Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 5

Người đàn ông của tôi:

Như một bữa buffet hảo hạng

“Tôi muốn một đám cưới kiểu hội chợ phục hưng. Có lâu đài, hào và các ảo thuật gia.”

Autumn nhìn xuống đầu bút bi và ép mình viết “hội chợ phục hưng” vào tên chủ đề. Lúc này là khoảng sáu giờ hơn tối thứ Bảy, và cô đang ngồi trong văn phòng lên kế hoạch cho đám cưới của Henson và Franklin. Phục hưng, rõ ràng là thế. Cô có thể nghe thấy tiếng Shiloh gõ máy tính và nói chuyện điện thoại trong văn phòng bên cạnh. “Cô phải nhớ rằng địa điểm mà cô chọn khá nhỏ.” Cô nhổm dậy sau bàn và vuốt thẳng chiếc váy hoa màu đỏ pha đen mà cô đã mua tại một cửa hàng đồ cũ ở trung tâm Santa Cruz vào lần gần đây nhất cô và Conner đi du lịch tới California. Đôi giày da đỏ đế bằng hầu như không phát ra tiếng khi cô đóng cửa lại. Shiloh là một trợ lý tuyệt vời, nhưng cô ấy có xu hướng cao giọng khi phấn khích. “Tôi không biết liệu chúng ta có chỗ cho một con hào hay không.” Đây là lần đầu tiên cô gặp trực tiếp cặp đôi này, nhưng cô đã nói chuyện điện thoại với cô dâu vài lần.

“À. Thế còn những người dạy rắn và các anh hề?”

Cô ngồi lại vào ghế và ngước nhìn người phụ nữ trẻ ngồi đối diện. Cô dâu Carmen có vẻ ngoài thật bình thường với đôi mắt xanh trong và mái tóc đen thẳng. Cô ta mặc một bộ váy len và kẹp ghim tóc, nhưng khuyên tai đầu nhọn trông như những cái đinh màu đen tủa ra trên dái tai là dấu hiệu cho thấy cô ta có tính khí lập dị ẩn dưới bộ váy len nghiêm trang kia. “Tôi không chắc có thể xin giấy phép cho động vật vào nơi tổ chức tiệc của cô.”

“Chán thật.” Carmen búng ngón tay. “Người lùn tung hứng. Chúng tôi đã từng thấy trò đó tại một hội chợ ở Hà Lan.”

Autumn hy vọng cô dâu đang nói đến những người lùn làm trò tung hứng chứ không phải những người lùn bị tung hứng. Chắc là vế trước, nhưng cô cũng đã từng nghe nói đến rất nhiều chuyện kỳ lạ. “Nhiều khả năng là chúng ta sẽ tìm được người diễn trò tung hứng hơn nếu chúng ta không áp đặt giới hạn chiều cao cho họ,” cô gợi ý.

Carmen quay sang chú rể, Jerry. “Thế còn hải tặc thì sao?”

“Hải tặc thì vui đấy nhưng khó lường lắm,” chú rể trả lời như thể họ đang trò chuyện về hải tặc thật vậy. “Bà nội Dotti và cô Wanda khá khó tính nên có thể sẽ thấy khó chịu với hải tặc.”

Tạ ơn Chúa vì một bà cô và bà nội khó tính. Autumn muốn mọi cô dâu chú rể đều có đám cưới trong mơ của họ. Cô muốn họ có tất cả mọi thứ mà họ muốn, nhưng từ kinh nghiệm cô biết rằng đơn giản vẫn luôn tốt hơn. “Nếu các bạn để quá nhiều trò diễn ra, nó sẽ giành mất sự chú ý vốn dành cho cô dâu chú rể. Đó là ngày của hai bạn, và hai bạn cần được là trung tâm của sự chú ý.”

Carmen mỉm cười. “Đúng vậy. Cả đời này tôi đã mơ đến đám cưới của mình.” Dù truyền thống hay không, mọi cô bé đều có chung giấc mơ đó.

“Chúng tôi muốn người phục vụ đội mũ anh hề và đeo mặt nạ,” Jerry thêm vào.

“Và mặc trang phục theo tông màu cưới của chúng tôi.”

Tức là màu xanh dương và vàng. Cô nghiêng đầu như thể đang nghiêm túc cân nhắc gợi ý đó. Dù có muốn trao cho cô dâu chú rể những gì họ yêu cầu, công việc của cô vẫn là duy trì chúng trong giới hạn ngân sách của họ. “Chà, loại trang phục đó sẽ phải được làm riêng cho lễ cưới. Tức là không thể đi thuê, và ngân sách của hai người...” Cô lật một trang giấy như thể cô đã quên và cần xem lại. “Hai mươi nghìn. Hai mươi nghìn hầu như chỉ vừa đủ để chi trả tiền phục vụ, hoa, chụp ảnh, và địa điểm.” Hai mươi nghìn đô là một khoản kha khá trừ phi bạn nói đến việc tổ chức đám cưới. “Nếu các bạn muốn người phục vụ có trang phục đặc biệt, chúng ta vẫn có thể cắt giảm chi phí đồ ăn. Có lẽ nên phục vụ thịt gà thay vì thịt lợn nướng.”

