Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 11

Người đàn ông của tôi:

Thích bánh Muffin

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sam đứng ở lối vào trống không nhà mình, nhìn cửa trước chằm chằm. Chắc chắn là anh khá say thuốc và đang bị đau, nhưng điều ấy thật sự không thể giải thích nổi sự bối rối của anh trước những gì vừa diễn ra.

Đó là Autumn. Cô nóng lạnh thất thường. Mới phút trước cô còn đặt tay trên ngực anh, ấm áp và thoải mái, vậy mà phút sau cô đã đẩy con trai anh ra khỏi cửa, tức giận đùng đùng vì Veronica nhầm cô thành Natalie.

Tôi chỉ không thích bị nhầm thành một trong những người phụ nữ của anh. Tôi thích nghĩ rằng mình trông khôn ngoan hơn thế. Rằng tôi khôn ngoan hơn thế. Ý cô là gì? Không một phụ nữ nào mà anh hẹn hò có vẻ ngoài ngu ngốc, và thật sự cũng không tài nào tránh được việc họ là những cây bút chì màu rực rỡ nhất trong hộp. Vài người kết tội anh chỉ hẹn hò một dạng phụ nữ nhất định, và điều đó là đúng. Anh thích những phụ nữ sâu sắc như một vũng nước mưa, họ sẽ nhanh chóng chuyển sang một vận động viên, diễn viên, hay ca sĩ nhạc rock khác sau khi mối quan hệ của hai người kết thúc. Anh không bao giờ muốn nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt một người phụ nữ nào giống nỗi đau anh từng một lần nhìn thấy trong mắt Autumn nữa.

“Em có thể lấy gì cho anh nào?”

Sam nhắm mắt lại. Anh ghét những chuyến viếng thăm đột ngột. Gọi một cú điện xã giao, thứ mà sau đó anh có thể lờ đi, là đòi hỏi quá đáng sao? “Không.” Anh quay người và hướng vào phòng khách để chờ Howie. Vai anh đột nhiên đau khủng khiếp, cởi dây nẹp tám mối đúng là một sai lầm, nhưng anh đã nghĩ mình chỉ tắm nhanh một phát rồi đeo nó lại ngay.

Anh cầm lấy túi đậu đông lạnh trên bàn cà phê và đặt nó lên vai khi anh cẩn thận ngồi xuống ghế. Anh nghiến răng chống chọi với cơn đau và tựa lưng ra sau. “Anh sẽ không phải là người bầu bạn tuyệt vời đâu, V.”

“Không sao đâu. Anh có muốn ăn hoặc uống gì không?”

Anh nhìn lên Veronica, nhìn khuôn mặt xinh xắn và cơ thể đẹp chết người của cô. Cô có mái tóc nâu dày và đôi môi đỏ mọng, và anh chỉ muốn cô biến đi. “Không.”

“Đó là con trai anh à?”

“Ừ.”

“Thằng bé đẹp trai đấy.”

“Cảm ơn em.”

Cô ngồi xuống cạnh anh trên ghế. “Vậy, đó là bảo mẫu của thằng bé à?”

“Mẹ nó.”

Một bên chân mày hoàn hảo nhướn lên trên cái trán không tì vết của cô. “Hẳn là em chẳng bao giờ đoán được điều đó.”

Cơn đau làm nhức nhối vai và cánh tay anh. Anh tựa đầu ra sau và dịch túi đậu sang phải một tẹo. “Vì sao?”

“Cô ấy...” Cô nhún vai như đang vật lộn tìm đúng từ. “Tầm thường, em cho là thế.”

Tầm thường? Autumn ư? Với mái tóc đỏ và đôi mắt màu lục thăm thẳm cùng cái miệng hồng tươi tắn. Autumn không tầm thường, nhưng anh cho là mình cũng đã từng nghĩ thế, không chỉ một dịp. Nhưng cũng có những dịp khác. Những lần mà anh không thể dứt mắt khỏi cô. Không muốn dứt mắt khỏi cô. Như cách đây mới vài phút thôi chẳng hạn, cô đứng trong phòng tắm nhà anh dưới một ngọn đèn chùm chiếu sáng trên tóc. Những dịp hiếm hoi khi cô không nóng lạnh thất thường. Khi cô chỉ có nóng và nóng lên.

“Anh đã gặp cô ấy ở đâu?”

