"Anh nghĩ bạn em
không thích anh." Kỷ Lăng đúng hẹn tới đón cô, hai người mới ngồi lên
xe, anh đã nói ra cảm nhận trong lòng mình.
"Cô ấy chỉ hiểu lầm
mà thôi." Nhớ tới khi ở "Tám màu liệu đình" suy đoán lớn mật của Thư
Cần, gương mặt của cô không khỏi đỏ ửng. Thư Cần đoán một chút cũng
không sai, cô thích anh, muốn cùng anh nói yêu đương, nhưng kể từ sau
lần đó, anh vẫn không tỏ thái độ muốn tiến thêm một bước, cô cũng không
tốt chủ động nhắc tới.
Chẳng lẽ là sau lần anh bị cô từ chối,
liền quyết định không hề đem "Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết" yêu
cầu đặt ở trên người cô nữa, quyết định đổi người khác nói sao?
Bỗng nhiên, tâm tình của cô thật loạn, thật phức tạp, không muốn chấp nhận đáp án dĩ nhiên là người sau. . . . . .
"Hiểu lầm gì?" Anh bởi vì một lòng chỉ muốn biết Mã Thư Cần tại sao lại căm
thù anh, nên không phát hiện sự sự khác thường của cô.
"Không có gì đâu! Cũng đã không có gì rồi." Cô vội vàng lên tiếng, cố ý để cho mình xem ra bình tĩnh chút.
Anh chỉ nhẹ gật đầu, nhưng ở trong lòng thầm nghĩ phải tìm một cơ hội hỏi rõ.
"Em theo anh đi ăn một bữa cơm đi!" Mới vừa rồi anh trở về một chuyến, tìm
số điện thoại của chủ cho thuê nhà, cùng chủ cho thuê nhà hẹn thời gian
gặp mặt, cũng thử dò xét hỏi chủ cho thuê nhà có đồng ý bán nhà này
không, căn bản không có thời gian ăn.
"Anh còn chưa ăn cơm ư?" Cô nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã mười giờ rồi, làm sao anh còn chưa ăn cơm nữa?
"Còn chưa ăn." Anh lo mua lại căn nhà, chỉ muốn đến lúc đó cho cô một ngạc nhiên.
"Vậy mới vừa rồi anh làm gì? Thế nào không về nhà trước ăn đi?" Hay là. . . . . . Không có cô, anh ăn không vô?
"Nhìn thấy em mới cảm thấy đói." Anh cũng không biết tại sao, mấy tiếng không thấy cô, anh cũng không cảm thấy đói bụng, chỉ biết là trái tim trống
rỗng, cho đến cô gọi điện cho anh nói rằng đã xong, anh mới cảm thấy
bụng thật đói. . . . . .
Đây chính cảm giác để ý một người sao?
Để ý đến ngay cả nhu cầu của mình cũng không chú ý tới, chỉ cần đối
phương tốt là được rồi?
Như vậy, cô thật sự có lực ảnh hưởng lớn với anh . . . . . .
"Anh thật là. . . . . . Không nói sớm! Sớm một chút nói chúng em chấm dứt sớm." Mà không phải ở nơi đó lại kéo đông kéo tây.
"Anh không muốn em vì anh mà bị bạn bè nói 『 thấy sắc quên bạn 』."
"Đừng giỡn. Anh thật vì em suy nghĩ như vậy sao?" Hô hấp của cô cứng lại, chỉ sợ xuyên tạc ý nghĩa câu nói của anh.
"Dĩ nhiên. Huống chi anh đây là 『 sắc 』 còn không phải『 sắc đẹp 』bình thường." Anh tự hào nói.
Cô liếc anh một cái: "Tự kỷ. Lúc này gần mười giờ rồi, đến chợ đêm giải quyết bữa ăn tối đi!"
"Em dẫn đường."
"Không thành vấn đề." Cô ra một dấu hiệu OK. Trong đêm tối, một cái bóng màu
bạc chứa đựng hạnh phúc xẹt qua dòng xe trên đường, như sao băng, xinh
đẹp chói mắt.
Nguyên Mạn Nhu bị
tiếng nói chuyện làm tỉnh, cả ngày hôm nay cô đều mê man, cả người không có tý sức lực, chỉ biết mình đang ở bệnh viện và Kỷ Lăng chính là cùng
với cô.