Cô dâu ngồi ngả ra sau và cắn môi. “Jerry và tôi gặp nhau tại một hội chợ phục hưng ở Gig Harbor. Chúng tôi luôn hình dung đám cưới của mình có chủ đề phục hưng và thịt lợn nướng.”

Autumn trao cho họ nụ cười an ủi nhất của cô. “Và hai bạn có thể và sẽ có một đám cưới tuyệt vời nhất với chủ đề phục hưng. Tôi sẽ nói chuyện với các nhà cung cấp của tôi và xem xem họ có thể có gì cho các bạn. Trong nền kinh tế thế này, người ta thoáng hơn nhiều trong việc giảm giá. Và tôi sẽ liên hệ với Hội Nghiên cứu và Tái tạo Đồ cổ Trang trong vùng và xem xem họ có thể làm gì. Tôi nghĩ chúng ta có thể đưa ra vài ý kiến tuyệt vời mà vẫn nằm trong giới hạn ngân sách của các bạn. Tôi rất trông chờ được giúp các bạn tổ chức đám cưới này. Nó sẽ vui lắm.” Ít nhất nó không phải theo chủ đề công chúa mặc váy hồng, chủ đề kém ưa thích nhất của Autumn. “Cô đã chọn váy chưa?” cô hỏi Carmen, và đến lúc cô dâu chú rể rời khỏi văn phòng của cô, họ đã ký một hợp đồng, đặt tiền cọc, và vô cùng lạc quan, phấn khởi về đám cưới của họ vào tháng Sáu.

Autumn vứt bút đi và ép lòng bàn tay vào chân mày. Cô sẽ không làm giàu được bằng việc tổ chức những đám cưới có ngân quỹ hai mươi nghìn đô. Mọi số tiền dù ít ỏi cũng đều có ích, và cô biết ơn mọi công việc. Nhưng tiền hoa hồng từ đám cưới của Carmen và Jerry hầu như không trả nổi hai tháng tiền thuê văn phòng, đó cũng là lý do khiến rất nhiều nhà tổ chức tiệc làm việc tại nhà, nhưng không phải Autumn. Cô luôn tin rằng hình ảnh thành công sẽ thu hút thành công. Văn phòng của cô không lớn hay hấp dẫn, chỉ là một căn phòng rộng sáu mươi mét vuông được thuê tại một khu mua sắm gần nhà, nhưng nó mang lại cho cô vẻ chuyên nghiệp mà một người tổ chức tiệc không thể có nếu gặp gỡ khách hàng tại nhà.

Autumn nhờ vào những sự kiện và đám cưới lớn, như đám cưới của Savage, để vượt qua được những thời điểm khó khăn và duy trì hoạt động. Để có thức ăn trên bàn và trả những dịch vụ thiết yếu. Mặc dù ghét phải thừa nhận nhưng số tiền mỗi tháng cô nhận từ Sam giúp ích rất nhiều trong việc chi trả các hóa đơn riêng. Cô và Conner sống một cách giản dị, và cô rất muốn nói rằng mình không hề dùng đến khoản tiền trợ cấp con cái mà Sam đưa. Cô cũng muốn ném tất cả chúng vào mặt anh, nhưng cô không phải một kẻ tử vì đạo, và nuôi trẻ con rất tốn kém. Cô cũng muốn nói rằng cô đang tiết kiệm tiền cho việc học hành của Conner, nhưng Sam cũng đã lo phần đó.

Khoản tiền Sam trả cho một đứa trẻ cao một cách lố bịch, nhưng có vẻ như cô là người duy nhất nghĩ vậy. Cả luật sư của cô lẫn của Sam hay chính Sam dường như đều không nghĩ anh nên trả ít hơn. Điều đó, theo ý cô, cho thấy người đàn ông ấy mỗi năm kiếm được nhiều tiền đến thế nào. Cô không cần đến một nửa chỗ đó, và cô dành dụm lại rất nhiều nên đến lúc mua nhà, cô đã trả bằng tiền mặt. Ngôi nhà này đã ba mươi lăm tuổi, nhưng nó là nhà của cô và Conner, và họ sẽ không bao giờ bị vô gia cư. Không bao giờ phải đi khắp nơi để tránh chủ nhà và tránh nhận thông báo đuổi đi như khi cô lớn lên. Không bao giờ phải di chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác, lẩn tránh người thu nợ.

