Đồng Vũ Vụ quyết định lảng tránh vấn đề này.
Cùng Phó Lễ Hành thảo luận chuyện ngoại tình….loại chuyện còn chưa xảy ra, không khỏi có chút xấu hổ.
Vào thời điểm kết hôn tất cả đàn ông đều nghĩ họ phải trung trinh, dù thân thể có ngoại tình mà không thích người khác thì cũng không phải là phản bội, còn tâm hồn ngoại tình thì liền phản bác nói không có phát sinh quan hệ thì không được tính là ngoại tình….
Cô rõ ràng nói sang chuyện khác: [Anh chuẩn bị nghỉ ngơi sao? Anh có rảnh để gọi video không, em có mua quà cho anh, mà không biết anh có thích không.]
Phó Lễ Hành vốn thông minh, mới đầu còn không biết được vì sao cô hỏi như vậy, bây giờ cô lại nhanh chóng nói sang chuyện khác, suy nghĩ một chút, liền hiểu được, chẳng lẽ cô nghĩ anh tắm ở chỗ người khác sao?
Anh cười khanh khách, ngón tay thon dài đánh chữ: [Có rảnh.]
Sau khi trả lời tin nhắn, anh đợi cô gọi video qua đây, chờ đợi rồi đợi chờ, đợi cho đến khi anh ngồi lên giường, cũng đã qua 10 phút, Wechat vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là cô đang đợi anh gọi qua đó sao?
Khi Phó Lễ Hành đang định gọi video, điện thoại trong tay anh vang lên, là cô gọi video đến.
Anh không chần chừ, liền nhấn phím màu xanh.
Ngay giây tiếp theo cô liền xuất hiện trong màn hình điện thoại anh.
“Vừa rồi Nhân Nhân đến gõ cửa.” Đồng Vũ Vụ giải thích, “Cô ấy tìm em có chút việc, cho nên mới chậm trễ một chút.”
Lúc này Lục Nhân Nhân phỏng chừng là đang đánh cờ cùng Chu Công rồi, vừa rồi khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị gọi video cho Phó Lễ Hành, đột nhiên cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ bảo thủ mà mình đang mặc, mặc dù đây là khách sạn tốt nhất ở Tokyo, nhưng lúc cô ngủ ở bên ngoài luôn có thói quen mặc quần áo dài tay, thoải mái lại không bó buộc.
Nhưng cùng Phó Lễ Hành nói chuyện video lại chẳng lẽ để anh nhìn thấy cô mặc như vậy sao?
Cô lập tức buông điện thoại, lục tung vali cũng không tìm thấy bộ đồ ngủ nào thích hợp, đang chuẩn bị thở dài chán nản, thoáng nhìn thấy túi mua sắm đặt ở một bên, đúng lúc nghĩ đến hôm nay cô có mua hai cái váy ngủ, đều là loại gợi cảm, s3xy, cô đứng dậy sải chân bước đến, ướm thử một chút, cũng không để ý váy ngủ này có giặt hay chưa, nhanh chóng đi thay.
Bộ đồ ngủ cô mặc chính là váy lửng, tơ tằm màu trắng, lộ chiếc cổ thon dài, thiết kế phía trước là cổ chữ V khoét sâu, sau khi mặc vào cô còn sợ không đủ sâu, nên kéo thêm xuống, lộ ra đường kẻ lúc ẩn lúc hiện.
Sau đó cô tìm vị trí có ánh sáng tốt, xác định khi mình xuất hiện trong video thì làn da đã đủ sáng, nhưng cô vẫn chưa hài lòng, bởi vì cô gian manh nhận ra, ánh sáng quá tốt, như vậy sẽ không lộ rõ ra xương quai xanh tinh xảo của cô.
Cô liền lấy phấn highlight dặm lên xương quai xanh một chút, lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Dù sao Phó Lễ Hành cũng là trai thẳng sắc đá, anh căn bản không nhìn ra được cô so với bình thường có gì khác biệt.
“Ừ, em mua quà gì vậy?” Phó Lễ Hành hỏi.