Anh không muốn nói chuyện về Autumn. Anh thậm chí còn không muốn nghĩ về cô. Nghĩ về cô gợi lại những ký ức làm cô “mang thai”. Vì vài lý do, những câu hỏi của Conner đã khơi dậy ký ức làm tình cùng Autumn. Tình dục nóng bỏng trong một căn phòng khách sạn, ép vào tường, trong phòng tắm, và khi lao đi khắp Vegas trong một chiếc limo.

“Anh đã gặp cô ấy khi anh chuyển tới Seattle à?”

“Không phải bây giờ, V.” Anh đang đau đớn, bị tê thuốc, và những ý nghĩ của anh xoay quanh Autumn, quá khứ và hiện tại, tình dục cùng tính khí sớm nắng chiều mưa của cô vẫn rối bời và khó hiểu như thường.

Veronica mở miệng định tranh cãi, nhưng chuông cửa reo và cứu anh thoát khỏi màn tra khảo của cô người mẫu. Đó chắc là Howie. Ít nhất anh cũng cầu Chúa đó là Howie chứ không phải một cô bạn gái cũ nào đó. Anh đã có đủ kịch tính cho một ngày rồi. “Em ra mở cửa cho anh được không, V?”

Cô trao cho anh một ánh mắt ngụ ý rằng cô vẫn chưa xong đâu, nhưng cô vẫn nhấc cái mông mảnh khảnh của mình khỏi ghế và ra mở cửa. Khi cô quay lại, Howie bước theo phía sau cô, và Sam hẳn đã hôn lên quả đầu hói của huấn luyện viên phụ.

“Sao cậu không đeo dây nẹp?”

Sam ấn đậu vào vai mình và đứng dậy. “Tôi định đi tắm.”

Howie nhìn Veronica và cau mày.

“Phần nào trong ‘không hoạt động thể chất’ mà cậu không hiểu?”

Sam tặc lưỡi. Howie đã hiểu lầm sự việc và trách lầm người. “Tôi đã nghĩ mình có thể xử lý được.”

“Tất cả cầu thủ khúc côn cầu các cậu đều nghĩ mình là siêu nhân hết.”

Điều đó cũng có phần đúng. Họ dành cả cuộc đời đánh nhau hết tối này sang tối khác và phải đến khi nằm trong danh sách bị chấn thương, họ mới nhận ra rằng mình, trên thực tế, cũng chỉ bằng xương bằng thịt. Họ không bất khả chiến bại. Một sự thật mà càng già đi Sam càng buộc phải nhận thức thường xuyên hơn.

Anh dành bốn ngày kế tiếp ở nhà một mình, nghỉ ngơi, hồi phục và phát điên phát rồ lên trong khi Chinooks lên đường cho một chuỗi trận đấu sáu trận trong hai tuần. Thứ Hai tuần tiếp theo, anh đi vào sân vận động Key và bảo Howie giúp anh buộc dây giày. Anh tập trượt băng nhẹ với vài cầu thủ bị bỏ lại khi cả đội lên đường. Vì anh đánh bóng bằng tay phải, anh có thể lắc vài quả bóng bằng một tay. Anh không phải đeo dây nẹp tay nữa, nhưng vẫn đeo dây nẹp tám mối. Anh đã học được bài học về việc cởi nó ra trong một thời gian quá dài rồi.

Sam ghét phải ở lại phía sau. Tất nhiên là trước đây anh cũng từng bị ở lại phía sau. Một mùa giải thông thường có đến hai mươi tám trận đấu, và đa phần các cầu thủ không chơi toàn bộ các trận đấu vì nhiều lý do khác nhau, nhưng anh ghét phải nằm trong danh sách chấn thương.

Sau một tuần, vai anh không còn đau nhiều nữa, nhưng vẫn phải một tháng nữa anh mới được trở lại cuộc đấu. Anh đón Conner ở nhà trẻ, và con trai anh đã giới thiệu anh với cô giáo cùng vài nhóc bạn thân của nó. Đưa anh diễu hành khắp nơi như để nói, “Thấy chưa, tớ cũng có một ông bố nhé.”