Nếu Autumn có điểm yếu thì đó chính là du lịch. Năm nào cô cùng Conner cũng có một chuyến nghỉ mát tuyệt vời. Thường là vào tháng Một vì đó là tháng buồn tẻ khét tiếng trong ngành tổ chức sự kiện. Nhưng vì bây giờ Conner đã đi học, họ sẽ phải đi nghỉ từng đợt nhỏ và đợi đến kỳ nghỉ xuân để đi tới St.Barts hoặc Atlantis.

“Này, chị Autumn.” Shiloh, cô trợ lý hai lăm tuổi của Autumn thò mái tóc đen vào văn phòng. “Em đã nói chuyện với Tasty Cakes, và họ sẽ làm bánh cho lễ kỷ niệm của Kramer với giá một nghìn nếu chúng ta để họ làm bánh cho tiệc sinh nhật của Peterson.”

“Tuyệt.” Lễ kỷ niệm đám cưới vàng của Kramer được lên kế hoạch vào tuần thứ hai của tháng mười Một và có đến ba trăm thành viên gia đình đi kèm một cái bánh cưới năm tầng. “Chúng ta có thể dùng khoản tiền tiết kiệm được để đặt rượu vang ngon hơn.” Cô lật cổ tay và nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba mươi. Những tối cuối tuần rảnh rỗi thật hiếm hoi. “Em không có cuộc hẹn nào à?”

Shiloh nhướn một bên mày sẫm màu trên đôi mắt nâu. “Chị cũng không à?”

Autumn bật cười. “Phải rồi. Chị có một đứa con năm tuổi mà.”

Shiloh tựa vai vào cửa. “Tối nay thì làm gì có.”

Đúng vậy, Conner đang ở trận khúc côn cầu xem bố trượt băng và đánh vào đầu người ta. Lần này Sam đã thực sự giữ lời. Tất nhiên, điều đó sẽ không kéo dài. “Tối nay không có ai mời chị đi chơi hết.”

“Đó là vì cái vẻ khó chịu đấy.”

“Em đang nói về gì thế?”

“Cái vẻ làm đàn ông khó chịu của chị.”

Cô chớp mắt. “Cái gì của chị?”

Miệng Shiloh há hốc. “Em tưởng chị biết rồi. Em tưởng chị cố tình làm thế chứ.”

“Cố tình làm cái gì cơ?”

“Làm ra vẻ cho đàn ông không ưa. Chị biết mà, xịt lên người chị mùi ‘cút đi’ ấy. Nếu bạn em và em đi chơi, và chúng em không muốn bị làm phiền, chúng em sẽ tỏ ra như thế.”

“Thật thế à?” Cô đặt một tay lên ngực.

Shiloh lắc đầu, và ánh đèn bắt vào chiếc bờm lấp lánh mà cô thích. “Không! Gừ, xin lỗi.” Cô đi sâu vào phòng. “Quên nó đi. Hãy quên mọi điều mà em đã nói đi.”

“Thế cũng như nói mặt chị giống mông chó rồi bảo chị hãy quên là em đã nói điều đó vậy.”

“Mặt chị trông không hề giống mông chó. Chị có một khuôn mặt thật sự xinh xắn và một cơ thể hút hồn - và em nói điều đó hoàn toàn không phải theo nghĩa les đâu nhé.” Cô hít một hơi sâu và từ tốn thở ra. “Đó là lý do em nghĩ chị làm ra vẻ cho đàn ông không ưa. Để cố tình dọa đàn ông bỏ chạy. Tất cả chúng ta đều có lúc làm thế.”

Cô dọa đàn ông bỏ chạy? Nghiêm túc chứ? Điều đó xảy ra lúc nào vậy? Cô cứ nghĩ mình đã cố tình chọn không hẹn hò. Chứ không phải vì đàn ông thấy cô là khó chịu, nhưng nghĩ lại thì, lâu lắm rồi cô không được mời đi chơi.

“Em rấtttttttttt xin lỗi, Autumn. Chị có giận không?”

“Không.” Cô không giận. Chỉ hơi sốc và cực kỳ bối rối. Cô thậm chí còn không nhớ được lần cuối cùng một người đàn ông tán tỉnh cô là khi nào.

Shiloh cười yếu ớt, rồi hỏi một câu rõ ràng là để đổi chủ đề và lấp đầy khoảng im lặng ngượng nghịu. “Vậy, tối nay anh trai chị định làm gì?”

Cô với lấy một cái cặp tài liệu rỗng và mở kẹp ra. “Đi chơi đâu đó.” Cô sẽ phải hỏi anh Vince xem liệu cô có mùi khó ngửi không. Có lẽ anh sẽ nói với cô sự thật. “Để làm gì?”

“Em nghĩ mình có thể gọi cho anh ấy.”

“Em biết anh ấy là người thế nào chứ?” Cô với tay vào trong ngăn bàn và rút một tập hồ sơ ra. Cô ngước lên, thêm vào, “Biết chứ?”

“Vâng.” Shiloh nhún vai. “Em không muốn cưới anh ấy. Có lẽ chỉ ăn tối thôi.”

