Cảm giác của Chu Trì quá mức nhạy bén
Chỉ cần là đàn ông thì đều không thể thờ ơ trước chuyện bạn trai cũ của vợ tìm đến cửa khiêu khích được, chỉ tiếc là nhiều năm qua Phó Lễ Hành có thói quen sống nội tâm, giờ phút này cùng bạn tốt nói chuyện không để ý mà lộ ra chút cảm xúc chân thật, cũng là giới hạn của anh rồi, cho dù có trở lại thời trẻ xốc nổi anh cũng sẽ không cùng Tần Dịch làm chuyện ngu xuẩn.
“Cảm giác của cậu nếu đặt vào công việc, mình sẽ có hứng thú với hợp tác của chúng ta hơn.” Phó Lễ Hành mặt không thay đổi nói.
Chu Trì phát hiện ra được tâm trạng của Phó Lễ Hành không tốt, đương nhiên là lựa chọn thông minh không đi vạch trần rồi, mặc dù anh đối với chuyện cá nhân của Phó Lễ Hành rất có hứng thú, nhưng anh vẫn đặt hợp tác của bọn họ lên hàng đầu, Chu Trì cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa, ngữ khí trở nên nghiêm túc cẩn thận, “Làng du lịch Hòa Ngọc là một hàng mục rất tốt, Tần Hoài nhất định giành đến cùng, nếu muốn chen chân vào cần bỏ ra không ít tâm tư đâu, trước tiên mình sẽ đi tìm hiểu một chút, chuyện này phải nắm chắc, hiện tại không thể làm lớn chuyện được, ít nhất là không thể để cho Tần Hoài biết.”
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Sau đó hai người bắt đầu thảo luận tỉ mỉ về kế hoạch sắp tới, lúc này Chu Trì mới lấy ngữ khí là cộng sự hợp tác mà hỏi: “Vì chuyện hợp tác của chúng ta, mình muốn biết cái gì đã làm thay đổi quyết định của cậu, thật ngại quá, mình cảm thấy mình có quyền được biết, với sự hiểu biết về cậu thì đây không phải là nhất thời nổi hứng.”
Phó Lễ Hành nhéo nhéo mũi, giọng điệu lãnh đạm: “Cảm giác vừa rồi của cậu là chính xác.”
Chu Trì: “?”
“Mình rất ít khi có cảm giác như vậy, nên cậu nói thử xem có phải là mình quá xúc động rồi không.” Phó Lễ Hành nói xong liền cúp điện thoại.
Chu Trì ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng đô đô đô, vẻ mặt mù mờ
Thứ nhất, Phó Lễ Hành nói cảm giác của anh là chính xác.
Thứ hai, Phó Lễ Hành muốn giết ai?
Chu Trì cũng không cần tốn quá nhiều tế bào não cũng đại khái biết được chuyện tình.
Tần gia và Phó gia không có lui tới, ngoại trừ chuyện năm xưa Đồng Vũ Vụ và Tần Dịch có một đoạn tình cảm cũ thì căn bản là không có ân oán gì.
Có thể làm cho Phó Lễ Hành tức giận đến mức làm trái với nguyên tắc làm việc của anh ta thì nhất định là chuyện rất nghiêm trọng, chẳng lẽ Đồng Vũ Vụ và Tần Dịch tro tàn lại cháy sao?
Không, không thể, anh và Đồng Vũ Vụ có tiếp xúc qua vài lần, cô không phải là loại người như vậy, đương nhiên Phó Lễ Hành cũng sẽ không tìm một người ngu ngốc như vậy để kết hôn.
Tóm lại, nhất định là Tần Dịch đã chọc giận Phó Lễ Hành, Chu Trì sờ cằm, chuyện tới bây giờ, anh thật sự cảm thấy rất hứng thú, Tần Dịch rốt cuộc đã làm gì mà khiến một người luôn sống nội tâm như Phó Lễ Hành cũng phải tức giận chứ.
Đồng Vũ Vụ tính ngày, cô làm thư ký xinh đẹp chỉ có mấy ngày, nói không chừng đây là cơ hội duy nhất trong đời để cô thể hiện năng lực trong công việc ở trước mặt Phó Lễ Hành như vậy, nghĩ đến đây, cô cũng không lười biếng nữa, đến kỳ s1nh lý thắt lưng rất đau, nếu có thể nằm thì cô sẽ không ngồi, có thể ngồi thì cô sẽ không đứng, ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ một chút, lúc này cô mới đứng lên đi đến văn phòng của tổng giám đốc.