Sam dẫn thằng bé tới sân băng và họ có cả sân băng cho riêng mình. Con trai anh xem ra không có nhiều năng khiếu trên giày trượt lắm. Thằng bé dường như không thể đứng vững nổi, nhưng khi làm được, nó đánh bóng không tệ so với một cậu nhóc năm tuổi. Thứ Tư, Sam tập chân và các cơ bắp chính trong phòng thể hình ở sân vận động, và thứ Năm, anh đề nghị Autumn đưa Conner tới Key. Anh bảo cô rằng Natalie đang học và không thể đón thằng bé. Đó gần như là một lời nói dối. Natalie đang đi học, chỉ không học vào thứ Năm. Anh không rõ lý do mình nói dối trừ việc anh có hơi tò mò muốn xem xem liệu cô có đến thật không. Sau cái ngày anh say thuốc đứ đừ và muốn nói chuyện về bánh cupcake của cô, anh không chắc mọi chuyện có quay lại bình thường được hay không. Hay thế nào thì được coi là bình thường với anh và Autumn.

Sam sắp xếp cho một người ở bộ phận văn phòng đến gặp cô và Conner rồi đưa họ xuống tầng dưới. Anh hơi sốc khi cô thực sự xuất hiện vào tầm trưa. Mặc áo dạ dài ra ngoài một chiếc váy kiểu Bà Cleaver[9] mà thỉnh thoảng cô vẫn mặc. Anh cũng đã không loại trừ khả năng cô đến trong áo thi đấu của Crosby.

Conner ngồi trên ghế băng của đội tuyển, và cô cởi áo ra trước khi cúi xuống trước mặt thằng bé để buộc dây giày trượt băng cho con. Mái tóc đỏ xòa xuống vai và má, cô vuốt nó ra sau một mang tai. Chân chiếc váy chấm bi màu xanh-và-trắng trượt lên khoảng đùi trần về phía eo. Anh thích những lúc phụ nữ không đi tất nylon. Tất nhiên là, trừ khi chúng gắn với một cái nịt bít tất màu đỏ.

“Cộc cộc, bố ơi.”

Sam rên thầm và nhấc mắt khỏi đùi Autumn. “Ai đó?”

Thằng bé cười toe toét và trả lời, “Sam.”

“Sam nào thế?”

“Sam, cái người bị gục tối qua.”

Sam cười lớn. “Chuyện này hay đấy.”

“Con biết.”

Autumn cười khẽ và liếc nhìn lên, đôi mắt xanh của cô bắt gặp ánh mắt anh trong một giây ngắn ngủi trước khi quay về với giày trượt của Conner. “Anh cảm thấy thế nào?”

“Ổn nếu tôi không tập quá sức.” Anh ngồi xuống ghế băng và giúp Conner buộc đệm khuỷu tay vào.

Autumn thắt sợi dây cuối cùng bằng nút đôi và ngước lên nhìn Sam, mái tóc vàng của anh cúi xuống trên mái tóc vàng của Conner khi anh xử lý bằng một tay. Cô đã đón Conner và đến thẳng từ chỗ làm. Trước đó, cô cùng Shiloh đã gặp bạn bè của Shiloh, Lisa và Jen, để lên kế hoạch cho tiệc đính hôn của họ. Đây không phải lần đầu tiên họ lên kế hoạch cho một tiệc đính hôn đồng tính, nhưng đây là lần đầu tiên họ làm cho bạn bè, và họ muốn ngày đó được hoàn hảo.

Sau khi đón Conner ở trường, cô đã lái xe tới sân vận động Key và đỗ xe trong ga-ra. Hai người họ được một người trong Chinooks đón và di chuyển trong mê lộ bằng bê tông trong bụng sân vận động, ở cuối đường, Sam đứng trên các tấm đệm cao su gần lối vào đường hầm, đợi họ. Anh mặc áo len màu đen có logo con cá và trông thật to lớn khi đi giày trượt. Anh không đeo đệm bảo vệ hay dây nẹp trên cánh tay. Anh trông nóng bỏng và đẫm mồ hôi. Tóc tai rối bù như thể anh đang tập luyện. Một mình hoặc cùng các cô siêu mẫu của anh. Không may là, cô biết rõ về những buổi tập luyện của Sam. Biết rằng anh có thể lực và ý chí của một vận động viên hàng đầu.

Chân mày cô nhíu lại. Tốt nhất là không nghĩ về tính tỉ mỉ của Sam. “Thế này không phải là tập luyện quá sức à?”

“Không. Trừ phi Conner huých tôi và xô mặt tôi vào nhựa Plexiglas.”

Conner bật cười. “Con sẽ không làm đau bố.”

Autumn với tay lấy một cái đệm đầu gối trên ghế và buộc nó vào.

“Con không cần chúng đâu.”

“Con không muốn chúng, nhưng con cần chúng.”

