Trực nam luôn cho là mọi chuyện mình làm đều rất kín đáo, trên thực tế thì đã bị người ta nhìn thấu từ lâu.
Trước đây, hắn hoặc là trực tiếp trở về ăn cơm, hoặc là gọi điện thoại nói một tiếng với cô, hôm nay lại gọi vào điện thoại nhà, chẳng lẽ trong lòng của hắn vẫn còn để ý chuyện xảy ra trong nhà hàng lẩu?
Đồng Vũ Vụ không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Phó Lễ Hành.
Hắn để ý chuyện gặp phải Tần Dịch, hay là biểu hiện nhớ mãi không quên của Tần Dịch đối với cô?
Trước kia cô từng nghe người ta nói là giống đực rất coi trọng lãnh thổ của mình, nếu có giống đực khác muốn xâm chiếm, vậy nó sẽ ra sức chống cự thậm chí đánh trả.
Nếu là vậy thì cũng có thể hiểu được, cô dù sao cũng là vợ của Phó Lễ Hành.
Hắn không phải là quả hồng mềm, Tần Dịch trắng trợn nhìn chằm chằm cô, cho là hắn mù rồi sao.
Mà thôi, đây cũng không phải là chuyện gì gấp gáp.
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ rên thầm một tiếng: Cmn, mấy người dì Tôn đều đi cả rồi, cô làm sao biến ra một bàn đồ ăn chờ Phó Lễ Hành về ăn đây a!
Cô mở tủ lạnh ra, khó quá rồi!
Đồng Vũ Vụ cảm thấy mình như một chấm màu vàng nhỏ trong cánh đồng hoa bắp cải! Cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nấu nướng nào.
Bây giờ lại phải xuống bếp, cô nên bắt đầu từ đâu đây.
Cô không biết nên làm món gì, cũng không biết những đồ dùng trong phòng bếp này dùng như thế nào, làm sao có thể nấu ăn đây?
Lúc đầu cô còn nghĩ là xảy ra chuyện ngày hôm qua, đoán chừng hôm nay Phó Lễ Hành sẽ không về ăn cơm tối.
Cô đã thầm lên kế hoạch cơm tối sẽ ăn một cái trứng luộc, thêm chút dưa leo và cà chua nữa là ổn, vậy mà bây giờ hắn muốn trở về ăn cơm tối.
Làm sao có thể để hắn ăn những thứ này a? Về sau cô làm sao có thể sắm vai một người vợ lên được phòng khách xuống được phòng bếp chứ?
Hay là đặt thức ăn ngoài? Đồ ăn ngoài có lẽ sẽ khó ăn hơn đồ phòng bếp trong nhà làm, nhưng so với người chưa một lần nấu ăn như cô thì chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
Ít nhất cũng là những món ăn có trong bàn cơm nhà bình thường.
.
.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đồng Vũ Vụ dứt khoát đem tủ lạnh lật từ trong ra ngoài, cuối cùng tìm được thịt bò bít tết được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về vào tháng trước trong tủ đông.
Cô rất ít khi ăn bò bít tết ở nhà, lần trước cô chỉ là thuận miệng khen bò bít tết của nhà hàng nào đó không tệ lắm, Lục Nhân Nhân liền chuyển thịt bò bít tết đến nhà cho cô, nghe nói phẩm chất và hương vị đều giống nhau.
Sau khi Đồng Vũ Vụ thăng cấp làm Phó thiếu phu nhân, ăn cái gì cũng rất để ý khẩu vị.
Thịt bò bít tết không biết có còn tươi mới hay không, cô không muốn ăn.
Nhưng giờ phút này, nó chính là biện pháp tốt nhất giải quyết cơm tối.
Cứ như vậy đi!
Chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến với bò bít tết hẳn sẽ không quá khó!
Đồng Vũ Vụ tràn đầy lòng tin lên mạng tìm công thức làm bò bít tết, lại đi tủ rượu tìm một chai rượu đỏ đã ủ được mấy năm.
Nhìn qua đồng hồ rồi cô rót rượu đỏ vào bình thủy tinh, xong cô lại chuẩn bị qua thứ khác.
Trong biệt thự thứ gì cũng có, nhưng cô phải mất một chút thời gian mới tìm được nến và vật dụng trang trí.