". . . . . . Cô ấy rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại?"
"À, cũng nhanh thôi! Có thể là thể lực không tốt nên mới ngủ trầm như vậy,
hơn nữa trong thuốc của chúng tôi có tác dụng an thần, châm một chút mới tỉnh lại cũng là bình thường. . . . . . Cô ấy trong khoảng thời gian
này có tỉnh qua chưa?" Bác sĩ nói.
"Đứt quãng , mỗi lần đều chỉ duy trì 1~2 phút. . . . . . Ngươi xác định không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì. Yên tâm đi!" Sau khi nói xong, bác sĩ liền rời đi.
"Kỷ Lăng." Cô nghiêng mình gọi một tiếng.
"Mạn Nhu, em đã tỉnh?" Kỷ Lăng tăng âm điệu, lập tức nắm lấy tay cô, vội
hỏi: "Bụng còn đau không? Đầu còn choáng không? Còn muốn ói không?"
Cô chăm chú nhìn anh, giễu cợt anh căng thẳng quá: "Anh hỏi nhiều vấn đề
như vậy, em nên trả lời vấn đề nào trước đây? Em không sao rồi." Trừ đầu còn có chút choáng ra, không có khó chịu nào khác.
"Thật?" Anh không yên tâm hỏi.
"Thật." Cô gật đầu khẳng định: "Là bị ngộ độc thực phẩm sao?"
Tối hôm qua cô ở "Tám màu liệu đình" ăn hải sản và rau xà lách, đến chợ đêm lại đang dưới sự dụ dỗ của anh, ăn hàu chiên và canh rắn nóng hổi, còn
có băng tuyết, ăn nóng lại ăn lạnh dạ dày không chịu nổi, mới có thể vừa ói vừa tiêu chảy như vậy.
"Chợ đêm đều không hợp vệ sinh, thật không nên đi nơi đó ăn cái gì ." Vệ sinh của chợ đêm, không thể tin!
"Anh thiệt là một gậy tre quật ngã cả thuyền! Nếu thật sự không hợp vệ sinh, anh cũng ăn mà, thế nào lại không có chuyện gì?" Cô giễu cợt.
"Là người em quá yếu rồi, một chút sức đề kháng cũng không có, chờ sau khi
em ra viện, nên điều dưỡng thân thể cho em." Anh học y nên trong đầu lập tức bày ra một đống món ăn dinh dưỡng.
Anh là thật quan tâm cô,
chỉ nhìn vẻ mặt lo âu, bất an của anh, cho dù anh không tự mình nói ra,
cô vẫn hiểu rõ, cô nhớ lại năm đó đi quan hệ hữu nghị ở ngọc sơn, anh
cũng bên canh giữ bên chăm sóc cô như vậy. . . . . .
"Em thật
luôn khiến người khác lo lắng." Anh chợt nói như có cảm xúc mà phát
tiết."Thật là không biết nên đem em làm sao bây giờ?"
Trái tim cô lo sợ."Anh. . . . . . Lo lắng cho em à?"
"Dĩ nhiên." Anh nhìn cô chăm chú, đưa tay sờ gò má của cô.
Không nghĩ tới anh sẽ làm ra động tác thân thiết như vậy, cô kinh hoàng luống cuống xoay tầm mắt đi, trái tim như bị gậy gõ điên cuồng, thùng thùng
thùng, vang không ngừng.
"Mạn Nhu, nhìn anh." Anh nâng cằm cô
lên, kiềm chế chắc chắn, khiến cô không cách nào thoát khỏi."Sau khi về
nước gặp lại em, anh rất để ý em tại sao lại lạnh lùng với anh như vậy,
cũng muốn biết địa vị của anh trong tim em, cho tới bây giờ anh mới có
thể khẳng định một chuyện, đó chính là những thứ để ý đó đều bởi vì anh
yêu em."
A! Cô tròn mắt xanh, giật mình nhìn anh.
"Lúc Hạ
Dương nói với anh, anh còn không tin, nhưng bây giờ anh đã xác định, anh ta nói một chút cũng không sai. Thì ra người khác còn thấy rõ tim anh
hơn chính anh."
Đàn anh Hạ Dương từng nhắc qua với anh ấy ư?
