Với thân phận của Đồng Vũ Vụ rất khó cùng nhóm thư ký hòa nhập, nhưng mà có thể duy trì được vẻ ngoài nhã nhặn cũng đã là tốt lắm rồi, Đồng Vũ Vụ cũng không nghĩ sẽ cùng họ trở thành bạn bè, cô cũng chỉ ở đó làm có mấy ngày, chờ sau khi nhiệm vụ này thành công, cô cũng sẽ tạm biệt cuộc sống đi làm chẳng thú vị này.
Đến gần giờ nghỉ trưa Đồng Vũ Vụ mới phát hiện tên của thư ký mới trên tấm thẻ nhân viên ghi hai chữ “Tô Nhụy”.
Điều này làm Đồng Vũ Vụ nghĩ ngay đến một chi tiết trong tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, Liễu Vân Khê cũng rất đấu tranh, mới đầu cô ta không muốn trầm luân vào mối quan hệ tình cảm này, khi cô ta không biết phải làm như thế nào thì bạn tốt của cô ta cổ vũ cô ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, người bạn đó chính là tiểu thư phiên dịch này, tình cảm thân thiết, Liễu Vân Khê vốn dĩ đã dao động, lại nghe bạn thân kiên trì khuyên nhủ, cô ta liền dẹp bỏ trở ngại trong lòng.
Quan trọng nhất là, ở trong tiểu thuyết, không biết làm cách nào mà Tô Nhụy này biết rất nhiều chuyện về người trong lòng Tần Dịch, ví dụ như ăn mặc, như thói quen giơ tay nhấc chân, Tô Nhụy không nỡ nhìn bạn tốt yêu mà lại không có được nên đã âm thầm chỉ cho cô ta cách lựa chọn trang phục, vốn dĩ mới đầu Liễu Vân Khê chỉ có mấy phần giống với người trong lòng đó thôi, nhưng dần dần lại có nhiều hơn chút dáng vóc của người đó, mà lúc đầu Tần Dịch cũng chỉ xem Liễu Vân Khê là bạn giường hàng tuần thậm chí là hàng tháng, nhưng bởi vì sự thay đổi của Liễu Vân Khê mà hắn ta từ từ chú ý đến.
Nói chung, Liễu Vân Khê và Tần Dịch có thể bên nhau thì Tô Nhụy chính là trợ thủ đắc lực.
Mặc dù nói trên đời này có rất nhiều người cùng tên cùng họ, nhưng Đồng Vũ Vụ có trực giác 80% thư ký mới này chính là bạn tốt của Liễu Vân Khê.
“Tô Nhụy, cô là người ở đâu vậy?” Đồng Vũ Vụ vừa kiểm tra văn kiện phiên dịch của Tô Nhụy vừa giả bộ hỏi han, “Cô có phải là người Thanh Thủy không?”
Tô Nhụy rất kinh ngạc, “Làm sao ngài biết được? Tôi đúng là người Thanh Thủy.
”
Đồng Vũ Vụ mím môi cười, “Trước đây tôi từng đi du học, có bạn học là người Thanh Thủy, nên cảm thấy khẩu âm của cô và cô ấy có chút giống nhau.
”
“Thật sao, thật trùng hợp nha!” Tô Nhụy kích động, “Nhưng mà tôi không phải ở thành phố Thanh Thủy, tôi ở trong một thị trấn nhỏ.
” Nói đến đây cô có chút xấu hổ sờ mũi, “Quê của chúng tôi không được giàu có, lúc đầu tôi cũng không nói tiếng phổ thông, sau khi thi đậu vào trường trung học ở thành phố mới bắt đầu học tiếng phổ thông, thật không ngờ vẫn còn khẩu âm ở Thanh Thủy.
”
Lúc này thật muốn gào hét lên, trong tiểu thuyết, bối cảnh của Tô Nhụy rất đơn giản, chỉ nói cô ta là học bá, từ nhỏ ở địa phương đã cố gắng học tập thi vào một trường nổi tiếng.
Liễu Vân Khê và Tô Nhụy cũng không phải là bạn học, miễn cưỡng chỉ có thể xem là cùng quê mà thôi, trong một lần tình cờ có cơ hội quen biết nhau, bối cảnh của hai người giống nhau, nên khó tránh khỏi đồng cảm, nên đã trở thành bạn tốt.
Lẽ nào trong tiểu thuyết, Tô Nhụy là thư ký của Phó Lễ Hành, sở dĩ cô ta biết được phong cách mặc quần áo và những thói quen nhỏ của cô là nhờ vào mối quan hệ này sao? Nhưng mà còn có một vấn đề nữa, tình huống này trong tiểu thuyết không có hợp lý, Ngải Đạt đã đi theo Phó Lễ Hành rất nhiều năm, chỉ sợ ngay cả Ngải Đạt cũng không biết được những thói quen của cô nữa, huống chi Tô Nhụy chỉ là người mới làm sao có thể biết được?