Phải rồi. Anh Vince không chơi trò ăn tối. “Shi...” Cô nên cảnh tỉnh trợ lý của mình. Cô thích Shiloh, và anh Vince không phải dạng thích quan hệ tình cảm. Anh có nhiều rắc rối.

“Vâng?”

Shiloh là một cô gái tử tế, và Autumn không muốn mình mất cô trợ lý này, cho dù cô ấy nghĩ cô làm ra vẻ cho đàn ông thấy không ưa, nhưng cô là ai mà đưa lời khuyên cho người khác chứ? “Không có gì đâu. Chúc em một buổi tối vui vẻ nhé.”

“Gặp chị thứ Hai nhé,” Shiloh nói với lại khi bước đi.

“Khóa cửa trên đường ra nhé.” Cô đặt một danh thiếp vào bìa tập hồ sơ, cho tài liệu vào trong và đóng cặp lại. Cô đã không có cái hẹn nào từ lâu lắm rồi. Cô cứ nghĩ đó là vì mình quá bận rộn. Rằng cô không sẵn sàng. Rằng đó là do cô chọn. Chẳng lẽ không chỉ có thế? Cô thực sự tỏ ra như thế sao?

Không. Có. Có thể. Cô thò tay vào một ngăn bàn khác và rút một chiếc điều khiển ra. Chúa ơi, mình không biết. Cô bật ti-vi ở bên kia phòng và chuyển kênh cho tới khi cô thấy trận đấu của Chinooks. Cô xem trong vài phút, hy vọng được thấy khuôn mặt của Conner trong đám đông. Cô là một bà mẹ đơn thân. Chủ một doanh nghiệp nhỏ. Một phụ nữ vô cùng bận rộn. Quá bận rộn để có thời gian cho một mối quan hệ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn xua đuổi đàn ông.

“Bóng được LeClaire quất đi trên mặt băng, anh ta đang cố chuyền nó cho Holstrom,” bình luận viên thông báo ngay trước khi còi thổi. “Hiệp hai chỉ còn năm phút mười lăm giây, và bóng bị trọng tài ngừng lại.” Máy quay chiếu sát vào áo thi đấu của Sam. Chiếu lên hình cá Chinooks quất bóng bằng đuôi, rồi ống kính quay sát vào mặt anh dưới chỗ vành chiếc mũ bảo hiểm trắng, dừng lại trên chân mày. Đôi mắt xanh của anh ngước lên nhìn bảng điểm. Đội Dallas Stars dẫn trước một điểm. “Người đàn ông ở ngay đó đóng một vai trò rất lớn trong hàng tấn công vô địch của đội Chinooks,” bình luận viên tiếp tục. “Anh ta luôn là một trong những cầu thủ chơi hết mình nhất, áp đảo nhất trên mặt băng.”

Bình luận viên thứ hai cười. “Nếu bạn thấy LeClaire đang xông tới thì tốt nhất là hãy tránh ra. Vì đội của anh ta đang bị dẫn trước một điểm, anh ta sẽ tìm cách cho một người nào đó ăn no đòn đấy.”

Sam trượt băng vào vòng tròn đối đầu ở bên trái khung thành đội anh. Anh đặt gậy lên băng và chờ, đôi mắt xanh băng giá tập trung vào đối thủ đối diện. Bóng rơi xuống, và anh tranh quyền kiểm soát bằng cách đánh nhau. Anh đẩy bóng lên trên, nhưng nó bị ngăn lại bởi một cầu thủ Dallas dám cả gan trượt dọc đường biên về hướng khung thành đội Chinooks. “Đòn no” mà Sam cho cậu ta ăn khiến giày trượt của cậu ta rời khỏi mặt băng khoảng ba mưoi phân và làm tường nhựa Plexiglas kêu lổn xổn. Một cầu thủ Star tông thẳng vào Sam, anh quay lại và tung một cú đấm. Vài cầu thủ của cả hai đội nhảy xổ vào, và Autumn không dám nói là họ đang đánh nhau hay kìm nhau lại. Găng tay và gậy bị ném xuống mặt băng, và hai trọng tài cuối cùng cũng thổi còi và trượt vào giữa trận chiến giành bóng. Sam chỉ sang trái và tranh cãi với trọng tài, nhưng cuối cùng, anh vuốt thẳng áo thi đấu màu trắng của mình, nhặt găng và gậy lên khỏi mặt băng, trượt vào khu phạt. Mắt anh nheo lại, nhưng miệng anh nhếch lên cười. Anh không hối hận chút nào.

Tất nhiên, Sam hiếm khi hối hận về bất kỳ điều gì.

Autumn nhớ lại lần đầu tiên cô ngước nhìn vào đôi mắt xanh ấy. Hồi ấy cô quá mức nai tơ, và anh lại đẹp trai đến không thể tin được. Cô chỉ có một mình ở Vegas. Hoàn toàn đơn độc ở thành phố tội lỗi. Cô chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, còn Vegas thật xa lạ và không hề giống những gì cô từng được trải nghiệm. Có lẽ nếu cô không đơn độc, cô hẳn sẽ không dễ gục ngã trước cái thói xấu xa của Sam đến vậy.