“Con sẽ quen mặc đồ bảo hộ thôi. Cả mũ bảo hiểm nữa. Nó là một phần trò chơi.” Sam nói khi anh đưa cô đệm đầu gối bên trái. “Mẹ của bố cũng từng hay giúp bố mặc đồ bảo hộ lắm.”

“Cả bố của bố nữa chứ ạ?”

Sam lắc đầu. “Ông không có hứng thú với các trận khúc côn cầu của bố.”

Không có hứng thú với con trai của chính mình ư? Autumn khựng lại khi đang dính băng Velcro vào sau đầu gối của Conner. Hẳn là anh đang đùa.

Anh nhìn cô mà không ngẩng mặt lên, nói như thể anh đọc được suy nghĩ của cô. “Ông ấy là một sĩ quan cảnh sát. Một sĩ quan cảnh sát xuất sắc. Chỉ có điều ông ấy không phải là một ông bố xuất sắc.”

Giống Sam. Anh cụp mắt xuống, nhưng trước đó Autumn đã kịp thấy suy nghĩ ấy hiện rõ trong mắt anh. Cô phải cho Sam vài điểm cộng. Dạo gần đây, anh đã để mắt tới Conner nhiều hơn. Anh đang vô cùng nỗ lực và giữ lời hứa với con trai mình. Nếu Autumn là một phụ nữ thích cá cược, trước đây hẳn cô sẽ đặt cược chống lại anh. Cô sẽ cược rằng đến lúc này anh đã quay lại con đường cũ của mình rồi. Tuy vậy, cũng mới chỉ có một tháng rưỡi kể từ khi anh chàng Sam mới và tốt đẹp hơn đến.

Cô buộc nốt sợi dây cuối cùng và nhổm dậy. Bằng bàn tay lành lặn, anh đội mũ bảo hiểm của Conner lên đầu cậu, rồi giúp cậu đứng dậy.

“Hôm nay mặt băng đỡ trơn hơn. Chắc là con sẽ không ngã nhiều nữa đâu,” Sam trấn an Conner.

“Tốt ạ.” Conner nghe có vẻ nhẹ nhõm khi hai người bước lên mặt băng, thằng bé trượt ra trước mặt Sam và đứng bên dưới đôi chân to hơn nhiều của Sam. “Con không thích toàn bị ngã đâu. Nó làm đau mông con.”

“Chúng ta không phải đã nói về mông rồi à?”

“Vâng.”

Họ di chuyển giày trượt của mình cùng một lúc, nhích tới trước. Trông cực kỳ giống - nếu mà cô dám nghĩ tới - chim cánh cụt.

“Chúng ta đã quyết định thế nào?”

“Rằng chỉ vì mẹ là con gái, nên mẹ không thông minh như con trai.”

Autumn nhướn mắt lên khi Sam quay phắt lại để nhìn cô.

“Ừ-ừ... bố không nhớ đã nói thế.” Mặt anh đầy vẻ tội lỗi.

Cô nhướn một bên mày lên và cố không cười. “Anh nói dối dở tệ.”

Sam tặc lưỡi khi hai người họ từ từ trượt khắp mặt băng. Anh để Conner lại giữa đường vạch trung tâm và khung thành, rồi xếp bóng thành hàng trước mặt cậu. Thậm chí khi đã đeo găng và đội mũ bảo hiểm, Conner vẫn thật bé nhỏ khi đứng cạnh bố mình.

“Em có thể mang mấy cây gậy kia cho tôi không?” Sam hỏi và chỉ vào ghế băng đằng sau cô. Cô cởi áo khoác dày sụ ra và đặt nó lên ghế. Cô kéo tay chiếc áo khoác mỏng màu xanh xuống và chỉnh lại chiếc thắt lưng màu đỏ bản to quanh eo trước khi nhặt hai cây gậy khúc côn cầu hiệu Reebok lên. Một cây ngắn và một cây dài. Cả hai đều dính băng dính thật chặt dọc tay cầm và quanh lưỡi gậy. Số mười sáu của Sam được viết bằng bút dạ Sharpie màu đen ở tay nắm của cả hai gậy.

Cẩn thận hết sức có thể, cô bước lên thảm và đi xuống sân. Cô đứng im trong vài giây ngắn ngủi, kiểm tra bề mặt băng để chắc chắn mình không bị ngã dập mông. Đế đôi giày búp bê không bị trượt đi dưới chân cô, và cô cẩn thận đi về phía Conner. Không khí lạnh trườn lên đôi chân trần và mảnh băng vụn lẻn vào trong giày của cô. Đứng bên trong, sân băng trông to hơn nhiều. Đầu này sang đầu kia cũng dài hơn.