Nghĩ đến những việc làm của Tô Nhụy trong tiểu thuyết, Đồng Vũ Vụ liền mất hứng.
Trong tiểu thuyết, Liễu Vân Khê biết được thân phận của Tần Dịch, cũng biết Tần Dịch chỉ xem mình như món đồ chơi, thấy vậy, bạn tốt Tô Nhụy đã cổ vũ cô, giúp cô bày mưu tính kế, có thể thấy được người này không hề đơn giản, không hề có một chút ngốc bạch nào, nói khó nghe một chút chính là muốn trèo lên quyền quý.
Ai mà biết được Tô Nhụy này có tâm tư khác hay không chứ?
Đồng Vũ Vũ đến toilet dặm lại lớp trang điểm, lúc trở về, tình cờ nghe được cuộc điện thoại của Tô Nhụy hỏi chuyện thuê phòng ở, liền thuận miệng hỏi: “Cô phải thuê phòng sao? Không cùng bạn ở chung sao?”
Tô Nhụy cầm điện thoại, ánh mắt sáng ngời trong suốt, “À, có ở chung, nhưng mà chỗ đó cách công ty có chút xa, mỗi ngày phải tốn rất nhiều thời gian để đi lại, nên tôi muốn đổi phòng khác.
”
“Ừ, vậy cô tìm phòng nhớ chú ý an toàn.
”
Tô Nhụy nghe những lời này của Đồng Vũ Vụ trong lòng liền vui vẻ, cô không biết vì sao nhưng trong lòng cô lại rất thích bà chủ này, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ lại là người có học thức, cô thực sự không chống cự lại được, nữ thần chính là như vậy!
Trước đây cô và Liễu Vân Khê cũng rất vui vẻ, nhưng mà gần đây cô có cảm giác hai người không còn là người chung đường nữa, nếu cô không thể kéo cô ấy trở về thì cũng không cần thiết lại tiếp tục ở cùng nhau, đến lúc đó lại chán ghét lẫn nhau thì càng không ổn, không bằng cứ dọn ra ngoài ở…….
Sau này vẫn có thể là đồng hương bình thường được!
Đồng Vũ Vụ cho rằng hôm nay cũng sẽ giống với Phó Lễ Hành, trợ lý Vương sẽ đặt đồ ăn ở Bách Vị Yến , cô ngồi trước bàn làm việc chờ mang đến, nhưng lại nhận được điện thoại của nội bộ của Phó Lễ Hành gọi đến.
“Uy, Phó tổng, có chuyện gì cần phân phó sao ạ?” Đồng Vũ Vụ trong một giây liền hóa thành cô thử ký xinh đẹp, giọng điệu ngọt ngào.
Ở bên kia điện thoại Phó Lễ Hành sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, giọng điệu bình tĩnh giống như Đồng Vũ Vụ thật sự là thư ký của anh, “Em chuẩn bị một chút đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.
”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Không phải bình thường sẽ ăn cơm đặt ở Bách Vị Yến sao?
Cô còn nghĩ sau khi ăn xong còn có thời gian để ngủ trưa một chút nữa.
Không còn cách nào, ông chủ đã quyết định, mấy ngày nay cô chỉ có thể làm cấp dưới của anh để kiếm ăn thôi.
Sau khi xác định lại bản thân đi làm vì ăn uống, Đồng Vũ Vụ liền không còn oán giận, tâm trạng vui vẻ cầm túi xách theo Phó Lễ Hành đến nhà hàng, ngồi trên ghế phụ, cô còn cố ý hỏi anh, “Phó tổng, một tuần có mấy ngày anh cùng thư ký ra ngoài ăn cơm vậy?”
“……Lái xe không được nói chuyện.
”
Đồng Vũ Vụ vui vẻ cười, cô đương nhiên biết ngoại trừ cô ra anh sẽ không cùng với thư ký xinh đẹp khác ra ngoài ăn cơm, nhưng cô thích nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ không nói nên lời của anh.
Đồng Vũ Vụ cứ nghĩ Phó Lễ Hành sẽ chọn một nhà hàng gần công ty, không nghĩ anh lại quay đầu lái xe chạy về hướng khác, khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại một lần nữa, Đồng Vũ Vụ chuẩn bị xuống xe, điện thoại trong túi xách của cô vang lên, đây là điện thoại công việc của công ty, là bên đối tác gọi đến, cô nhận điện thoại, sau đó những câu tiếng Pháp lưu loát lọt vào tai của Phó Lễ Hành.
Anh vẫn luôn biết lý lịch cá nhân của cô rất tốt, nhưng khi chính tai nghe thấy lại càng rõ ràng hơn.
Anh nghe một lúc, đoán cuộc gọi này cũng không kéo dài lâu lắm, liền xuống xe trước chuẩn bị mở cửa ghế phụ giúp cô, để cô khỏi phải hâm mộ cái này hâm mộ cái kia.