Lúc này Đồng Vũ Vụ đem camera chuyển đến ví tiền trên bàn, “Cũng không biết anh có thích không, em muốn mua thắt lưng cho anh, nhưng em lại không biết anh thích kiểu dáng gì, nên liền mua ví tiền.”
Thắt lưng nam cũng có tới mấy loại.
Đồng Vũ Vụ không mua là vì trong đầu cô có một số âm thanh rất mẫn cảm, trong đó có tiếng kim loại khi anh cởi th4t lưng.
“Anh đều có thể dùng.” Phó Lễ Hành đối với mấy thứ này cũng không có soi mói, những ví tiền trước khi kết hôn dùng đều là Phó phu nhân kêu stylist mua.
“Cơm chiều anh ăn gì vậy?” Đồng Vũ Vụ lại hỏi.
Phó Lễ Hành nhớ lại một chút, “Gọi món ăn bên ngoài.”
“Thật đáng thương nha.” Đồng Vũ Vụ ngồi xếp bằng trên giường, “Chờ em trở về sẽ nấu món ngon cho anh ăn.”
Phó Lễ Hành trầm mặc.
“Anh có cảm thấy phòng em đang ở quen mắt không?” Không đợi Phó Lễ Hành trả lời, Đồng Vũ Vụ liền nhanh mồm nhanh miệng nói, “Đây là khách sạn ở Tokyo mà lần đầu tiên chúng ta đến đã ở, anh còn nhớ không? Em đang ở phòng mà lần đó anh ở.”
Khi đó Phó Lễ Hành dẫn cô đi tham quan cảnh đêm ở Tokyo rồi ngủ lại ở khách sạn này.
Nhưng mà bởi vì vừa mới tiếp xúc không lâu, tình anh lại thân sĩ, cho nên hai người cũng không có ở cùng phòng.
Phó Lễ Hành cũng không có ấn tượng gì, nhìn thấy cô vui vẻ nên cũng không muốn phá hỏng bầu không khí này, mỉm cưới nghe cô líu ríu nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã qua 20 phút, sau khi nói chúc ngủ ngon với nhau liền cúp cuộc gọi video.
Nằm trên giường, bên cạnh không có ai, anh cảm giác có chút trống trải, trước khi ngủ, anh nghĩ tới còn có hai việc anh không nói với cô.
Việc thứ nhất, ngày mai anh cũng đến Nhật Bản.
Nhưng mà anh cũng không chắc chắn có thời gian để gặp cô, dù sao anh cũng là đi công tác, nếu không có thời gian gặp cô, lại nói cho cô biết, biết đâu lại làm cô buồn.
Việc thứ hai, có thể do nói chuyện với anh rất vui vẻ, nên cô không để ý váy ngủ của cô đã di chuyển từ đùi lên trên.
Cũng không sao, trong phòng của cô cũng không có người khác, chỉ có anh nhìn thấy.
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ cùng Lục Nhân Nhân đi tiêm thẩm mỹ.
“Đợi mình tiêm xong chúng ta lại đến Ginza mua sắm được không, hôm qua vẫn chưa tận hứng.”
Đồng Vũ Vụ cũng có suy nghĩ này, định gật đầu lại nghe Lục Nhân Nhân hưng phấn kéo tay cô nói nhỏ: “Vũ Vụ, mình muốn cái kia nha.”
“Cái nào?” Đồng Vũ Vụ nhíu mày, “Cậu nói như vậy làm mình có cảm giác không hiểu chuyện gì hết nha.”
“Chính là cái đó.” Vẻ mặt Lục Nhân Nhân có chút kích động, lại cố gắng kềm chế,: “Mình muốn có thêm một chút kiến thức về ngưu lang của Nhật Bản đó, nghe nói có rất nhiều loại, tố chất cũng cao nữa, có loại giáo bá, loại đại thúc nho nhã, còn có loại tổng tài bá đạo nữa, mình đều rất thích, muốn đi nhìn một chút.”
“Cậu nói là “vịt” sao?” Đồng Vũ Vụ dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.