Cô đưa Sam và Conner gậy của họ, cảm thấy giày mình trượt đi, và giơ hai tay sang hai bên để lấy thăng bằng. “Ối.”

Sam thả gậy xuống và nắm lấy cánh tay cô bằng bàn tay lành lặn. “Giờ thì tôi biết Conner thừa kế khả năng giữ thăng bằng của ai rồi.”

“Tôi có thể giữ thăng bằng tốt.” Cô ngước lên. Nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh dương của Sam. Đôi giày trượt tăng cho anh thêm bảy phân, khiến anh cao phải đến hơn một mét chín sáu. “Chỉ không phải ở trên băng mà thôi.” Cô quay người để bước vài bước, nhưng tay anh nắm chặt hơn.

“Khoác tay tôi đi.”

“Tôi không muốn lôi anh theo nếu tôi bị ngã đâu.”

Anh thả tay cô và giơ cánh tay phải ra. “Em chưa đủ sức để lôi tôi ngã đâu.”

Cẩn thận chạm vào Sam ít hết mức có thể, cô luồn tay vào dưới cánh tay anh và túm chặt bắp tay rắn chắc của anh. Hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từ anh sưởi ấm các đầu ngón tay và lòng bàn tay cô. Hoóc-môn đàn ông nóng hôi hổi, đẫm mồ hôi thấm vào da cô, và ký ức bất chợt về lúc da thịt nóng rực, đẫm mồ hôi của anh áp vào da thịt mình làm mạch máu cô tăng tốc gấp đôi. Ký ức ấy chỉ thuần thể xác và làm nóng cả cánh tay lẫn ngực cô. “Gừ, anh nóng thật đấy,” cô thốt ra.

Anh cười khẽ. “Cảm ơn em. Trông em cũng rất nóng bỏng trong bộ váy đó, dù tôi không hiểu vì sao. Nó khá lôi thôi.”

Cô nhìn xuống người mình. “Nó cổ điển.”

“Cổ điển có nghĩa đơn giản là cũ kỹ.”

“Có nhiều thứ sẽ tốt lên theo năm tháng. Như rượu vang và pho mát chẳng hạn.”

“Như whiskey và tình dục.”

Cô sẽ không mắc câu. “Khi tôi nói anh nóng là tôi nói về thân nhiệt đấy chứ.”

“Phải. Tôi biết.”

Cô ngước nhìn qua cái gờ cứng cáp ở quai hàm hoàn hảo và nhìn vào đôi mắt màu xanh dương của anh. “Ở đây trời như đóng băng vậy.”

“Có lạnh đến thế đâu,” người đàn ông xấu xa tỏa hơi nóng như một cái giường đầy than đá nói.

Họ bước lên đệm cao su, và cô buông tay xuống, nắm chặt tay để chống lại sự ấm áp trong lòng bàn tay mình.

“Em có muốn đi vào phòng khách không, ở đó ấm hơn?”

Cô ngó qua anh nhìn Conner đứng đẩy bóng lung tung. Rồi không vì một lý do rõ ràng nào hết, thằng bé ngã dập mông. “Tôi sẽ xem anh và Conner.” Cô ngồi lên ghế băng và quấn áo của cô quanh đôi chân trần.

“Ngồi im nhé.” Anh đi vào đường hầm, và cô nhìn Conner quỳ gối nhổm dậy. “Con ổn chứ?” cô hét to.

Cậu gật đầu, mũ bảo hiểm lắc lư trên đầu khi cậu dựng giày trượt lên và đứng dậy. Ngẫm lại thì, cô đáng ra phải thay đồ trước khi đưa Conner tới sân băng. Thay sang quần gió và bốt lông, nhưng đầu cô còn chứa đầy những chi tiết cuối cùng phải hoàn tất trước lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của Kramer vào ngày mai.

Năm mươi năm. Cô khoanh tay trước ngực và rụt vai lại chống chọi với giá lạnh. Cha mẹ cô chẳng kéo dài được đến mười lăm năm chứ đừng nói là năm mươi. Bà cô đã mất trước ngày kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của ông bà, còn đám cưới của Autumn... Chà, nó thậm chí còn chẳng được tính là một đám cưới thật, và nếu không có thai, hẳn cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại Sam nữa. Thực tế ngoài kia có những người chúc mừng năm mươi năm ngày cưới của họ khiến cô nghĩ rằng chuyện đó là có thể có, bất chấp phần hoài nghi trong cô.

