Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 2

Một tuần lễ sau__

Đúng tám giờ rưỡi sáng, Kỷ Lăng đến sở nghiên cứu, cứ tưởng rằng hôm nay lại chỉ có mình anh thế nhưng lại nhìn thấy Hạ Dương đã trở lại!?

"Hạ Dương bạn xin phép rồi." Anh đi tới bên cạnh ngồi xuống.

"Ừ, đúng rồi chủ nhiệm gọi bạn tới văn phòng tìm thầy có việc đấy, hình như là chuyện bạn nhận được học bổng á!"

"Thật?"

Kỷ Lăng bởi vì tin tức này mà sửng sốt một chút, trong lòng không ngừng dâng lên niềm vui sướng. Anh chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, không, nên nói là anh và mẹ anh đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi.

Cha mẹ anh đã li hôn từ lâu, anh do một tay mẹ nuôi lớn. Mẹ anh dựa việc khâu vá và sửa quần áo, thêu thùa để kiếm tiền, mấy năm qua vì các trường học không còn yêu cầu cứng ngắc về quy định đồng phục, hơn nữa cũng không còn nhiều người mặc quần áo đã sửa cho nên việc kiếm tiền cũng khó khăn hơn.

Nhưng mà mẹ anh vẫn kiên trì muốn anh trở thành bác sĩ, trở thành tinh anh đầu ngành để chứng minh cho "bên kia" nhìn, coi như không có tiền của bọn họ, hai mẹ con anh vẫn sống tốt, không thua kém kẻ nào.

Cho nên bất luận là vay tiền hoặc đi làm thuê, mẹ anh cho tới bây giờ không để cho anh vì không có tiền mà phải lo lắng, mà anh cũng không phụ sự mong mỏi của mẹ thi đỗ vào trường công, lấy học bổng để làm chi phí sinh hoạt, giảm bớt gánh nặng kinh tế cho mẹ.

Sau khi lên đại học, anh tận dụng thời gian rảnh đi làm thêm ở nhà hàng, không sợ khổ cực chỉ mong tích lũy thêm kinh nghiệm.

Năm ngoái, anh hướng chủ nhiệm và trường nước ngoài xin, cũng đồng thời tích cực chuẩn bị cho cuộc thi, luận văn, báo cáo học tập chỉ mong muốn trong thời gian ngắn nhất đạt được học vị, học xong về nước.

"Kỷ Lăng, chúc mừng bạn." Hạ Dương từ đáy lòng chúc mừng anh.

"Đáng tiếc bạn không muốn ra nước ngoài học, nếu không chi phí cho du học sinh này hẳn có phần bạn." Anh biết Hạ Dương ban đầu là vì mẹ anh bị bệnh nên mới không muốn ra nước ngoài nhưng bây giờ mẹ anh...

"Đi!? Mình mới không muốn ra nước ngoài đâu! Ở Đài Loan tốt lắm." Hạ Dương miễn cưỡng nói, nói không muốn đi là gạt người chẳng qua lúc trước anh không thể đi, hôm nay chuyện này cũng không cần thiết nữa.

Phảng phất cảm nhận được ý tứ trong lời nói của anh, Kỷ Lăng hỏi:" Chuyện của mẹ bạn đã xử lí tốt chưa?"

Mẹ Hạ Dương một năm trước mắc chứng trầm cảm, một tuần trước nhảy lầu tự tử cho nên ngày đó anh mới vội vàng rời trường.

"Không sao mình sẽ xử lí tốt."

".....Có cần mình giúp một tay không?"

Hạ Dương lắc đầu, thần sắc vẫn là chán nản:" Không cần, có lẽ kết thúc sinh mạng như vậy đối với mẹ ta là một sự giải thoát, bạn cũng biết từ khi bà ấy mắc bệnh thì luôn không vui vẻ........Thôi không nói tới chuyện này nữa. Mấy ngày mình không ở đây có chuyện gì xảy ra không?"

Kỷ Lăng vì tránh anh tiếp tục thương tâm nên cũng nói sang chuyện khác."Đương nhiên là có rồi, bạn đi mấy ngày có không ít nữ sinh tới tìm bạn, mình cũng đem thư để lại."

Chỉ trừ một người ngoại lệ.....câu này anh nói riêng trong lòng.

Thứ nhất cô không tín nhiệm anh, thứ hai..... anh không muốn nghĩ nhiều.

"Phải không? Tìm mình làm gì?"

"Đưa thư tình nha! Cầm đi." Anh đưa ra mấy phong thư cùng tờ giấy ghi chép lại tên tuổi và số điện thoại.

" Bạn cũng biết lúc này mình không có tâm tình."Hạ Dương lười nhận lấy.

"Vậy cũng phải là do bạn nói lí do cho người ta nha, bạn là số mạng đào hoa, có cự tuyệt cũng vô phương." Anh nửa đùa nửa thật nói.

" Nếu bạn không phải cả ngày vội kiếm tiền, đi học rồi viết báo cáo bạn cũng là thu hút một đàn bướm đi." Đừng nghĩ anh không biết mạng đào hoa của Kỷ Lăng cũng không ít chẳng qua ngày từ đầu anh đã nói rằng chưa có sự nghiệp thì anh chưa có ý định quen bạn gái mới khiến đám nữ sinh kia chuyển hướng sang anh.