Cô và mấy thư ký khác không giống nhau, mấy thư ký khác cho dù là Ngải Đạt cũng không thể tùy tiện ra vào văn phòng của Phó Lễ Hành, muốn ra vào thì trước tiên phải gọi thông báo với trợ lý Vương, Đồng Vũ Vụ không giống như vây, cô là thái thái chính hiệu, không cần phải theo quy định này, trực tiếp đi đến văn phòng gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói “Vào đi” cô mới đẩy cửa bước vào.
Đồng Vũ Vụ đi đến trước bàn làm việc, thấy Phó Lễ Hành đang lật xem văn kiện, lúc này mới cất tiếng, dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: “Phó tổng, ngài muốn uống cà phê hay là uống trà?”
Mới đầu Phó Lễ Hành còn tưởng là trợ lý Vương vào, nghe thấy giọng nói của cô lúc này mới ngẩng đầu lên, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, anh theo bản năng cúi đầu xuống, né tránh nhìn cô, ngón tay thon dài vẫn lật xem hợp đồng như cũ, giọng anh trầm thấp: “Sao em lại vào đây?”
“Em không thể vào được sao?” Hiện tại Đồng Vũ Vụ thể hiện bốn chữ được sủng mà kiêu vô cùng nhuần nhuyễn, “Anh muốn uống cái gì, em đi pha cho anh.”
“Cà phê kiểu Mỹ.” Phó Lễ Hành đầu vẫn không ngẩng lên.
Đồng Vũ Vụ đứng thẳng dậy, “Được rồi, em đi pha cà phê cho anh.”
“Mấy chuyện này em không cần phải làm đâu.” Phó Lễ Hành thấp giọng nói thêm một câu.
Đồng Vũ Vụ vén tóc ra phía sau nhìn anh cười nói, “Có thể pha cà phê không cần thư ký phiên dịch làm, nhưng mà là vợ pha cà phê cho chồng thì …..chắc là không vấn đề gì chứ?”
“Ừ.”
Đồng Vũ Vụ cầm cái ly của Phó Lễ Hành ra khỏi văn phòng, vẻ mặt hoang mang khó hiểu, anh làm sao vậy?
Cô cảm thấy bộ dạng của Phó Lễ Hành có chút lãnh đạm.
Chẳng lẽ sau khi xuống giường Phó Lễ Hành không chỉ có bộ dạng hiền triết mà khi tiến vào công việc còn có bộ dạng lục thân không nhận nữa sao? Hừ, hôm qua rõ ràng còn tốt như vậy còn giúp cô đi mua băng vệ sinh, còn hỏi han ân cần với cô, à, được rồi, mặc dù không có hỏi han ân cần nhưng hôm qua anh rất ôn nhu, sao hôm nay lại lãnh đạm như vậy chứ?
Nhưng mà cuồng công việc là để kiếm tiền mua du thuyền, mua túi xách cho cô nha…..nên có chút quyến rũ.
Hai ngày mưa to liên tiếp, lúc này cũng không thích hợp để ra ngoài ăn cơm, cơm trưa là được trợ lý Vương đặt ở Bách Vị Yến, Đồng Vũ Vụ cuối cùng cũng có cơ hội được ăn cơm văn phòng, cô cho tới bây giờ còn chưa được ăn cơm như vậy, trợ lý Vương thấy ông chủ và bà chủ cùng ăn cơm trưa nên đã nâng tiêu chuẩn cơm trưa lên rất nhiều, ở Bách Vị Yến đặt ba món mặn hai món canh, còn có món bánh ngọt mới ra mắt của Bách Vị Yến làm món tráng miệng sau khi ăn cơm xong nữa.
Bách Vị Yến ở Yến Kinh cũng chỉ là một nhà hàng tầm trung, nhưng mà lại gần Phó thị, nên đã trở thành “căn tin” của Phó Lễ Hành.
“Kỳ lạ, rõ ràng em đã từng đến Bách Vị Yến ăn cơm rồi, nhưng sao đồ ăn mua đi lại ngon hơn chứ!” Đồng Vũ Vụ nếm thử một miếng măng, vừa giòn vừa ngon còn có chút hương vị, thật sự là cùng một nhà hàng Bách Vị Yến sao?
