại, cô bé lại túm được Từ Hạc Minh đang trong thời kì “hai tuổi đáng sợ”.
Phó Lễ Hành: “…”
Dày công chuẩn bị những thứ kia cuối trả giá bằng sai lầm.
***
Lạc Ý được hai tuổi thì vô cùng bám mẹ.
Mỗi ngày khi Đồng Vũ Vụ đến phòng làm việc sẽ luôn diễn ra cảnh tượng “mẫu tử chia lìa” của nam chính im lặng và nữ chính rơi lệ.
Lạc Ý kéo dây túi xách của Đồng Vũ Vụ không chịu buông ra, cô bé ngửa đầu nhìn mẹ, nãi thanh nãi khí nói: “Ma ma, ôm.”
Đồng Vũ Vụ bất đắc dĩ vuốt tóc Lạc Ý nói: “Ma ma đi làm, được không?”
Lạc Ý lắc đầu: “Không được.”
Phó Lễ Hành mặc tây trang giày da đứng bên cạnh, trong lòng than thở phun tào: lại sắp đâm thủng tim mình rồi.
Quả nhiên, Đồng Vũ Vụ lại hỏi: “Vậy ma ma không đi làm thì sao có thể mua cho con chiếc váy nhỏ xinh đẹp được?”
Lạc Ý chỉ vào Phó Lễ Hành nói: “Ba ba đã đi làm rồi.”
Phó Lễ Hành vô cùng bất đắc dĩ: “Con không cảm thấy đau lòng chút nào cho ba à?”
Lạc Ý cũng rất thích ba ba, chỉ là mức độ yêu thích ít hơn so với ma ma một chút xíu.
Hôm nay, Đồng Vũ Vụ muốn đến phòng làm việc xử lý một đơn hàng vô cùng quan trọng, Phó Lễ Hành ở nhà nghỉ ngơi chơi đùa cùng Lạc Ý, mẹ Tôn gọt một đĩa trái cây cho Phó Lễ Hành, nào biết Lạc Ý thừa dịp tất cả mọi người không chú ý đã trèo lên ghế làm việc của Phó Lễ Hành, vươn bàn tay năm ngón mập mạp lén lấy một miếng xoài trong đĩa, trực tiếp giải thích thế nào là bạo phong hút vào đang lưu truyền trên mạng.
Lạc Ý dị ứng với xoài, trong nhà bình thường cũng không mua loại trái cây này nhưng gần đây có người gửi đến một ít, mẹ Tôn tính tình thật thà không muốn vứt đi, luôn cảm thấy khá lãng phí nên muốn mau chóng giải quyết sạch sẽ, chẳng ngờ đến việc Lạc Ý lại ăn vụng.
Khi trên mặt Lạc Ý xuất hiện mẩn đỏ, mọi người trong nhà cũng sốt ruột đến phát điên.
Mẹ Tôn càng tự trách không thôi.
Không ngờ Đồng Vũ Vụ lại còn an ủi bà ấy: “Trẻ con hứng thú với đồ ăn chưa bao giờ ăn qua là chuyện bình thường, cô cũng đừng quá tự trách.”
May mà phát hiện kịp thời, hơn nữa tình trạng dị ứng xoài của Lạc Ý cũng không quá nghiêm trọng, nhưng chuyện này vẫn khiến Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ lo lắng.
Những chuyện dị ứng như thế này, nói nhỏ thì có thể làm da mẩn đỏ, nói lớn thì rất có thể sẽ gây tử vong.
Cách đây ít lâu, hai vợ chồng đã mang Lạc Ý đi làm kiểm tra dị ứng, chẳng qua khi sinh con thì chính là như vậy, cho dù đã ngàn phòng vạn phòng cũng rất khó có thể kiểm soát hết những chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Buổi tối, Đồng Vũ Vụ ngủ cùng Lạc Ý trên chiếc giường lớn của cô, Phó Lễ Hành canh giữ ở bên mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Ý, thỉnh thoảng đưa tay sờ trán cô bé.
Mặc dù bác sĩ đã nói rõ không có chuyện gì nhưng Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ vẫn không dám lơ là, chỉ mới qua 24 giờ nên bọn họ không dám thả lỏng.
“Em ngủ đi.” Phó Lễ Hành trầm giọng nói.
Đồng Vũ Vụ vẫn nắm bàn tay mập mạp của Lạc Ý lắc đầu: “Chúng ta đổi ca đi, anh đi ngủ trước một lát đi, rồi đến lượt em.”
“Anh không ngủ được.”
“Em cũng vậy.”
Việc nuôi dưỡng con cái của giới hào môn quả thực tốn kém hơn một chút.
Chi phí ăn mặc, mọi thứ đều phải dùng thứ tốt nhất.
Nhưng mà trong quá trình đứa nhỏ trưởng thành, những chuyện có thể mang đến nguy hiểm hay những rủi ro sẽ gặp phải cũng không kém những đứa trẻ bình thường là bao, thậm chí mấy năm trước ở Yên Kinh đã từng xảy ra một sự kiện như vậy.
