Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 19


Đồng Vũ Vụ chết sững một giây, cô đã nghĩ tới nhiều tình huống, nhưng không ngờ Phó Lễ Hành sẽ hỏi một câu như vậy.
Hắn là ai?
Hắn là kim chủ của cô đó!
Tình hình lúc này không cho phép cô ngẩn người quá lâu, trong đầu xẹt qua rất nhiều ý nghĩ.

Dưới vẻ mặt không biểu lộ gì của Phó Lễ Hành, Đồng Vũ Vụ vờ nghiêng đầu, nhíu mày mơ hồ nhìn hắn như cố gắng suy nghĩ hắn là ai.
Câu hỏi này của hắn phá vỡ mọi sự tính toán trước của cô.
Quả nhiên là bản lĩnh của người đàn ông đuổi cô đi chỉ với mấy trăm vạn như trong tiểu thuyết.
Lúc này, nếu cô coi hắn là người khác và gọi tên người đàn ông khác, cô hoài nghi là cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết sẽ xảy ra sớm một năm.

Ngay ngày mai thôi, cô sẽ nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn từ Phó Lễ Hành.
Nhưng nếu gọi tên hắn, chẳng phải là chứng tỏ cô không say à? Gọi hay không gọi đây?
Người đàn ông thối này, đã vậy thì cô sẽ cho hắn một nan đề*!
Trên mặt Đồng Vũ Vụ có một tầng đỏ ửng, cô bất lực dùng khuỷu tay chống đỡ thân mình ngồi dậy.

Lúc này xung quanh không một tiếng động, cô tương kế tựu kế, trong ánh mắt kinh ngạc của Phó Lễ Hành, cô đưa tay ra ôm eo hắn, làm ra vẻ nhớ nhung mà cọ cọ.

"Vậy anh nói xem anh là ai nha."
Anh là người đã đánh cắp trái tim em, khiến em ngày đêm mong nhớ.

Yêu quá đi thôi!
Say rồi lại say, quyến rũ đến khó cưỡng.
Ỷ vào tác dụng của rượu, cô lén lút nhô đầu ra, động tác chậm rì rì như ốc sên.

Nếu hắn thích, cô sẽ làm cho hắn biết cái gì gọi là mỹ nhân hương, nếu hắn không thích, cô lập tức ngã xuống giả bộ ngủ.

Tiến khả công, thoái khả thủ*.
Đồng Vũ Vụ cảm giác được cơ thể Phó Lễ Hành căng thẳng.
Cô dứt khoát ôm chặt hơn nữa, ngẩng đầu nhìn hắn, dẩu miệng nói: "Anh nói đi a, anh là ai."
Phó Lễ Hành im lặng một lúc, trong lòng đột nhiên rầu rĩ vì sự ngu ngốc của mình, dù người trong lòng cô là ai, thì cô cũng đã là vợ hắn.

Lúc trước, không phải là hắn không có sự lựa chọn khác, chọn cô là bởi vì cô là người hiểu chuyện và ngoan ngoãn.

Hai năm qua chứng minh rằng quyết định của hắn là đúng.
Hắn nâng tay lên, đè trên đỉnh đầu của cô, lực tay mạnh mẽ.
"Tôi là Phó Lễ Hành, là chồng của em." Mặc dù cô say rượu, hắn vẫn muốn nhắc cô rằng hắn là Phó Lễ Hành, là chồng của cô, cho dù là ở trong mơ, hắn cũng muốn cô ghi nhớ sự thật này.
Đồng Vũ Vụ chớp chớp đôi mắt ngây thơ.
Cô không biết kỹ năng diễn xuất của mình có được tính là không lúng túng không.
"Chồng ơi!"
Đồng Vũ Vụ cúi đầu ngửi ngửi.

Cô đương nhiên không có mùi khó ngửi.

Nếu không, người sạch sẽ như Phó Lễ hành sẽ không chịu được khi cô ôm hắn như thế này, "Em rất nóng, em muốn đi tắm.

Anh ôm em đi."

Nếu là ngày thường, có cho cô thêm mấy lá gan, cô cũng không dám sử dụng giọng điệu chỉ huy này với Phó Lễ Hành.
Phó Lễ Hành chăm chú nhìn cô, cô cũng không chút sợ hãi nhìn về phía hắn, thậm chí còn ngây ngô cười cười với hắn, đúng là trạng thái của người uống say.
Cuối cùng, Phó Lễ Hành bại trận.

Lúc tỉnh táo, cô còn không cẩn thận bị té ngã trong phòng tắm, bây giờ còn uống say, hắn không muốn đêm hôm lại phải đưa cô đi bệnh viện.
Phó Lễ Hành bế Đồng Vũ Vụ lên, trực tiếp đi đến phòng tắm.
Thật ra tim Đồng Vũ đang đập như đánh trống.

Dù sao thì những gì cô sắp làm, là chuyện mà cô chưa từng làm trong hai mươi lăm năm cuộc đời, mức độ xấu hổ thuộc vào loại cao nhất.
Sau khi ôm cô tới phòng tắm thì Phó Lễ Hành không biết có nên ra ngoài hay không.
Chiều nay, Đồng Vũ Vụ ở trong phòng tắm luyện tập qua rất nhiều lần, động tác tự nhiên, muốn kéo khóa kéo phía sau lưng váy.

Cô đưa lưng về phía Phó Lễ Hành, thoáng ngoảnh đầu nhìn lại, dùng giọng điệu làm nũng nói: "Em với không tới."
Lúc không say, nhất định sẽ với tới khóa kéo.

Nhưng hiện tại cô đang uống say, cả người đều nhũn ra, làm sao còn sức mà kéo nó xuống chứ? Nếu hắn thức thời, nhất định sẽ đi nhanh tới giúp cô.
Phó Lễ Hành bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, hắn vốn đang đứng dựa vào tường, nghe những lời này xong thì chậm rãi đi tới.
......
............
Uống chừng đó rượu không đủ làm Đồng Vũ Vụ say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng bởi vì dành quá nhiều thời gian ở trong phòng tắm, chờ sau khi được Phó Lễ Hành ôm ra, hai mí mắt của cô đã không thể mở ra nổi, một lát sau liền chìm vào giấc ngủ.


Phó Lễ Hành lại không ngủ được, trong đầu qua lướt qua một lần hạng mục dự án gần đây nhất, cuối cùng suy nghĩ dừng lại trên người Đồng Vũ Vụ.
Hắn không biết hai ngày nay cô vì ai mà thất thố*, có thể là Tần Dịch, nhưng cũng có thể là không phải.
Chẳng qua hắn sẽ không quá so đo với cô chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy.
Hắn kéo chăn cẩn thận đắp lên người cô.

Tướng ngủ của cô không ngoan, vừa trở mình liền giống như gấu koala treo trên người hắn.

Nếu là trước kia thì hắn sẽ dịch người cô ra để cho cô ngủ ngon hơn.

Hơn nữa, thời gian của hắn cũng rất quý giá, nên muốn nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng bây giờ hắn lại không muốn đẩy cô, lại đưa tay ra thuận thế ôm eo cô, nhắm mắt lại.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sống mũi cao thẳng của hắn, đôi môi mỏng khẽ cong, bớt đi chút lạnh lẽo so với ban ngày..

Bình Luận (0)
Comment