Ông chủ của Bách Vị Yến có nghe qua Phó Lễ Hành, nên đã phân phó cho nhà bếp chỉ cần trợ lý Vương đến đặt món thì đầu bếp phải xốc lại tinh thần 120% để làm, nên mới tạo ra cục diện xấu hổ là đồ ăn mang đi lại ngon hơn như vậy.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu lên, thấy tốc độ ăn cơm của Phó Lễ Hành rất chậm, bộ dạng rõ ràng là không tập trung, cũng không nghe thấy cô đang nói chuyện, cô nghĩ nghĩ liền hỏi: “Anh làm sao vậy, hôm nay giống như không được cao hứng?”
Lúc này Phó Lễ Hành mới quay lại nhìn cô, rồi lại dời mắt đi, vừa lúc nhìn ra cửa sổ sát đất, anh bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là chán ghét trời mưa thôi.”
Đồng Vũ Vụ mỉm cười, anh lớn như vậy rồi mà còn giống trẻ con như vậy, nhưng mà nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh, cô lại cảm thấy anh có chút đáng yêu.
“Trời mưa tốt lắm mà, có thể ở trong nhà cả ngày, tiếng mưa là âm thanh ru ngủ tốt nhất nha.”
Phó Lễ Hành nhìn cô một cái thật sâu, “Em rất thích trời mưa sao?”
Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, “Cũng không thể nói là thích được, với em mà nói, trời mưa và trời nắng cũng không khác gì nhau, nhưng mà hiện tại trời mưa mù mịt như vậy không tốt cho làn da và cơ thể.”
“Anh thì rất chán ghét.” Phó Lễ Hành còn nói thêm.
Đồng Vũ Vụ bị lời nói của anh chọc cười, “Được rồi, em xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai trời sẽ nắng.”
Chờ ăn cơm trưa xong lúc đi nghỉ trưa, Đồng Vũ Vụ nằm trên giường đưa lưng về phía Phó Lễ Hành, lấy điện thoại ra, lén lút đăng lên một trạng thái trong vòng bạn bè mà chỉ mình cô xem được
[Phó Lễ Hành nói anh ấy chán ghét trời mưa, thật là đáng yêu như một đứa trẻ/ cười chảy nư0c mắt.]
Mùa hè ban ngày thường dài hơn đêm, nhưng mà do trời mưa, mới 6 giờ trời đã tối đen, có nhiều sấm chớp.
Đồng Vũ Vụ kéo rèm cửa sổ sát đất, quay lại nhìn Phó Lễ Hành nói: “Hôm nay thời tiết thật là kỳ lạ, không biết có phải là có đạo gia nào đang độ kiếp hay không nữa.”
Phó Lễ Hành từ văn kiện ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, “Em không cần tăng ca với anh, em có thể kêu tài xế đưa em về trước.”
Anh nói với cô, hôm nay anh có chút việc cần xử lý gấp nên sẽ về nhà muộn một chút, thật ra anh muốn để mình tỉnh táo lại, anh không muốn mang theo cảm xúc tiêu cực mà đối mặt làm việc với cô.
Anh không nghĩ tới cô lại chủ động muốn ở lại cùng anh tăng ca.
Điều này làm anh có chút ngoài ý muốn.
Đồng Vũ Vụ xoa thắt lưng, nhìn anh cười giảo hoạt, “Em trở về cũng chỉ có một mình thôi, ở lại đây cùng với anh cũng rất tốt, anh cứ làm việc của anh, em cũng làm việc của em.”
Cô phải nhanh chóng lựa chọn hoa tươi cho buổi tiệc sinh nhật.
Riêng về phần lễ phục trong tiệc sinh nhật cũng đã chuẩn bị vài bộ, chỉ còn cách sinh nhật cô mấy ngày thôi, nên mấy thứ này đã sớm chuẩn bị xong, trong đó có một bộ lễ phục chính là hàng cao cấp, còn những lễ phục khác đều là mẫu mới của một số thương hiệu xa xỉ, Phó Lễ Hành nói muốn cho cô một buổi tiệc lớn, cho nên cô cũng không nương tay.
Hoa tươi đều được vận chuyển bằng đường hàng không đến trong ngày, tất nhiên là phải tươi nhất và xinh đẹp nhất rồi.
Ô ô ô mong ngày 6 tháng 9 nhanh đến, cô không thể chờ được nữa rồi!
Đợi Phó Lễ Hành tan làm cũng đã gần 9 giờ rồi, hai người cùng trở lại biệt thự Tùng Cảnh, giống như những cặp vợ chồng khác cùng đi làm, cùng bận rộn, chờ đến khi lên giường đi ngủ mới có thể gặp nhau.