"Mình không có hứng thú với chuyện đó."

"Bạn chính là không thú vị như vậy, cho nên bây giờ vẫn còn độc thân, chẳng lẽ bạn không có người trong lòng sao? Tim một chút loạn nhịp cũng không có?"

Kỷ Lăng không nói lời nào, trong đầu hiện ra hình ảnh cô bé dễ thương lần trước không biết là ở khoa nào. Cô ấy có chút xấu hổ, nhưng lại có dũng khí tới tỏ tình với Hạ Dương. Cô lại có điểm cậy mạnh bị người nhìn thấu cũng không nguyện thừa nhận, cô còn thiện lương...

"Bạn ở đây thất thần cái gì?"

Giọng nói của Hạ Dương làm anh dứt ra khỏi suy nghĩ. Kỷ Lăng có chút kinh ngạc anh thế nhưng đối với cô bé ấy lại có nhiều cảm giác như vậy.

"Không có gì, mình phải bắt đầu làm việc thôi." Anh vội vàng vung đi những ý nghĩ kì lạ trong đầu.

... .........

"Mạn Nhu, Mạn Nhu...." Mã Sách Cần vọt vào kí túc xá.

"Có chuyện gì mà vội vã như vậy?" Nguyên Mạn Nhu miễn cưỡng hỏi, ánh mắt vẫn tập trung vào bản báo cáo.

"Đàn anh Hạ Dương đã trở về." Cô mới nghe được bạn học nói chuyện, lập tức chạy trở về nói cho Mạn Nhu biết.

"Trở về!?" Nguyên Mạn Nhu kinh ngạc rốt cục rời đi sự chú ý khỏi tập bản thảo.

Tuần trước cô thật vất vả mới có dũng khí đi tỏ tình với anh, nào ngờ anh không có ở trường, mất đi cơ hội tốt để tỏ tình. Mấy ngày cô cũng không gặp anh ở sân trường sau nghe bạn học nói mới biết nhà anh có người qua đời nên xin nghỉ mấy ngày.

"Đúng nha! Anh ấy đã trở lại trường rồi."

"Lúc này không phải lúc đi tỏ tình!?" Cô nghĩ anh chắc là đang buồn đi.

"Quản anh vui hay buồn gì, giành được cơ hội là quan trọng nhất, bây giờ chẳng phải là cơ hội để anh ấy nhớ rõ bạn sao? Nhanh đi, nhanh đi, mình ủng hộ bạn!" Mã Sách Cần kéo cô ra khỏi bàn học, còn thay cô mở cửa phòng, một bộ dạng là không thể chậm trễ.

"Sách Cần....."

Phanh! Đáp lại cô chỉ là tiếng đóng cửa.

Nguyên Mạn Nhu ngốc lăng nhìn cánh cửa, nhất thời luống cuống không biết làm sao. Sớm biết vậy, cô cũng không thèm tâm sự với Sách Cần rồi. Nhìn cô nhiệt tình quá độ, đem chuyện của cô giống như chuyện của mình mà vội vàng.

Bây giờ nên làm gì đây?

Đi thì cô không biết nói gì, đầu tiên an ủi anh, hay là tỏ tình trước?

Nếu không đi, đợi khi học kì kết thúc anh cũng chưa biết tâm ý của cô.

Trời ơi! Mặc kệ nhiều như vậy, hay là cứ đi gặp anh rồi tính. Cô nghĩ như vậy một bên nắm quả đấm, một bên lên tinh thần đi về phía con đường quen thuộc.

Kết quả Nguyên Mạn Nhu chưa đến sở nghiên cứu đã gặp được Hạ Dương ở căn tin, bên cạnh anh còn có một học sinh nam cao gầy. Bọn họ cùng nhau đi vào căn tin, dĩ nhiên cô cũng theo vào, xếp hàng ngay sau họ nhưng mà tên học sinh nam đáng ghét kia lại ở trước mặt cô cản trở.

"Đến cùng bạn muốn mua gì?" Đang lúc cô chuyên chú nhìn Hạ Dương chọn món ăn, muốn biết gu của anh thì nhân viên bán hàng bày ra một bản mặt thối hỏi cô với vẻ không tốt lành gì.

"Bốn món kia là được." Cô thuận miệng đáp. Lúc này Hạ Dương đã chọn xong và đang đi tìm chỗ ngồi.

"Năm mươi đồng".

"A" Nguyên Mạn Nhu đưa tay vào túi, cảm giác không ổn lập tức nhen lên. Hỏng bét! Vội vàng ra ngoài nên cô quên mang ví tiền rồi.

Nhân viên tính tiền thấy cô đông sờ tây móc, đoán ra tình trạng của cô, sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Tôi, chờ tôi một lát." Lúc này bao nhiêu ý tưởng lãng mạn trong đầu cô đều tan biến như bọt biển, chỉ cảm thấy thật khổ a.

Nhân viên tính tiền nghe cô nói vậy liền đem dĩa đồ ăn của cô thu lại.