Là anh ấy và đàn anh Hạ Dương nói ra sự hoang mang của anh, cho nên đàn anh Hạ Dương mới có thể trả lời như vậy sao?
"Tại sao em lại không nói lời nào?" Anh đang đợi đáp án của cô, nhưng cô chỉ mở to mắt nhìn anh rất lâu, nhưng nhìn ra cô đang lâm vào suy tư, lại
nhìn không ra cô vui mừng không, điều này làm cho anh luôn quen nắm giữ
tình huống thật không thói quen cũng khó mà thích ứng.
"Anh. . . . . . em không biết phải nói gì." Đột nhiên duới tình huống như thế nghe được anh thổ lộ, cô làm thế nào đáp lại đây?
"Tại sao không biết? Chẳng lẽ em không thích anh sao?" Kỷ Lăng hoàn toàn
không thể chấp nhận chuyện này, anh biết cô có cảm giác với anh.
"Không phải. . . . . ." Cô lắc đầu.
"Vậy thì vì cái gì?"
"Chỉ là quá đột ngột, em chưa kịp chuẩn bị." Hai gò má của của đã hồng lên,
mắc cỡ lại muốn quay mặt, nhưng, tay Kỷ Lăng lại nhẹ, vừa mềm, nhưng
cũng kiên định đặt ở cằm của cô, làm cô không cách nào thoát đi.
"Này không đột nhiên chứ? Chúng mình quen biết ít nhất bốn năm lâu như vậy. . . . . ." Anh cảm thấy đó cũng không phải vấn đề."Giữa chúng mình tuy
bốn năm không gặp, mà anh không cho rằng đây là vấn đề, thích chính là
thích, yêu chính là yêu, không cần lý do và giải thích, huống chi, đây
lại không tìm thấy lý do."
"Ừh. . . . . ."
"Vậy em tán thành lời nói của anh đúng không?" Anh đột nhiên cười một tiếng, xem ra càng tuấn lãng, càng tiêu sái.
Cô lúc này mới cảm thấy anh đã gỡ bỏ hào quang của ông chủ lớn và phòng
bị, thật ra thì cũng không có gì khác với những đàn ông tầm thường khác, vẫn là có khát vọng bị người yêu.
Mà cô, sẽ là người kia cho anh tình yêu sao?
"Không nói lời nào nghĩa là cam chịu. Mạn Nhu, vậy cứ quyết định như thế,
chúng mình lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới đi."
"Cái gì. . . . . ."
"Đây là nụ hôn hứa hẹn." Anh cúi người hôn cô, nụ hôn này nhẹ nhàng lại thật mềm mại, lại đồng thời nhiệt liệt vô cùng.
Đầu cô choáng còn hơn lúc nãy, thân thể lại nhẹ nhàng, thật giống như đứng
trên đám mây, không tới chốc lát, tay của cô bấu víu đầu vai anh, đụng
vào, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh, dòng điện mạnh lẻn vào
giữa hai người.
Anh không bỏ được rời đi cô, toàn thân cũng ồn ào kêu gọi muốn nhiều hơn, trêu chọc cô nhiều hơn, nhưng mà, lý trí còn
sống nói cho anh biết, lúc này nơi đây, còn có cô đang suy yếu đều không cho phép cô tiếp nhận nhiều hơn, đủ rồi, anh dừng lại động tác thăm dò, lấy ý chí kinh người kết thúc tại đây.
Khi anh nhìn thấy môi cô hơi sưng, ánh mắt mê ly, như đóa hoa hồng đợi hái, không khỏi lộ vẻ xúc động.
"Chết tiệt!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, lần nữa lấn chiếm môi của cô mút lấy.
"Ưm. . . . . ."
"A? Thật, thật ngại, xin, xin lỗi. . . . . ." Một hồi nói xin lỗi phá hư không khí ngọt ngào trong phòng bệnh.
Kỷ Lăng liếc mắt nhìn, là y tá đi vào rồi lại lui ra, anh đang trong lòng thầm tính cô ta tiến vào thật không đúng lúc.
"A!" Cô theo bản năng đẩy anh ra, hai gò má đỏ rực.
"Em, khụ!" Anh giả vờ ho một tiếng : "Em nhanh khỏe lại, chúng mình về nhà tiếp tục."
Nghe vậy, cô ngượng ngùng không ngẩng được đầu.