Hệ thống đương nhiên là không nghe được Đồng Vũ Vụ oán thầm, cũng không nhìn thấy biểu hiện vô tình trên mặt cô:【 Hoàn thành nhiệm vụ ①, một năm sau có thể rút ra năm mươi vạn tiền mặt từ bổn hệ thống.
Vì độ khó của nhiệm vụ ① không cao, có thể khiêu chiến ba lần, sau ba lần thất bại, bổn hệ thống sẽ vĩnh viễn mất hiệu lực, người sử dụng tự mình gánh chịu vận mệnh bi thảm.
】
Vận mệnh bi thảm?
Đồng Vũ Vụ không tin vào chuyện tà môn này.
Mặc kệ Phó Lễ Hành cưới cô vì cái gì, chí ít hắn đối với cô là tương đối hài lòng.
Chẳng lẽ nói ly hôn liền ly hôn, cô ngay cả một chút quyền lên tiếng cũng không có sao? Cô bỏ ra ba năm thanh xuân, dù cho không có công thì cúng có khổ? Hiện tại lại bắt cô nhìn con vịt đến miệng còn bay*, cô không đồng ý! !
Hệ thống đợi nửa ngày cũng không đợi được Đồng Vũ Vụ hỏi nhiệm vụ ① là cái gì: 【.
.
.
Nhiệm vụ ①, trong vòng một tuần, người sử dụng chỉ có thể chi tiêu trong vòng một ngàn tệ.
】
Đồng Vũ Vụ đứng bật dậy.
Cô vốn nghĩ muốn đi Phó thị, nhưng lại kịp thời tỉnh táo lại, lúc này mới chỉ là mới bắt đầu mà cô đã không giữ được bình tĩnh rồi?! Không được a.
Phó Lễ Hành mỗi lần đi công tác trở về, đều sẽ bảo trợ lý lùi những buổi tiệc xã giao lại một tuần, sau khi tan việc hắn và Đồng Vũ Vụ sẽ ăn cơm cùng nhau, hoặc là hai người cùng nhau về nhà cũ.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, trợ lý biết rõ thói quen của hắn, quả nhiên, vừa đúng sáu giờ liền thấy Phó Lễ Hành từ văn phòng đi ra.
Từ công ty về biệt thự chỉ cần một giờ đi xe.
Phó Lễ Hành ngồi ở ghế phía sau, hai chân vắt chéo, một cái tay tùy ý khoác lên trên đầu gối, hắn buông thõng đôi mắt, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình của hắn.
Đợi về đến nhà, dì Lưu kinh ngạc nói: "Cậu chủ, cậu đã về!"
Phó Lễ Hành bình tĩnh quét một vòng phòng, không nhìn thấy Đồng Vũ Vụ trong phòng khách, đang lúc chuẩn bị lên lầu, dì Lưu đuổi theo sát tại phía sau hắn, vội vàng nói: "Cậu chủ, xế chiều hôm nay cô chủ đã đi ra ngoài, nói là buổi tối không về ăn cơm."
Khi đó bà còn tưởng là cậu chủ cùng cô chủ hai người hẹn nhau đi ăn ở bên ngoài, dù sao tiểu biệt thắng tân hôn, hai vợ chồng này khẳng định sẽ trải qua một phen lãng mạn.
Không nghĩ tới, chỉ mới giờ này mà cậu chủ đã về.
.
.
Bà còn chưa bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối nữa.
Phó Lễ Hành dừng bước, mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Cô ấy có nói là đi đâu không?"
Dì Lưu lắc đầu: "Không nói ạ."
Cô chủ đi nơi nào, làm sao có thể giải thích với những người giúp việc như bà.
Tính tình của cô chủ cũng không tệ, nhưng có tốt mấy thì cũng đã là người có chồng.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, vẫn dựa theo ý định ban đầu mà đi lên lầu, dì Lưu không dám suy nghĩ nhiều, bằng tốc độ nhanh nhất phân phó nhà bếp mau đi chuẩn bị cơm tối.
Còn những cái khác...
Đến lúc hết việc, Dì Lưu mới có thời gian thở một hơi, không khỏi nghĩ, hai người này chẳng lẽ là cãi nhau?
Đồng Vũ Vụ lật tung tủ quần áo, có rất nhiều người gởi thiếp mời cho cô.
Thường những thiệp mời này đều là mời cô tham gia tiệc của mấy tiểu thư danh viện, mặt ngoài là ăn uống, chơi bời vui vẻ, trên thực tế là để kéo thêm nhân tình.
Số lần cô tham gia những cuộc tụ hội như vậy cũng không phải là nhiều, ngẫu nhiên tâm tình không thoải mái mới đi, nghe người khác nịnh nọt, lúc trở về tâm tình chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Hôm nay cô muốn đi tham gia yến tiệc mừng tân gia của một người chị em, đem mình sửa soạn thật xinh đẹp rồi mới ra cửa, lần tham gia tụ hội này, cô muốn phóng túng một lần.
Để cho Phó Lễ Hành về nhà trải nghiệm một chút loại cảm giác gọi là phòng không gối chiếc, chờ mấy tiếng nữa, cô mới về nhà.
Cô sẽ uống chút rượu, rồi làm ra tiểu tính tình*, cô sẽ bày ra dáng vẻ nũng nịu để quyến rũ hắn, rồi leo lên trên người hắn.
.
.
sau đó, cô sẽ vờ như đang ở trong trạng thái ý thức không rõ ràng, và khiêu khích, trêu đùa hắn, chuyện kế tiếp không cần phải cẩn thận miêu tả nữa rồi.
Mở camera trong điện thoại di động ra, cô nhìn vào mình bây giờ, dùng từ hoàn mỹ để hình dung cũng không có gì là quá đáng.
Váy cô đang mặc còn táo bạo hơn thường ngày, kiểu dáng hai dây mảnh với phần thắt lưng phô bày eo nhỏ chưa đầy một nắm, càng quan trọng hơn là, rất dễ cởi ra.
Đồng Vũ Vụ một tay chống cằm, cô thật đúng là loại người trong ngoài không giống nhau, trong lòng đem hắn mắng như chó mèo, vậy mà cuối cùng lại phải thay đổi cách thức làm hắn vui lòng.
Cô đưa tay ra, viết lên không khí trên mặt bàn pha lê: Mẹ nó..