Có lẽ nếu không trả một khoản tiền không thể lấy lại cho gói du lịch bảy ngày, năm đêm tới Cung điện Caesars, cô sẽ chỉ liếc mắt vào vẻ cám dỗ tội lỗi trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy rồi chạy ngay về nhà. Có lẽ nếu mẹ cô không cảnh báo cho cô về sự suy đồi ở Vegas, cô đã không bị kích thích muốn tận mắt nhìn thấy nó đến vậy.

Cô đã dành hai năm trước đó chăm sóc cho mẹ cô, xử lý hậu sự cho bà sau khi bà mất và cô cần được nghỉ ngơi. Tạm lánh đời. Cô có một danh sách tất cả mọi thứ cô muốn làm ở Vegas, và cô quyết tâm tận hưởng đến từng thứ một trong chuyến du lịch đó.

Ngày đầu tiên cô đi bộ một mình dọc phố Strip, nhìn mọi người và sưu tập thẻ vũ nữ thoát y/gái điếm. Cô ngắm đồ Fendi, Versace, và Louis Vuitton. Cô đã tìm được một chiếc vòng ngọc trai bằng nhựa màu hồng ở một quầy hàng ven đường và tiêu khiển một chút ở sòng bạc Harrah vì cô đã đọc được ở đâu đó rằng Toby Keith ở tại Harrah. Nhưng cô chỉ cho máy đánh bạc ăn tiền cho tới khi cô mất hai mươi đô. Kể cả khi ấy, cô cũng chi tiêu rất tiết kiệm.

Cô đã nằm dài cạnh bể bơi, và tối hôm đó cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng mua tại một siêu thị Wal-Mart ở Helena và đến Pure. Cô từng nghe nói đến câu lạc bộ đêm bên trong Caesars này. Đọc thấy trong tạp chí People và Star là các ngôi sao tổ chức tiệc ở quán bar đó.

Đầu tiên, không khí trong Pure khá nhẹ nhàng. Cô ngồi trong không gian trắng lấp lánh với ánh đèn lung linh nhàn nhạt, uống vài cốc rượu và tự hỏi, “Chỉ thế này thôi sao?” Đây là thứ mà tất cả mọi người say mê sao? Nhưng đến mười một giờ, quán bar nhộn nhịp hẳn lên, và đến nửa đêm cô đã nhảy nhót và chơi bời vui vẻ. Đến một giờ sáng, sàn nhảy chật kín những cơ thể ấm áp ép chặt vào nhau, và cô ở chính giữa sàn, lắc hông theo nhịp nhạc của Jack Johnson, buông thả, đầy sức sống, và vui vẻ hơn hẳn những năm vừa qua.

Giữa tổ hợp những cơ thể nóng rừng rực và hiệu ứng của rượu tequila ấm áp, Autumn chợt nhận thấy một đôi bàn tay lớn đặt trên eo mình. Trong một hai giây cô không nghĩ ngợi nhiều đến nó. Sàn nhảy đông như nêm và người ta liên tục va vào nhau. Cô xem sự động chạm đó chỉ là tình cờ, nhưng khi trí não say men của cô nhận thấy rõ ràng rằng cái chạm đó không phải vô tình, cô huých một khuỷu tay vào một bức tường cơ bắp rắn chắc và ngoái qua vai. Bắt gặp một đôi mắt màu xanh dương lấp lánh và một khuôn mặt khiến cô há hốc miệng. Ánh đèn vàng xiên qua mái tóc anh và chiếu sáng anh như một vị thần bằng vàng.

Anh không cười hay nói gì. Kể cả “chào” cũng không. Anh chỉ nhìn cô, bàn tay đặt nhẹ trên đường cong của eo cô, không chút hối lỗi vì anh đang chạm vào cô. Ánh sáng màu xanh dương và xanh lục lập lòe trên mặt anh khi hơi hướm tình dục từ người anh bốc lên thành những làn sóng nóng râm ran. Mắt anh khóa chặt ánh nhìn của cô, và cô nhận diện được rắc rối. Cô biết điều ấy dựa vào những chập chờn trong dạ dày và hơi thở nghẹn lại của cô. Cô biết mình nên bỏ chạy.

Nhưng cô không làm thế. Thay vì thế, cô đứng đó, cảm nhận nhịp đập dồn dập của âm nhạc suốt từ chân cho tới tim mình. Cô đứng đó, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh cuốn hút như thể cô đã bị rơi vào một vòng xoáy thôi miên kỳ dị, choáng váng. Hoặc thế, hoặc cô đã nốc nhiều rượu tequila hơn cô tưởng.