“Cậu nói chuyện không cần phải thô t.ục như vậy nha, cái gì mà gà với chả vịt, không thể vì chồng cậu không có ở đây mà nói bậy bạ được nha.”
Lục Nhân Nhân nháy mắt ra hiệu, “Cậu yên tâm, sẽ không làm gì hết, mình chỉ nhìn thôi, nghe nói bọn họ cũng rất biết nịnh nọt, vậy nói chuyện phiếm cùng bọn họ cũng xem là phương thức để thả lòng nha.”
“Nghe giọng điệu của cậu giống như rất tiếc nuối.” Đồng Vũ Vụ không nể tình liền cự tuyệt, “Không muốn.”
“Vì sao?”
Đồng Vũ Vụ dừng lại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nhẫn nại, giọng điệu ôn nhu: “Sau này cậu kết hôn, cậu phát hiện chồng cậu trước khi kết hôn cũng đi tìm phụ nữ như vậy, cậu sẽ nghĩ như thế nào?”
Lục Nhân Nhân: “Thật bẩn.’
“Ừ, sau đó chồng cậu nói với cậu, anh ta không có làm gì chỉ muốn nhìn một chút xem bộ dạng dài ngắn ra sao, vậy cậu có tin không?”
“….Mình hiểu rồi.” Lục Nhân Nhân nhiệt tình kéo tay Đồng Vũ Vụ, “Thật ra mình chỉ muốn nhìn một chút thôi, không có ý gì khác.
Được rồi, chúng ta không đi nữa, vậy cậu nói thật vói mình đi, cậu không tò mò sao?”
Đồng Vũ Vụ mang kính râm, che hết nửa khuôn mặt, vẻ mặt quý phái lạnh nhạt, “Không tò mò.”
Lục Nhân Nhân cảm khái: “Cũng đúng, mình đoán ngưu lang cũng không đẹp trai bằng lão công của cậu, cậu thì được ăn no nên không biết nổi khổ người đói bụng như mình đây.”
Người được ăn no Đồng Vũ Vụ: “?”
Đi đến bệnh viện thẩm mỹ, khi Lục Nhân Nhân vào khám và làm sạch da, Đồng Vũ Vụ ngồi xem tờ rơi quảng cáo về mấy hạng mục mới nhất của bệnh viện thẩm mỹ, hệ thống lại nhảy ra: “[Xin chào, nhiệm vụ khiêu chiến lần hai đã có thông báo.]
Đồng Vũ Vụ sửng sốt: [?]
Hệ thống: [Nhiệm vụ khiêu chiến lần hai là trong vòng năm ngày không được chi tiêu, bắt đầu vào lúc 0 giờ ngày 21, sau khi khiêu chiến nhiệm vụ thành công có thể nhận được 80 vạn tiền thưởng, một năm sau có thể rút ra.]
Đồng Vũ Vụ nhanh chóng nhìn điện thoại, hôm nay là ngày 20.
Cách nhiệm vụ khiêu chiến lần hai còn chưa tới 10 giờ!
Ở Tokyo không thể so với Yến Kinh được, Phó gia ở Tokyo cũng không có bất động sản, vậy có nghĩa là chỉ cần cô còn tiếp tục đứng đây, bắt đầu từ 0 giờ mọi chi tiêu đều sẽ không ngừng phát sinh.
Phòng ở, ăn uống, mua sắm….bất kì cái nào cũng đều phải tiêu tiền hết.
Hệ thống này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao luôn cho cô vấn đề nan giải như vậy chứ, trừ khi cô có thể đặt vé của chuyến bay sớm nhất trở về Yến Kinh, hơn nữa còn phải về đến nhà trước 0 giờ, nếu không nhiệm vụ khiêu chiến lần này không có khả năng thành công.
Lừa gạt Lục Nhân Nhân bao ăn, bao ở, bao mua sắm cho toàn bộ chuyến đi này….cũng không phải là không thể, nhưng trong năm ngày như vậy phải tốn rất nhiều tâm tư.
