Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 10

Kỷ Lăng lãnh liếc Hạ Dương một cái.

"Bây giờ mình liền tới chào hỏi em ấy, giúp bạn thăm dò một tý!"

"Ai muốn bạn làm gà mẹ?" Anh trừng mắt nhìn anh, Hạ Dương lại làm như không nhìn thấy, đi về phía Nguyên Mạn Nhu.

". . . . . . Vậy chuyện này cứ quyết định như ban đầu đã bàn, có chuyện gì thì hãy liên lại với nhau." Bọn họ đã nói rõ ràng, liền kết thúc cuộc thương lượng ở đây.

"OK, liên lạc sau." Tiễn Quản lý Vương xong, Nguyên Mạn Nhu và Phó giám đốc Tiền cũng chuẩn bị rời đi.

Hạ Dương thấy thế, chạy nhanh ra sân khấu.

"Đàn em! Thật sự là em?" Hạ Dương mặt đối mặt nhìn rõ Nguyên Mạn Nhu, khẳng định cô chính là đàn em.

"Đàn anh?" Nguyên Mạn Nhu kinh ngạc nói, một cái liền nhận ra người mình thầm mến ba năm.

"Xem ra gần đây bạn cũ của Nguyên tiểu thư rất nhiều! Như vậy được rồi, thời gian tan tầm cũng qua, cô không cần về công ty nữa."

"Cám ơn Phó giám đốc."

"Vị kia là Phó giám đốc của em sao? Ông ấy đối với em cũng không tệ đó!"

"Dạ, Phó giám đốc là người rất tốt. Đúng rồi, làm sao đàn anh lại ở nơi này?"

"À, anh cùng. . . . . ." Anh ngừng lại, sửa lại lời nói: "Bây giờ em ở nơi nào làm việc? Cho anh danh thiếp để chúng ta còn liên lạc với nhau!"

"Dạ." Nguyên Mạn Nhu từ bên trong ví da móc danh thiếp ra đưa cho anh, "Vậy đàn anh thì sao?"

"Anh à! Phó giáo sư thì danh thiếp ở đâu ra? Phải tốn tiền chính mình đi in đó! Bạn bè của anh cũng không nhiều, liền lượt bỏ."

Vẻ mặt oán giận của Hạ Dương chọc cô cười, "Đàn anh thật thích nói giỡn, tiền lương của phó giáo sư rất cao! Không ít chút nào!"

"Còn vui vẻ . . . . . . Á —— Kỷ Lăng!" Danh thiếp trong tay tự dưng bị lấy đi.

"Không có danh thiếp?" Kỷ Lăng vô cùng bực mình, cô không phải không có danh thiếp, mà là không chịu cho anh đi?

Cô có thể hi hi ha ha với Hạ Dương, lại keo kiệt đưa danh thiếp cho anh!

Nguyên Mạn Nhu một hồi đỏ mặt, ngày hôm qua cô lừa anh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị bắt, thật là xui xẻo.

"Ơ, làm sao rồi?" Hạ Dương không biết quá trình, ngây ngô hỏi.

"Không có việc gì." Tiếng Kỷ Lăng như đang kiềm nén cơn tức giận.

"Đàn anh, em đi trước." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, ý đồ tránh ở cùng một chỗ với anh.

"Chờ một chút!" Kỷ Lăng so với Hạ Dương sớm một bước mở miệng."Anh đưa em về."

"Đừng, anh cũng biết nhà em rất xa."

Cô đúng là đang trốn tránh anh, không hiểu, điều này làm anh rất bực mình, trong lòng rất khó chịu."Tối hôm qua rõ ràng em nói không xa, đi thôi! Hạ Dương, liên lạc sau." Nói xong, anh không nói lời nào kéo cô đi.

"Buông em ra. . . . . ."

"Không buông! Trừ khi em nói rõ ràng." Kỷ Lăng bá đạo nắm cánh tay cô, khiến cô muốn trốn cũng trốn không thoát.

Bóng dáng của hai người biến mất ở phía sau cửa.

". . . . . . Còn nói không đặc biệt, rõ ràng chính là mạnh miệng!" Hạ Dương là dáng vẻ xem kịch vui.

Trong xe chỉ có hai người bọn họ, không khí đọng lại khiến người khác hít thở không thông.

"Vì sao không muốn cho anh danh thiếp?"

Cô không có lên tiếng, ngược lại cảm thấy thật kỳ quái, vì sao anh ta lại tức giận như thế? Là do cô cho đàn anh Hạ Dương danh thiếp mà không cho anh, nên anh không vui?

Nếu anh đã cướp được danh thiếp từ trong tay đàn anh Hạ Dương, cũng không nên nổi giận chứ, dù sao kết quả đều là thế.

". . . . . . có phải giống như lời nói của Hạ Dương, em vẫn còn so đo chuyện của bốn năm trước không?"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không nghĩ tới anh ấy sẽ nhớ. . . . . . Chờ một chút, anh ấy nói là đàn anh Hạ Dương nói cho anh biết?