“Đứng dậy nào.” Áo len màu đen cùng logo con cá của Sam che mất Conner. Dưới cánh tay lành lặn, anh ôm một cái chăn màu xanh dương xen lục sậm.

Cô đứng dậy, và anh quấn chăn quanh vai cô. Áo khoác của Autumn rơi xuống và phủ lên chân khi anh kéo chăn vào dưới cằm cô. “Em có chắc là mình sẽ đủ ấm không?”

Cô gật đầu, rồi mu bàn tay anh đập vào cằm cô. “Anh đang cử động cánh tay kìa.”

“Tôi có thể cử động cánh tay,” anh nói khi nhìn vào mắt cô. “Chỉ có vai thì không được thôi.”

“Con sẵn sàng rồi bố ơi,” Conner hét lên với anh.

“Bố ra ngay đây, con trai.” Ngón tay cái của anh chạm nhẹ qua hàm cô. “Em có nhớ ngày hôm nọ khi chúng ta trò chuyện về bánh muffin của em trong phòng tắm nhà tôi không?”

“Ý anh là bánh cupcake của tôi à?”

Anh toe toét. “Tôi tưởng chúng ta đã nói chuyện về bánh muffin của em chứ.”

“Anh đã say thuốc tê.” Cô cố không bật cười. “Nó là bánh cupcake.”

“Tôi thích muffin.”

Phải rồi. Hầu như tất cả mọi người trên hành tinh này đều biết điều đó về Sam. “Anh muốn nói gì?”

“Chỉ muốn nói là tôi có thể đã quá lố khi nói chuyện về bánh muffin của em, nhưng vì chúng ta chỉ nói về bánh cupcake, vậy nên tôi...”

“Sam, cậu đang làm gì cô gái tội nghiệp đó vậy?” một giọng nam cắt ngang. Autumn quay lại nhìn người đàn ông đang đi ra khỏi đường hầm. Ty Savage khựng lại giữa chừng vì ngạc nhiên. “Sao cậu lại quấy rối Autumn, người tổ chức tiệc vậy?”

“Xin chào,” cô nói. “Anh thế nào?”

“Ổn.” Anh nhìn từ người này sang người kia. “Rõ ràng là cô biết Sam.”

Sam buông tay xuống hai bên người. “Autumn là vợ cũ của tôi.”

Vợ cũ à? Thường thì anh giới thiệu cô là “mẹ của Conner.”

Hai hàng chân mày đen sì của Ty nhướn lên tận trán, “Ồ.”

Autumn đã quen với phản ứng của Ty. Hiển nhiên là cô không phải tuýp phụ nữ của Sam.

“Cậu định làm gì đấy?” Sam hỏi đồng đội cũ của mình.

“Chỉ đang xem vài đoạn băng có triển vọng thôi.”

“Có người nào hứa hẹn không?” Sam hỏi, hoàn toàn bình thản, như thể không phải anh vừa mới trò chuyện về muffin và cupcake vậy.

“Một thằng nhóc từ Nga và một sinh viên năm hai từ Syracuse với cú đánh cổ tay quái gở.”

“Cậu đang xem xét các tân binh à?”

“Ừ. Chúng ta đã có đầy những chiến binh đỏng đảnh như cậu rồi.”

“Bố ơi!”

Sam quay lại với Conner. “Bố đến đây.”

“Rất vui được gặp lại cô, Autumn.” Ty quay đi, và nói qua vai, “Nếu cậu thấy Jules ở đâu đó thì bảo cậu ta là tôi đang tìm cậu ta nhé.” Rồi anh rời đi, tiếng giày của anh chìm nghỉm trong các tấm đệm cao su.

“Em nghĩ bây giờ em sẽ đủ ấm chứ?”

Autumn gật đầu, và khi Sam bước lên mặt băng, cô cúi người tới trước và nhặt áo khoác lên. Sam trượt tới cạnh Conner rồi nhặt gậy của anh lên. Hai người họ chuyền bóng qua lại, và cô quan sát cách Sam dừng lại để chạm vào đầu và lưng con trai rồi kiên nhẫn giúp con khi thằng bé ngã. Hai người họ trượt sóng đôi bên nhau. Sam trượt thật dễ dàng, thành thạo, trong khi Conner vất vả, loạng choạng, và gần như cách vài phân lại ngã một lần. Sam nói gì đó, giọng nói trầm của anh hòa lẫn với tông giọng trẻ con của Conner. Hai người cười lớn, và tim cô hơi nẩy lên trong lồng ngực.