Anh cúi mặt xuống và hỏi sát bên tai cô, “Em sợ à?” Giọng nói trầm, ram ráp phả vào cổ họng cô và làm lông gáy cô dựng đứng.

Cô có sợ không?

Không, nhưng chắc chắn là cô nên sợ. Có lẽ là do chất cồn, hoặc Vegas, hoặc anh. Chắc là cả ba. Cô lắc đầu và anh lùi lại rồi nhìn vào mặt cô khi một nụ cười tự tin, thư thái kéo cong hai khóe môi anh.

“Tốt.” Anh nâng một bàn tay của cô đặt lên vai anh và một lần nữa đặt hai bàn tay mình vào đường cong trên eo cô. “Thế là rất tốt.”

Với một anh chàng cao to như anh, anh có thể nhảy đẹp. Anh dẻo và tự tin với cơ thể mình. Anh kéo cô lại gần cho tới khi ngực váy của cô gần như chạm vào áo phông xanh của anh. Gần như. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng trên ngực anh, ngửi thấy mùi hương xà phòng cùng da thịt và bia. Anh di chuyển hông cùng cô, đầu gối anh tìm được chỗ ở giữa hai đùi cô. Tay cô mơn man trên khắp bờ vai rắn chắc tới gáy anh. Chuyện này không thể nào là đang xảy ra. Chuyện như thế này không xảy ra với cô. Không phải cảm giác tim đập thình thịch hay bụng dưới nóng ran rộn ràng. Nó không thật. Anh không thật. Anh chắc chắn không nằm trong danh sách những việc phải làm của cô.

Lông mi anh hơi hạ xuống khi anh nhìn xuống cô, cơ thể cô khớp nhịp hoàn hảo với anh, hông anh tán tỉnh hông cô nhưng không bao giờ chạm hẳn vào. “Anh đã thấy em,” anh nói bên tai cô. “Và anh thích cách em nhảy.”

Autumn cũng thích cách anh nhảy. Bất kỳ người đàn ông nào có thể di chuyển như thể đang làm tình trên sàn nhảy hẳn phải biết cách làm tình trong phòng ngủ. Autumn không phải là trinh nữ. Cô đã có vài bạn trai. Vài người trong số họ thậm chí còn tương đối giỏi trên giường, nhưng cô có cảm giác rằng người đàn ông này biết nhiều thứ. Những thứ phải đi cùng với rất nhiều kinh nghiệm và tập luyện tận tâm. Những thứ đốt nóng bụng dưới của cô.

“Em là một vũ công à?”

Cô gần như thấy bị xúc phạm, nhưng đây là Vegas. “Một vũ nữ thoát y ấy hả?”

“Ừ.”

“Không. Còn anh?”

Anh cười lớn. Tiếng cười khùng khục trầm thấp bên họng cô. “Không, nhưng nếu phải, anh hẳn sẽ múa mông miễn phí cho em xem.”

“Chán quá. Em chưa bao giờ được xem múa mông.” Cô có cảm giác rằng anh không thể nói được câu đó.

“Anh cũng chưa bao giờ múa cho ai, nhưng với em, anh sẵn sàng thử một lần.”

Khi cô lùi lại để ngước nhìn vào mặt anh, môi anh lướt qua má và chạm khẽ khóe miệng cô. Cô hít mạnh vào một hơi, và ngực cô thít chặt lại.

“Nhưng không phải ở đây,” anh nói. “Đi cùng anh nào.”

Cô không quen anh. Thậm chí còn không biết tên anh, nhưng cô muốn. Cô muốn biết tất cả về anh. Cô muốn đi tới bất kỳ nơi nào anh muốn đưa cô đi.

Cô nên bỏ chạy.

Lần này cô nghe theo. Cô bước lùi lại một bước, và tay anh rơi thõng xuống hai bên. Anh nhướn một bên mày, và trước khi hoàn toàn mê muội, cô quay đi. Anh với lấy cô. Cô cảm nhận được tay anh trên cánh tay mình, nhưng cô tiếp tục đi. Chân nọ xọ chân kia, cho tới tận tầng sáu. Cô khép mình lại trong phòng và khóa cửa. Để bỏ anh ở ngoài hay khóa cô ở trong, cô cũng không chắc nữa.

Những chuyện thế này không xảy ra với cô. Cô không nhảy như thế với những người đàn ông mà cô không quen biết. Cô không nhìn đờ đẫn vào môi họ và tự hỏi sẽ thế nào nếu hôn chúng.

Mẹ cô đã đúng. Las Vegas là một chốn suy đồi, nguy hiểm về đạo đức, và cô đáng ra phải lưu tâm đến lời cảnh báo đó. Không có gì là thực ở đây. Không phải kênh đào ở Venice, núi lửa ở Mirage, hay những con người ở Pure. Đàn ông đẹp trai không nhìn Autumn Haven như thể cô là người phụ nữ duy nhất trong một quán bar đầy những phụ nữ xinh đẹp. Và cô, Autumn Haven, không nghĩ về sex với những người lạ hoắc lạ huơ. Cho dù là những người lạ trông giống như anh chàng ở quán bar.