"Nếu đúng như vậy, anh xin lỗi em." Nhưng thái độ của anh ta vẫn kiêu ngạo như thế, không hề tỏ ý là người nhận lỗi.

"Em. . . . . . dĩ nhiên không phải! Bốn năm trước có chuyện gì xảy ra em không nhớ rõ nữa." Nguyên Mạn Nhu không chịu thừa nhận, cô không muốn làm cho mình xem ra rất để ý, chỉ có người để ý tới mới bị tổn thương.

Huống chi, anh nói xin lỗi là thật lòng sao? Lời nói xin lỗi thật sự mới không phải dáng vẻ như vậy.

"Không nhớ rõ? Anh biết ngay không phải chuyện này, Hạ Dương chỉ nói nhảm."

"Cái gì?" Cô cũng biết, anh căn bản không có tâm thật lòng nói xin lỗi! Anh không cho rằng mình có sai. . . . . . Bỗng chốc, cô cũng nhịn không được phần cảm xúc khó chịu trong lòng, liền hô: "Em chính là không muốn có bất kỳ mối quan hệ dây dưa gì với anh, giống như lời nói năm đó của anh."

Kỷ Lăng nghe ra sự tức giận trong giọng nói của cô, nhưng, năm đó anh có nói qua lời như vậy sao?

"Anh chưa từng nói qua lời như vậy."

"Vâng, anh quả thật không có nói như vậy, nhưng cử chỉ của anh là như thế." Cô vuốt cái trán, không biết làm sao lại thành thế này, tâm tình tệ hết biết rồi.

"Vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, anh giải thích cho em biết, năm đó anh khẳng định không muốn cùng một nữ sinh nào có bất kỳ quan hệ nào." Anh cho rằng chỉ cần anh nói như vậy, cô sẽ hiểu.

"Vậy sao? Vậy anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng cho người khác thấy anh cùng em ở chung một chỗ nữa. Dừng xe!" Cô không cách nào nữa cùng người này ở chung một chỗ, nếu không, cô sẽ bị tức chết.

Cô nghĩ không ra lúc đó tại sao mình lại cảm thấy vị này rất tốt, thật đúng là trẻ người non dạ.

"Anh nói năm đó là như thế, cũng không nói bây giờ cũng như vậy." Anh vẫn lái xe chạy không dừng lại, đây không phải là cái kết quả mà anh muốn đàm phán.

Những lời này có ý tứ gì? Nguyên Mạn Nhu nhìn anh, từ chối hỏi lại, nhưng trái tim bởi vì lời nói của anh lại rối loạn hẳn, không cách nào bình tĩnh lại.

"Em không hỏi anh vì sao lại nói như vậy sao?"

"Em không muốn biết. Đàn anh, rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Chúng ta chỉ là học sinh cùng trường rất lâu không liên lạc thôi." Cô ra vẻ không cần thiết, chỉ có trời mới biết, trong lòng của cô thật ra thì không phải nghĩ như vậy, càng không muốn nói lời vô tình đến thế.

Xem ra cô thật sự khác với trước kia. Năm đó, cô thích lời nói của anh, ánh mắt của nhìn anh đầy vẻ tôn sùng và khâm phục, thói quen thấy anh sẽ nở nụ cười hình cung, còn có cô nhu nhược, vẻ mặt vô tội, quấn quít lấy anh ăn vạ. . . . . .

So sánh với bây giờ, anh hoài niệm quá khứ. Mặc dù ngày đó đã trôi qua bốn năm, anh vẫn nhớ tới, anh biết mình chưa bao giờ từng quên qua cô.

Anh đã bỏ lỡ mất bốn năm rồi, nếu lại gặp nhau, liền không có đạo lý lại bỏ qua bốn năm nữa, huống chi, anh biết cô thích hợp anh. . . . . .

". . . . . . Anh không muốn làm gì." Anh lại trầm ngâm chỉ chốc lát, mới nói: "Chúng ta lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới đi!"

"Cái gì?" Cô cũng hít hơi, cho rằng mình nghe lầm.

"Tuổi của chúng ta cũng không nhỏ nữa, liền lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới đi! Em cũng biết, lúc trước vì việc học và mẹ, anh chỉ có cố gắng tranh thủ từng cơ hội, căn bản không có thời gian và tâm lực để lui tới với cô bé nào, lúc này cũng tới lúc rồi."

Là như vậy sao? Lúc ấy anh ở trước mặt nhiều người như vậy, nói ra những lời khiến cô khó xử, bởi vì anh đã hiểu rõ lý tưởng của mình sao? Như vậy, anh đã thực hiện được lý tưởng rồi ư? Cô thật sự muốn biết.