Đồng Vũ Vụ cân nhắc lợi hại trong đó, đến khi Lục Nhân Nhân từ trong phòng đi ra nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt rất khổ sở.
“Cậu làm sao vậy?” Lục Nhân Nhân tò mò hỏi
Đồng Vũ Vụ đã tìm được một lý do rất tốt, đứng dậy, “Nhân Nhân, thật ngại quá, hôm nay mình phải trở về.”
Lục Nhân Nhân trợn mắt, “Hôm nay phải trở về sao, sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không phải.”Đồng Vũ Vụ lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn, “Vừa rồi mình xem ngày trên điện thoại mới phát hiện ngày mai là ngày kỷ niệm rất quan trọng của mình và lão công.”
Lục Nhân Nhân cũng không muốn hỏi là ngày kỷ niệm gì, sợ hỏi xong lại phải ăn một mồm cẩu lương nữa, “Mấy chuyện ngày kỷ niệm này đàn ông nhất định là không nhớ rõ đâu.
Không thì cậu cứ ở lại cùng mình đi, nếu không, tối mai chúng ta trở về có được không, còn chưa có đi dạo chơi đủ mà.”
“Lần sau nha, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà.” Đồng Vũ Vụ giọng điệu áy náy, “Mình cũng không nhớ, với mình mà nói , ngày kỷ niệm này của mình và anh ấy vô cùng quan trọng không thể nào bỏ lỡ được.”
Lục Nhân Nhân nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Đồng Vũ Vụ cũng không khuyên ngăn nữa, nhưng vẫn mất mát nói: “Vậy được rồi, có cần mình đưa cậu đến sân bay không?”
“Không cần đâu.” Đồng Vũ Vụ hận không thể mọc thêm cánh bay về Yến Kinh, một giây cũng không muốn lãng phí thêm.
Đồng Vũ Vụ nhanh chóng mua vé chuyến bay sớm nhất, thẳng cho đến tối, khi cô ngồi trên máy bay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự chịu không nổi loại ủy khuất này, vài lần đã nghĩ cứ mặc kệ để nhiệm vụ thất bại cho rồi, với mối quan hệ phát triển như hiện nay của cô và Phó Lễ Hành, chuyện một năm sau ly hôn khả năng xảy ra là rất nhỏ, nhưng nghĩ lại, cho dù là nhỏ nhưng vẫn tồn tại, nếu thực sự xảy ra, đến lúc đó chỉ có mấy trăm vạn cô có phải sẽ hối hận vì hôm nay đã không cố gắng một lần không?
Trong từ điển của cô, sẽ không có từ hối hận này.
Nếu ở trong tiểu thuyết, Phó Lễ Hành mà hào phóng với cô một chút thì cô đã không chịu ủy khuất rồi.
Nói tới nói lui, đều là lỗi của anh ta.
Đi dạo phố một mình cũng không có hứng thú, Lục Nhân Nhân tùy tiện mua một cái túi, cũng hết hứng thú liền quay về khách sạn.
Khi cô chuẩn bị vào thang máy, phát hiện trong thang máy có người, ngẩng đầu nhìn lên, mắt trợn tròn, không thể tin được người đàn ông này là Phó Lễ Hành!
Trong nháy mắt, đầu óc cô quay cuồng.
Đầu tiên, cảm thấy may mắn vì Vũ Vụ kiên quyết không bị cô dao động, không bị cô hấp dẫn mà đi tìm ngưu lang, nếu không Phó Lễ Hành đến đây không phải là bắt gian tại trận hay sao? Thật nguy hiểm mà, cuộc đời này đều là cạm bẫy, không cẩn thận một chút là thịt nát xương tan ngay.
Sau khi phản ứng lại, cô theo bản năng hỏi, “Phó tổng, anh muốn cho Vũ Vụ một kinh hỉ nên đến đây bồi cô ấy trong ngày kỷ niệm sao?
Ô ô ô đây là tình yêu thần tiên gì thế!
Người đàn ông như Phó Lễ Hành lại có thể bay sang Nhật bồi vợ mình trong ngày kỷ niệm nha!!!.