Một người giúp việc bắt tay với người ngoài bắt cóc đứa nhỏ của chủ nhân, mặc dù cuối cùng đứa bé cũng được cứu ra nhưng tuổi còn nhỏ đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc mà có lẽ cả đời chẳng thể xóa được.
Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ không ngủ được, hai người trực tiếp đứng dậy dùng báo cáo thống kê các kiểu nguy hiểm mà trẻ nhỏ có thể gặp phải để thương lượng cách nên phòng tránh như thế nào.
Một lần bàn bạc thống kê này bận bịu đến gần ba giờ sáng.
Đồng Vũ Vụ không thể chịu đựng được nữa nên đã ngủ trước, Phó Lễ Hành tiếp tục trông nom hai mẹ con.
Nhìn thấy hai mẹ con có tướng ngủ gần như giống nhau khiến anh bật cười, đứng dậy cúi người đặt lên trán Đồng Vũ Vụ một nụ hôn trước, sau đó lại hôn lên Lạc Ý, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Buổi tối hôm đó, Lạc Ý hai tuổi mơ một giấc mơ.
Cô bé mơ thấy một bé trai đang ngồi xổm trên bãi cỏ chơi đùa, cậu nhóc rất vui khi nhìn thấy cô bé nhưng giây tiếp theo đã ủy khuất mếu máo, dụi mắt đạp chân, ý đồ ép ra vài giọt nước mắt nhưng mà tình cảm không có nên cuối cùng vẫn tốn công vô ích.
“Chị, nhìn em lần nữa đi.”
“Chị, chị đã quên em rồi sao? Em vẫn là em trai mà chị yêu quý nhất chứ?”
Lạc Ý thật sự không biết cậu nhóc này là ai, cô bé không nhớ rõ đã từng gặp qua cậu nhóc ở đâu nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết, rất muốn chơi với cậu nhóc.
“Chị, em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ cáo trạng nữa.”
“Chị, em sẽ không bao giờ cãi nhau với chị khi chị vẽ tranh, cũng không bao giờ vẽ loạn trên tập vẽ của chị nữa.”
“Chị, em không cố ý vẽ lên chiếc váy chị thích đâu, chị đừng tức giận, sau này em sẽ tiết kiệm tiền mua cho chị.”
Cuối cùng, cậu nhóc nắm tay cô bé, lúng túng nói: “Chị để ba mẹ dẫn em về nhà, được không? Em nhớ mẹ, nhớ ba và chị.”
Lạc Ý không biết là ý gì nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Cậu nhóc nhoẻn miệng cười, đứng dậy chạy vòng tròn quanh bãi cỏ, còn rất khoái chí xoay mông cho Lạc Ý xem.
Lạc Ý cũng vui vẻ mỉm cười.
Phó Lễ Hành nhận thấy con gái cười khanh khách thành tiếng, không biết cô bé đã mơ giấc mơ đẹp nào nữa đây, anh đưa tay sờ trán cô bé.
Cũng may không phát sốt, may mà mẩn đỏ đã lui rồi.
Buổi sáng khi Lạc Ý tỉnh dậy lại khôi phục dáng vẻ sinh long hoạt hổ, thấy ma ma không còn ngủ bên cạnh mình thì ngồi ngây người một lát.
Bây giờ cô bé vẫn có chút tròn trịa, trắng trẻo bụ bẫm, ngũ quan vô cùng tinh xảo, lúc này tóc tai bù xù, vẻ mặt rất mơ màng.
Quả thực rất giống mẹ của cô bé.
Phó Lễ Hành sờ tóc của Lạc Ý, nhẹ nhàng nói: “Ma ma đi tắm rồi, Lạc Ý, con cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Lạc Ý mới hơn hai tuổi, còn chưa đầy ba tuổi, cô bé cúi đầu suy nghĩ, nãi thanh nãi khí nói: “Con vừa có một giấc mơ.”
Lạc Ý nói chuyện rõ ràng từng chữ, so với những đứa nhỏ bình thường thì sớm nói chuyện hơn, còn chưa được ba tuổi mà vốn từ ngữ cũng vô cùng phong phú.
Giao tiếp đơn giản thông thường với cha mẹ cũng không thành vấn đề.
Phó Lễ Hành cảm thấy con gái mình cực kỳ đáng yêu nên nín cười hỏi: “Con mơ thấy gì?”
Có lẽ lại nằm mơ thấy đi ăn kem rồi đây.
Lạc Ý nghĩ ngợi, lắc lắc đầu, thành thật đáp: “Con không nhớ rõ.”
Phó Lễ Hành ôm cô bé vào lòng, vừa đi ra cửa vừa an ủi: “Không sao, ba ba thường xuyên nằm mơ cũng sẽ quên.”
Lúc này Lạc Ý rất buồn bực, đồng thời cũng biểu hiện ra một mặt cố chấp, cô bé siết chặt nắm tay nhỏ bé, nghiêm túc nói: “Không được, con muốn nhớ lại.”
Chung quy là cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.
Còn quan trọng hơn việc ăn vụng kem sau lưng ma ma nữa..