Cô đóng gói đồ đạc, nhưng đến sáng khi cô thức dậy, đầu óc đã tỉnh táo, cô quyết định rằng mình đã phản ứng thái quá. Cô đã uống quá nhiều và làm to chuyện. Ký ức đêm qua của cô hơi mờ mịt, và cô khá chắc rằng mình không hề thực sự nghĩ đến việc ngủ với một anh chàng nào đó. Sự động chạm của anh trên eo cô không nóng bỏng đến thế, và anh cũng không đẹp trai đến không tin nổi như khi cô nhớ lại qua lăng kính tequila. Nhưng dù cho tất cả những điều ấy đều đúng, cơ hội để nó xảy ra một lần nữa cũng ngang với việc chạm mặt cùng một người đàn ông trong một thị trấn có đến hàng trăm nghìn người đàn ông vậy.

Cô dành phần lớn buổi sáng trong phòng, cố vượt qua cơn đau đầu nhẹ nhận được từ đêm hôm trước. Sau bữa trưa, cô mặc vào một bộ bikini màu đen in hình trái tim vàng mà cô đã bỏ tiền ra mua ở siêu thị thời trang ngày hôm trước. Cô phung phí kem chống nắng trên người mình, thảy nó cùng vài tờ tạp chí vào túi đi biển và hướng ra bể bơi.

Theo tờ quảng cáo của khách sạn, cô biết rằng bể bơi được gọi là ốc đảo Bơi lội của Các Vị thần. Cái tên miêu tả khá đúng những bể bơi hoa lệ, những cây cột và bình nước khổng lồ, những hàng cây cọ và sư tử có cánh. Trong tờ quảng cáo, cô nghĩ Caesars đáng ra phải thêm từ suy đồi vào bản miêu tả. Ốc đảo Bơi lội Suy đồi của Các Vị thần.

Đến khi cô tới được bể bơi đã là gần một giờ chiều và nhiệt độ đang nhích dần đến ngưỡng ba mươi tám. Mặt trời thiêu nóng trên đỉnh đầu cô. Cô lấy một cái mũ rộng vành ra khỏi túi và tìm thấy một cái ghế dài màu trắng dưới một tán cọ trong một góc bể bơi. Làm một cô tóc đỏ tự nhiên là không thể hòa hợp với ánh nắng mặt trời chói chang. Hoặc cô sẽ bị cháy da hoặc lên tàn nhang. Không có lựa chọn nào hấp dẫn hết.

Một anh chàng phục vụ bể bơi đến hỏi cô uống gì, rồi cô thư giãn cùng một cốc trà. Không phải trà kiểu Long Island. Ít nhất lúc đó chưa có. Với mũ phủ xuống bên mắt trái, cô ngồi tựa lưng ra sau cùng một tạp chí Cosmo và chìm đắm vào một bài báo về những vùng kích dục mãnh liệt trên người đàn ông. Theo như bài báo, nó nằm ngay dưới đầu cậu nhỏ và được gọi là dây hãm. Autumn chưa bao giờ nghe đến nó và đưa tạp chí lại gần để nhìn biểu đồ rõ hơn.

“Em đây rồi, Lọ Lem.”

Cô đóng sập tờ Cosmo lại và nâng vành chiếc mũ rơm lên. Cô ngước lên, nhìn vào một đôi mắt đeo kính Oakley đen mà cô biết là có màu xanh tuyệt đẹp. Anh thậm chí còn to cao và đẹp trai hơn trong ánh sáng ban ngày. Anh mặc một chiếc quần soóc Quicksiler màu xám và áo ba lỗ trắng có hai lỗ tay lớn quanh bờ vai to lớn.

“Em đang đọc gì thế?”

“Bí quyết trang điểm.” Cô cố cư xử lạnh lùng khi nhét tờ Cosmo vào túi. Như thể không phải cô đang đọc về cậu nhỏ và như thể ngày nào cũng có những anh chàng đẹp trai kinh khủng tán chuyện với cô. “Anh đang theo dõi tôi đấy à?”

Anh tặc lưỡi và ngồi xuống cạnh cô trên ghế. “Để mắt tìm em thôi.”

“Vì sao?”

Anh thò tay vào túi sau, rồi đưa cô cái vòng ngọc trai màu hồng mà cô đeo đêm hôm trước. “Em đã làm rơi cái này.”

Đây là Vegas. Không có gì là thật ở Vegas hết. Chắc chắn không phải chuyện một anh chàng đẹp trai đi tìm cô để trả lại một cái vòng nhựa rẻ tiền. Cô mở lòng bàn tay ra, và anh thả nó vào tay cô, hạt nhựa vẫn còn hơi ấm từ cơ thể anh. “Cảm ơn anh.”