Tấm chăn rơi khỏi vai Autumn và vương quanh eo khi cô thò tay vào túi áo khoác. Cô rút máy BlackBerry của mình ra trước khi đến tim cô cũng nhói lên. Trước khi cô trở nên sướt mướt trước cảnh tượng ấy. Cô đọc email, gửi tin nhắn cho Shiloh và lôi lịch trên điện thoại ra. Ngày thứ Sáu sau lễ Tạ ơn, cô và Conner sẽ có một chuyến du lịch ngắn ngày. Họ cần phải rời đi vào sáng sớm thứ Sáu, nhưng năm nay lễ Tạ ơn là ngày lễ của Sam, một điều thật khó chịu khi mà Sam là người Canada và không tổ chức lễ Tạ ơn vào ngày thứ Năm của tuần thứ ba trong tháng Mười một. Thường thì, nếu hôm ấy là ngày lễ của Sam, và nếu anh có mặt trong thành phố, một việc vô cùng hiếm hoi, anh sẽ giữ Conner lại qua đêm. Cô cần nói chuyện với anh về việc đó và hy vọng rằng anh sẽ để Conner về nhà tối hôm ấy để họ có thể khởi hành từ rạng sáng. Đây là ngày lễ Tạ ơn đầu tiên trong một khoảng thời gian cực kỳ dài mà cô sẽ không nấu một bữa tiệc lớn cho anh trai cô và Conner. Conner sẽ ở cùng Sam, anh Vince đi làm, và cô sẽ có cả ngày hôm ấy cho mình.

“Cô đang chờ ai à?”

Cô ngước mắt lên dọc theo một chiếc quần ca-rô màu đen kẻ nâu, áo sơ mi đen, và cà vạt họa tiết cánh hoa dưới một cái áo len màu đào có hoa văn quả trám. Các cơ bắp làm phình to hai ống tay áo sơ mi và cổ áo quanh cổ anh ta. Anh có làn da sẫm màu, mái tóc đen vuốt dựng lên tua tủa và đôi mắt màu lục sậm.

“Tôi đang chờ con trai tôi.” Cô chỉ ra mặt băng nơi Conner một lần nữa lại đứng giữa hai giày trượt của Sam.

“Cô là mẹ của Conner à?”

“Phải.”

“Tôi là Julian.” Anh ngồi xuống cạnh cô. “Và tôi tin rằng cô đang lên kế hoạch tổ chức đám cưới của tôi.”

“Ồ.” Cô chú ý kỹ chiếc áo len sặc sỡ trên người anh và nói, “Anh là hôn phu của Bo Ross.” Cô giơ tay ra. “Rất vui được gặp anh.”

Anh nắm lấy tay cô. “Tôi mừng là cô đã khuyên được Chelsea và Bo từ bỏ đám cưới đôi. Thỉnh thoảng họ nói nốt câu nói của người kia và tôi đã sợ là cuối cùng mình có thể kết hôn lầm người mất.”

Autumn mỉm cười. Cô chỉ mới gặp hai chị em sinh đôi một thời gian ngắn, nhưng cô cho rằng mối lo của Julian cũng rất chính đáng. Cô cũng nghĩ là, xét đến phong cách thời trang mạo hiểm của Julian, thật tốt là Bo yêu màu trắng đen.

“Váy mặc ban ngày đẹp đấy.”

Hai hàng chân mày của cô nhướn lên tận trán, và cô thả tay anh ra. Anh biết một cái váy mặc ban ngày là gì ư? “Cảm ơn. Tôi mua nó ở Le Frock đấy. Một cửa hàng đồ cũ nhỏ ở Pine.”

“Tôi biết nó ở đâu. Mùa hè trước tôi đã mua một bộ vest bằng sakin ở đó.”

“Màu xanh à?”

“Ừ.”

“Tôi vẫn nhớ bộ đó. Tôi cá là anh trông rất tuyệt.”

“Tôi là người duy nhất thích nó.” Anh nhún vai. “Tôi đã gặp Conner vài tuần trước sau trận đấu với đội Stars.” Ánh mắt anh lướt khắp mặt cô. “Cô khác xa những gì tôi hẳn sẽ hình dung về vợ cũ của Sam.”

“Không phải một cô siêu mẫu chân dài, môi dày à?”

“Không. Cô xinh hơn các cô siêu mẫu của cậu ta.”

Autumn bật cười. “Phải rồi.”