Khi Phó Lễ Hành mở cửa xuống xe, liền nhìn thấy cách đó không xa, Tần Dịch cùng một cô gái xuống xe, trí nhớ của anh rất tốt, lại thêm chuyện xảy ra cách đây không lâu, anh mang mắt kính nên có thể nhìn thấy rõ diện mạo của cô gái kia, nếu anh nhớ không lầm, đó chính là bóng dáng anh nhìn thấy ở khách sạn Lan Nghiêu cũng là cô gái phụ bếp ở Vạn gia.
Tần Dịch cũng thấy Phó Lễ Hành, còn đang kinh ngạc lại phát hiện Phó Lễ Hành đi đến bên cửa ghế phụ.
Giờ phút này, đầu óc Tần Dịch hoạt động rất nhanh, người có thể khiến Phó Lễ Hành chủ động mở cửa xe, hoặc là Phó phu nhân hoặc là cô ấy.
Nhưng nghĩ là người sau sẽ có khả năng lớn hơn một chút.
Tần Dịch còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Phó Lễ Hành chuẩn bị mở cửa xe ra.
Tần Dịch không muốn Đồng Vũ Vụ nhìn thấy anh ta đi cùng cô gái này, Phó Lễ Hành cũng không muốn Đồng Vũ Vụ biết chuyện mà khiến cô cảm thấy ghê tởm này.
Thật ra anh cũng không thích trong lòng Đồng Vũ Vụ còn nhớ đến Tần Dịch, nhưng làm một người đàn ông anh cũng không cần thiết phải đi chấp nhặt chuyện tình cảm trong quá khứ của cô, và quan trọng nhất là hiện tại cô đã là vợ của anh, vào lúc này, anh cũng hy vọng mỗi ngày cô đều vui vẻ, nếu để cô biết những hành vi của Tần Dịch, rồi ghê tởm và mất hứng, cuộc sống của bọn họ không cần thiết phải vì một người ngoài mà bị thay đổi.
Khi Đồng Vũ Vụ xuống xe, liền phát hiện Phó Lễ Hành giống thần giữ cửa không nhúc nhích, vẻ mặt trầm tư đứng trước mặt cô.
“Anh làm sao vậy?” Đồng Vũ Vụ cúp điện thoại, tò mò hỏi.
Phó Lễ Hành cũng không xác định được Tần Dịch và cô gái kia đã rời đi chưa, nên vẫn đứng bất động.
Dáng người anh cao một mét tám mươi mấy, dù hôm nay Đồng Vũ Vụ mang giày cao gót nhưng cũng thấp hơn anh rất nhiều.
“Trang điểm đi.
” Phó Lễ Hành nói.
Đồng Vũ Vụ hận không thể trợn mắt, làm gì mà phải như vậy, vừa rồi trước khi xuống xe cô còn cố ý nhìn vào gương một chút, lớp trang điểm tinh xảo đến mức có thể đi chụp hình quảng cáo được, anh đây là đang nói dối sao!
Ngay lúc Đồng Vũ Vụ theo bản năng nhìn về phía sau anh, Phó Lễ Hành theo tầm mắt của cô mà di chuyển một chút, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của cô.
“Anh làm sao vậy?” Đồng Vũ Vụ lại ngây ngốc, đến lúc này cô cũng phát giác được anh không thích hợp, anh giống như ngăn cản không cho cô nhìn về hướng bên kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Đồng Vũ Vụ có đủ mọi loại suy đoán, trong đó nổi bật nhất chính là….
.
có thể là bạn gái trước của anh nha!!!
Đồng Vũ Vụ nóng nảy, cô cùng Phó Lễ Hành hai người bắt đầu chơi một trò chơi ấu trĩ, cô di chuyển một chút, anh cũng di chyển theo, dù thế nào anh cũng không để cho cô nhìn sang bên kia!
Đây không phải là bạn gái cũ thì là cái gì, cô muốn nhìn thử xem, ai có thể khiến cho Phó Lễ Hành cứ như nhìn thấy kẻ địch như vậy!
Đồng Vũ Vụ hận không thể giống như mấy con gà con nhảy bật bật lên để nhìn, đáng tiếc cô lại mang giày cao gót sợ bị trẹo chân, chỉ dám nhón mũi chân lên, đúng lúc này, Phó Lễ Hành lấy tay đặt lên vai cô, không cho cô cử động.
“Đừng nhúc nhích.
Anh có việc muốn nói với em.
”
Chuyện gì? Chuyện trang điểm hay chuyện bạn gái cũ của anh?
Ngay khi ĐồngVũ Vụ không nhịn được định hỏi ra miệng, chỉ thấy Phó Lễ Hành áp sát lại cô, mổ nhẹ trên môi cô một cái.
Đồng Vũ Vụ mở to mắt nhìn, cô không thể tin được một người bảo thủ như Phó Lễ Hành ở bên ngoài còn không chịu nắm tay, vậy mà ở bãi đỗ xe lại chủ động hôn cô!.