Cô tìm thấy trong ngăn kéo tủ đầu giường một cái bao cao su.
May mà tinh thần cô vẫn còn tốt, nếu không thì cô đã tìm một cái kim rồi đâm lên nó mấy cái.
Ô ô ô ô cẩu nam nhân không có lương tâm!
Được rồi, thứ bị đâm không phải là bao cao su, mà là cô.
Cô nên đâm cho mình một châm mới có thể tỉnh táo lại, kẻo lại làm ra những chuyện ngu xuẩn, IQ âm vô cực.
Chờ sau khi Phó Lễ Hành về đến nhà, vừa bước vào đã nhận ra có gì đó không thích hợp, không thấy dì Lưu đâu, dì Tôn cũng vậy.
Hôm nay Đồng Vũ Vụ phí hết tâm tư ăn mặc thật xinh đẹp, là một cái đầm sườn xám ngắn.
Nghe được tiếng động cô liền từ nhà ăn đi ra, động tác tự nhiên giúp hắn cởi âu phục, ôn nhu nói: "Mấy người dì Lưu không có ở đây, bữa ăn tối hôm nay là do em chuẩn bị."
Phó Lễ Hành còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: "Em chuẩn bị?"
Đồng Vũ Vụ thuận thế nắm tay Phó Lễ Hành, lòng bàn tay của hắn ấm áp, cô mỉm cười kéo hắn tới nhà ăn.
Trời mùa hè thường lâu tối, lúc này rồi mà trời bên ngoài vẫn sáng.
Tuy Đồng Vũ Vụ không mở đèn, nhưng đã sớm chuẩn bị nến.
Trên bàn cơm hình chữ nhật, một bên bày biện một phần bò bít tết, một bên là dao nĩa, bình thuỷ tinh đựng rượu được đặt ở chính giữa, bên cạnh có hai cái ly đế cao.
Đúng là có hình dáng của một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Phó Lễ Hành nhận lấy khăn nóng từ Đồng Vũ Vụ đưa tới, hắn lau tay xong, ngồi xuống rồi mà vẻ mặt vẫn còn đầy nét nghi hoặc.
Đồng Vũ Vụ rót hai ly rượu, tươi cười với hắn: "Chồng à, cạn ly."
Phó Lễ Hành đành phải cầm chén rượu lên, cụng ly với cô một cái, tạo ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Nếu như đây không phải là bữa tối tự phát mà Đồng Vũ Vụ bắt buộc phải chuẩn bị, thì cô sẽ rất hưởng thụ bữa tối lãng mạn này.
Phó Lễ Hành không phải một người thích suy đoán, hắn uống một ngụm rượu đỏ, mùi rượu thuần hậu tràn ngập khắp khoang miệng, hắn hỏi: "Hôm nay.
.
.
có cái gì đặc biệt sao?"
Kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên cô xuống bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Đồng Vũ Vụ cũng không biết hôm nay có cái gì đặc biệt.
Nếu nói có cái gì đặc biệt, thì chính là chuyện hắn trở về ăn cơm tối làm xáo trộn kế hoạch của cô đi.
Cô đã sớm nghĩ kỹ lý do, "Là có chuyện cần chúc mừng.
Em nghe mấy người bạn nói, cuộc sống cần phải có chút hình thức.
Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau."
Khuôn mặt Phó Lễ Hành trở nên hoang mang hơn: "Ngày kỷ niệm nắm tay?"
Đó là cái gì?
Đồng Vũ Vụ một tay chống cằm, nụ cười xinh đẹp lại dịu dàng, "Đúng nha, ngày này ba năm trước, lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau.
Đây cũng là một ngày kỷ niệm."
"..." Lần đầu tiên trong đời Phó Lễ Hành nếm được mùi vị bối rối, "Xin lỗi em, tôi không nhớ rõ."
"Không có việc gì nha." Đồng Vũ Vụ cười, "Em nhớ được là được rồi.
Dù sao thì chuyện của chúng ta, em đều nhớ rất rõ ràng."
Làm gì có nhé, cô đã sớm quên sạch không sót chút gì.
Ai lại nhàm chán đến độ đi nhớ cái gì mà “ngày kỷ niệm nắm tay!”.