Đồng Vũ Vụ còn đang trong kỳ s1nh lý, cô cảm giác rất mệt mỏi, trước khi ngủ còn uống một ly sữa nóng không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp, mà Phó Lễ Hành nằm bên cạnh cô lại không ngủ được.
Trong đầu lại nghĩ đến những lời mà Tần Dịch nói, hắn ta nói, cô từng đứng dầm mưa rất rất lâu trước cửa Tần gia, để cầu xin Tần Hoài đồng ý.
Tuy rằng trong lòng anh cho rằng những chuyện đó trái ngược với tính cách của cô, nhưng mà khi anh gặp cô lúc đó cô đã 25 tuổi, năm cô 20 tuổi anh cũng không có hiểu biết gì, cũng không có trải qua những ngày tháng thanh xuân của cô, cũng không biết được cô còn có một mặt vì tình yêu mà dũng cảm quên mình hay không?
Cứ tưởng tượng đến bộ dạng khi cô dầm mưa, rồi lại nghĩ đến lần đó ở sân bay nhìn thấy cô ngồi cuộn người trong góc bả vai co rúm lại mà khóc, anh liền không thể ngủ được.
Rõ ràng anh không nên vì chuyện tình cảm trong quá khứ của cô mà để ý, mặc dù....!mặc dù cô vì Tần Dịch mà dầm mưa chịu tổn thương, thì sao chứ? Cho dù năm đó cô thật sự yêu Tần Dịch thì đều đã là chuyện của quá khứ, lúc đó cô không phải là Phó thái thái, lúc đó bọn họ còn chưa có quan hệ gì.
Sao anh lại để ý vậy chứ? Vì cái gì mà lại hẹp hòi đi để bụng chuyện trong quá khứ chứ?
Phó Lễ Hành ngủ không được, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến phòng ngủ phụ, trong phòng ngủ này cũng có hình cưới của bọn họ, anh nhìn một lúc, rồi phá lệ rút ra một điếu thuốc.
Trên thực tế, Phó Lễ Hành cũng không nghiện thuốc lá, cũng rất ít khi hút thuốc, một tháng cũng chỉ hút một bao thuốc, trên cơ bản mà nói anh cũng không hút thuốc lá, trừ những lúc thực sự phiền lòng mới hút một điếu để nâng cao tinh thần.
Đêm khuya hút một điếu thuốc sẽ khiến người ta thanh tỉnh ngay lập tức.
Phó Lễ Hành khoanh chân ngồi một bên, anh búng búng tàn thuốc, nghĩ đến một chuyện.
Rõ ràng trưa hôm qua còn gặp Tần Dịch ở bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại, khi đó hắn ta còn đi cùng với cô gái kia, chuyện gì đã thúc đẩy khiến cho hắn chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi lại kích động đến mức bất chấp trời mưa chạy đến biệt thự Tùng Cảnh tìm Đồng Vũ Vụ chứ?
Trong khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện, ít nhất là có liên quan đến sự kiện dầm mưa kia, nhất định là Tần Dịch đột ngột nghe được, mà ai nói cho hắn ta biết? Người đó có dụng ý gì?
Tần Dịch như thế nào anh không có hứng thú, nhưng anh nghĩ nếu có người muốn lợi dụng đoạn tình cảm cũ này mà rêu rao đồn thổi thì cần phải đề phòng.
Phó Lễ Hành gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt Chu.
Không hổ là trợ lý đặc biệt Chu, mặc dù là đêm khuya, nhưng cũng rất nhanh liền nhận điện thoại, “Uy, Phó tổng, trễ như thế này còn có chuyện gì sao?”
Phó Lễ Hành đem tàn thuốc dập tắt, bình thản nói: “Cậu giúp tôi đi điều tra một người, đừng để cho người khác phát hiện.”
Trợ lý đặc biệt Chu ở bên kia bật dậy lấy lại tinh thần, “Vâng, ngài nói đi.”
“Điều tra xem ngày hôm qua Tần Dịch đã đi đâu, tiếp xúc với ai, tìm hiểu chi tiết một chút.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Lễ Hành đứng bên ngoài chờ cho hết mùi thuốc lá mới trở lại giường lớn trong phòng ngủ chính, anh đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, nhờ vào ánh trăng anh có thể nhìn thấy gương mặt đang ngủ yên bình của cô, anh choàng tay ôm cô vào trong lòng, lúc này mới nhắm mắt ngủ..