Nhưng lý trí lại nhắc nhở cô, năm đó cô bị bạn học vô tình hay cố ý giễu cợt nguyên mùa hè, anh đều chưa từng nhìn thấy, chưa từng biết, anh sao có thể biết được tâm tình của cô đây?

Khó xử như thế không thể nói quên liền quên, ít nhất, không phải lúc này.

Rất lâu, cô mới miễn cưỡng nói: "Vậy cũng không liên quan đến chuyện của em."

"Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, nhưng, quyết định của anh là không thể nào sửa đổi." Anh ngạo nghễ cắt đứt lời nói của cô.

Cô trừng lớn đôi mắt, giật mình nhìn anh.

"Cho nên em cũng không cần khó khăn lấy cớ nói không được." Anh thêm vào.

"Nào có người như vậy? Em cũng là người trong cuộc đi! Tại sao em không thể có ý kiến?" Lắng lắng nghe nghe, sự tức giận của Nguyên Mạn Nhu thăng lên rồi."Anh cho rằng anh là ai?"

Hơn nữa, chỉ cần cô nhớ tới chuyện ngày trước, liền không cách nào coi lời của anh là thật!

"Vậy em có ý kiến gì?" Anh đột nhiên đứng đắn hỏi.

"Em, em. . . . . ." Cô nhất thời nghèo từ, không biết nên trả lời thế nào.

"Em đã không có ý kiến, nên dùng ý kiến của anh làm chủ."

Anh thật sự nghiêm túc, không phải đang nói đùa? Nhìn thẳng vào đôi mắt cương nghị của anh, vẻ mặt kiên định, cô đọc được tin tức nghiêm túc của anh, nhịp tim phanh động không ngừng.

Cô hình dung không ra tâm tình lúc này, có chút bối rối, có chút khẩn trương, có chút vui vẻ, còn có nghi ngờ và thắc mắc. . . . . .

"Nhưng, nhưng thật kỳ lạ! Hơn nữa, vì sao em phải nghe lời anh? Ai biết anh có thể nuốt lời hay hối hận không? Em không muốn trở thành người chủ động nhiệt tình lại bị người khác đáp lại một cách lạnh nhạt, đến lúc đó người mất mặt lại chỉ có em!" Cô lấy dũng khí nói.

"Anh từng khiến em mất mặt sao?" Anh nhướng mày, hoài nghi nói." Em không phải nói là không nhớ rõ chuyện năm đó sao?"

"Em. . . . . . Đúng, cái gì em cũng không nhớ rõ!" Cô rơi bẫy rập của anh rồi, cái người này thật đáng khinh. . . . . . Cô mắng thầm.

Tại sao mình lại đụng phải anh ta, chuyện gì cũng không đúng rồi?

Cô là người có nghiệp vụ sở trường tài năng, cũng là người đã lăn lộn ở xã hội mấy năm đó! Rõ ràng nên có kỹ năng giao tiếp mới phải, làm sao lại ở trước mặt của anh lại vụng về ngu xuẩn đến vậy?

"Đã thành như thế, mới vừa rồi lời của em cũng không có lập trường."

"Tóm lại. . . . . . Cái người thất thường này, em căn bản không muốn cùng loại người như anh lui tới, thử cũng không muốn thử, dừng xe dừng xe dừng xe!" Cô kích động la hét kêu gào, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng.

Kỷ Lăng không ngờ tới phản ứng của cô sẽ lớn như vậy, đây chính là đàn em đáng yêu trong trí nhớ của anh ư?

"Dừng xe, em muốn anh dừng xe! Không dừng em liền nhảy." Cô quật cường lại không chịu thua uy hiếp anh, anh không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là theo lời cô dừng xe ở ven đường.

"Tạm biệt! Không gặp lại!" (Tạm biệt trong tiếng hoa có nghĩa là gặp lại, nên NMN nói thêm câu sao)

Bịch một tiếng, cô đóng ầm cửa xe, không nhìn anh một cái liền đi.

Anh nhíu mày, cô tức đến vậy sao? Anh tự nhận mình đã nói ra một điều kiện rất tốt, cô lại không muốn nhận! ? Thật chẳng lẽ như lời cô nói, sợ anh đổi ý sao?

Như vậy, anh nên đi nơi nào tìm cô, nói cho cô biết anh sẽ không đổi ý?

Anh cầm lên danh thiếp đặt trong túi, tỉ mỉ nhìn. Sau đó, khóe môi khẽ nhếch, anh biết rồi.

" Trợ lý phòng khoa học kỹ thuật Kỷ thị -Nguyên Mạn Nhu, địa chỉ. . . . . ."

Đây chẳng phải là địa chỉ của chi nhánh Đài Loan công ty Kỷ thị sao?

Thật khéo, không đúng sao? Có lẽ Hạ Dương nói không có sai, bọn họ thật có duyên. . . . . .

Anh bắt đầu mong đợi giây phút gặp lại nhau rồi.
Bình Luận (0)
Comment