“Nghiêm túc đấy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ Sam có gu phụ nữ thật khủng khiếp, nhưng cô đúng là một bất ngờ lớn. Một cô gái tóc đỏ tuyệt đẹp.”

Nó đúng là một lời nói dối quá cỡ, làm cô cười càng dữ dội hơn. Cô đặt tay lên vai anh và hơi đẩy anh như thể anh là anh Vince. Anh cũng cơ bắp như anh Vince vậy.

Cô ngước lên khi nghe thấy tiếng shh-shh-shh của giày trượt cạ lên mặt băng. Sam dừng lại cách đó vài bước giữa một trận mưa tuyết lấp lánh, đôi mắt xanh của anh băng giá khi nhìn Julian.

“Savage đang tìm cậu đấy, đồ con gái.”

Sam lấy túi đậu ra khỏi ngăn đá và đóng cửa lại. Anh nhét túi vào dưới áo nỉ thể thao và ấn nó vào vai. Anh đi lang thang vào phòng khách về hướng mấy ô cửa sổ khổng lồ và nhìn ra ngoài thành phố cùng con vịnh đằng xa. Khi anh thấy Autumn cười đùa cùng Julian, chạm vào anh ta, thoải mái và dễ chịu, có thứ gì đó trong anh kêu lên răng rắc. Gãy tách một cái thành hai nửa, và anh đã gọi Julian là đồ con gái. Dẫu là anh chẳng có chút day dứt nào về việc sỉ nhục một gã đàn ông khác. Kể cả những gã anh thích. Và anh thích Julian, nhưng thường thì anh biết lý do mình sỉ nhục một gã khác.

Chắc chắn anh có thể tiếp đãi mọi phụ nữ mà anh thích ở đây, hôm nọ Autumn đã bảo với anh như vậy. Cũng như tôi có thể tiếp đãi bất kỳ ai tôi thích ở nhà tôi. Cho đến hôm ấy, thật sự anh chưa bao giờ nghĩ cô lại tiếp đón bất kỳ ai. Dù ở nhà cô hay bất kỳ đâu khác. Chắc là bởi vì Conner chưa bao giờ nhắc đến một người đàn ông nào khác ngoài Vince. Do vậy, Sam luôn mặc định rằng chẳng có người nào trong cuộc đời cô hết. Anh chẳng bao giờ băn khoăn liệu cô có người yêu, bạn tình, hay chỉ một người tình thỉnh thoảng nào đó hay không.

Giờ thì anh băn khoăn về nó, và anh tự hỏi vì sao mình lại khó chịu với ý nghĩ cô ở cùng một người khác. Anh muốn tự nhủ với mình rằng đó là vì anh không muốn con trai anh bị phơi mặt ra với những anh bạn trai hú họa nào đó. Rằng chỉ với Vince thôi thì số người đàn ông trong cuộc đời con trai anh đã thừa ra một rồi.

Không chỉ có thế. Có lẽ anh chỉ không thích ý nghĩ có người ngủ trong giường cô, ép chặt vào làn da lụa là của cô, trong một ngôi nhà gần như là do anh mua.

Không, còn hơn như thế nữa. Anh không quan tâm đến số tiền anh đưa cô để nuôi dưỡng Conner. Dù vậy, anh không thể nói cùng điều đó với việc có người ép vào da thịt cô. Nhưng trong số tất cả mọi người đàn ông trên hành tinh này, anh có ít quyền khó chịu với bất kỳ ai mà cô ép vào nhất. Anh biết điều đó, nhưng nó cũng không ngăn được anh nghĩ về cô dạo gần đây.

Rất nhiều. Autumn và những ngày cuối tuần ấy ở Vegas cứ lẩn vào ký ức của anh như một giấc mơ mà anh không thể rũ bỏ. Như một giấc mơ nóng bỏng, mờ ảo đầy những dục vọng liều lĩnh và nhu cầu đói khát.

Có lẽ là do anh đang dành nhiều thời gian cho Conner hơn và gặp cô thường xuyên hơn. Có lẽ vì bình thường anh hay đi du đấu, và những ngày vừa rồi anh có quá nhiều thời gian rỗi rãi và hay nghĩ về việc đặt tay lên người cô. Có lẽ vì lâu rồi anh không đặt tay lên người bất kỳ một ai.

Có lẽ chỉ vì anh buồn chán.

Bất kể đó là gì, có lẽ giờ là lúc để tìm ra.
Bình Luận (0)
Comment