“Tối qua anh khá say.” Đôi mày anh nhíu xuống và anh nhìn quanh. “Vậy có điều gì làm anh cần xin lỗi không?”

“Không.”

“Chết tiệt. Anh đang hy vọng chúng ta đã dính vào rắc rối đấy.” Anh quay ánh mắt lại nhìn cô. “Sao em lại trốn tít tận trong góc này thế?”

“Tôi đâu có trốn. Tôi chỉ đang tránh ánh nắng thôi.”

“Còn đau đầu do say rượu à?”

Cô lắc đầu. “Tôi dễ cháy nắng.”

Anh trao cho cô nụ cười thư thái từ tốn mà cô đã thấy đêm hôm qua. Nụ cười mà cô cứ nghĩ là do dư chấn rượu tequila của cô dựng nên. “Anh có thể bôi kem chống nắng lên lưng em.”

Cô bỏ tay khỏi vành mũ và nghiêng đầu để nhìn anh. Chỉ có một lựa chọn lý trí duy nhất. Bỏ chạy một lần nữa trước khi cô đưa mình vào rắc rối. Anh giơ hai bàn tay lên như thể mình hoàn toàn vô hại. Cô không bị lừa. “Anh sẽ không chạm vào em ở bất kỳ nơi nào mà em không muốn.”

Nhưng cô không muốn bỏ chạy. Cô đang đi nghỉ. Không có gì là đáng kể trong kỳ nghỉ hết. Và chắc chắn không có gì là đáng kể ở Vegas. Đó không phải khẩu hiệu của họ sao? Những gì diễn ra ở Vegas sẽ ở lại Vegas? “Xin lỗi. Nhưng tôi đã bôi một ít rồi.”

“Chỉ mình em thôi.” Anh ngước lên nhìn vầng mặt trời nóng cháy da thịt và rúm người lại. “Anh gần như có thể nghe thấy tiếng da mình cháy xèo xèo.”

Cô chỉ tay lên cây cọ. “Trong bóng râm à?”

“Anh mẫn cảm lắm.”

“Ừ phải rồi.” Cô thò tay vào trong túi và rút ra một tuýp kem chống nắng. “Nó là SPF 40 và…” Anh cởi áo ra, và cô gần như ngã ra khỏi ghế. Trời đất quỷ thần ơi! Anh có cơ ngực và bờ vai lớn cùng sáu múi bụng chết người. Cô chưa bao giờ thấy ai như anh. Dẫu sao cũng không phải người thực. Không gần đến mức nếm được. Hẳn sẽ không bao giờ thấy lại được một ai như anh. Anh đến từ đâu vậy? Anh làm gì kiếm sống vậy? Nhấc những tòa nhà nhỏ à? “Tên anh là gì?”

“Sam.”

Anh trông giống một Sam. “Autumn,” cô nói, và vắt chân qua thành ghế. “Autumn Haven.”

Anh cười khẽ. “Và đó là tên thật của em à? Em không lừa anh chứ?”

“Không lừa anh đâu.” Cô vẫn luôn ghét tên của mình. “Em biết. Nó nghe cứ như một nhà dưỡng lão vậy. Như Hồ cỏ hay Làng Hè.” Cô dán mắt lên mặt anh trong nỗ lực tuyệt vọng để không thô lỗ nhìn chằm chằm vào ngực anh và chảy nước miếng. Mặc dù thật sự thì, nhìn chằm chằm vào mặt anh cũng không có gì khó. “Của anh đây.” Cô đẩy kem chống nắng về phía anh.

Thay vì nhận lấy nó, anh nằm xuống ghế của mình. “Tên em nghe không hề giống một nhà dưỡng lão. Nghe giống một trong những chốn thiên đường hơn.”

Một dải lông hạnh phúc màu vàng mỏng chạy giữa sáu múi cơ, bao quanh rốn anh và biến mất dưới cạp quần soóc, chỉ đường tới chốn thiên đường của anh. Chúa giúp cô. Cô muốn nói gì đó thật láu lỉnh. Thứ gì đó khôn ngoan và gợi cảm, nhưng cô không nghĩ ra được bất kỳ câu gì. Không phải khi mà máu đã rút hết khỏi đầu cô.

“Những nơi trọn gói ấy,” anh thêm vào. “Những nơi hứa hẹn khoái lạc vô tận và một bữa buffet mà em có thể ăn tất cả mọi thứ.”

Autumn có một lựa chọn. Chạy như điên. Một lần nữa. Bỏ chạy và cứu rỗi mình khỏi khoái lạc vô tận cùng bữa buffet mà cô có thể ăn tất cả mọi thứ đang nằm trước mặt mình như một yến tiệc tội lỗi.

Cô nhổm dậy khỏi ghế, nhìn xuống cám dỗ ngon miệng đó và mở nắp tuýp Coppertone của mình ra.
Bình Luận (0)
Comment