"Đợi chút, anh giúp em trả tiền." Một giọng nam vào giây phút này truyền đến.

"Ơ!?" Cô hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, muốn nhìn xem là ai giúp cô thoát khỏi khốn cùng này.

Một đôi mắt đen như mực tiến vào tim cô. Là anh ấy! Là người mà ngày đó cô gặp ở sở nghiên cứu.

"Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Kỷ Lăng nhìn cô một cái rồi đi về quầy tính tiền.

"Vừa tròn một trăm đồng." Nhân viên tính tiền trả lời.

Chỉ thấy anh đưa ra tờ tiền lớn, rồi bưng dĩa cơm của mình bước đi.

"Chờ.. chờ chút." Nguyên Mạn Nhu nhận lấy dĩa của mình, liền theo sau lưng anh.

"Em đi theo anh làm gì?" Kỷ Lăng đột nhiên dừng bước, xoay người lại đối mặt với cô.

Khi nãy anh nhìn thấy cô, cô vẫn ngơ ngác nhìn về phía Hạ Dương, anh không cần nghĩ nhiều cũng biết cô muốn làm gì.

Nếu như cô nghĩ đi theo anh có thể gặp Hạ Dương để dễ dàng bày tỏ.. thì cô sai lầm lớn rồi. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh không muốn tác thành cho cô, không muốn cô tỏ tình với Hạ Dương.

"Em muốn cảm ơn anh! Chờ ăn xong cơm em sẽ về phòng lấy tiền rồi trả lại cho anh."

"Không cần, xem như anh mời em vậy."

"Không được, em lại không có lý do gì để anh mời em."

"Anh đã nói là không cần, em đi ăn cơm đi!" Anh kết thúc đề tài này với giọng bá đạo.

"A!" Cô ngây ngốc bị anh sai xử ngồi xuống một bàn trống, tầm mắt sợ hãi nhìn về phía anh.

Lúc này anh rất khác không giống khi ở phòng nghiên cứu. Mặc dù vẫn là đôi mắt sâu thẳm và ngũ quan hài hòa tuyệt mĩ giống nhau, nhưng thái độ lại khác nhau cứ như trở thành một người khác vậy.

Có phải các nghiên cứu sinh đều cổ quái như vậy không!? Đều vì học nhiều đến đầu hư luôn, tính tình thay đổi?

Ừ, có thể nha! Cô vừa nghĩ vừa gật đầu. Vẫn là anh Hạ Dương tốt nhất, anh luôn nở nụ cười với mọi người, sẽ không lúc nóng lúc lạnh khiến người ta khó nắm bắt.

Một bàn ăn khác, Kỷ Lăng không yên lòng dùng bữa trưa. Ngồi cùng bàn với anh còn có Hạ Dương và một nghiên cứu sinh khác gọi là A Tuyên, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, mới hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Bạn biết em gái đó à?"

"Không biết." Anh thản nhiên trả lời.

"Không biết? Vậy sao bạn lại trả tiền cơm giúp em ấy? Một trăm đồng không phải tiền cho bữa cơm hai người sao?"

"Mình thích không được sao?" Kỷ Lăng trừng mắt nhìn Hạ Dương, trong đôi mắt như có ngọn lửa đang cháy.

Hạ Dương bị trừng lại chẳng biết vì sao, anh thậm chí có một loại ảo giác Kỷ Lăng nhìn mình như nhìn kẻ thù.

"Vậy sao bạn chưa từng đối với tụi mình như thế?" A Tuyên hết lần này đến lần khác không nhìn ra sắc mặt kỳ quái của anh, không mở bình làm sao biết trong bình chứa gì.

"Các bạn có khi nào ra ngoài quên mang tiền không?" Kỷ Lăng liếc nhìn bọn họ.

"Nói cũng phải...Gì, bạn nói em ấy đó quên mang tiền sao?" Hạ Dương kêu to, đưa tới sự chú ý của bàn bên cạnh.

"Bạn có thể nói lớn hơn nữa không." Không biết tại sao, Kỷ Lăng muốn duy trì hình tượng và danh dự cho cô, mặc dù đây chỉ là một bữa cơm không mấy giá trị.

"A, thật ngại quá." Hạ Dương im miệng, nhìn về phía bạn nữ đó thấy cô cũng đang nhìn mình .

Anh mỉm cười với cô, cũng chú ý tới gương mặt thanh tú của cô, theo bản năng thốt lên:" Dáng dấp em ấy cũng không tệ!"

"Bạn thích kiểu ngoại hình như em ấy sao?" Kỷ Lăng biến sắc thốt lên: "Vậy thì tốt, em ấy cũng thích bạn."

"Cái gì? Làm sao bạn biết?" Các bạn nữ trong trường thích anh không phải là chuyện lạ gì, nhưng lúc này anh không biết, vậy mà Kỷ Lăng lại biết, đây là có chuyện gì?

"Ngày bạn xin nghỉ em ấy đến phòng nghiên cứu tìm bạn, nhìn dáng vẻ giống như là muốn tỏ tình." Kỷ Lăng phát hiện là mình không hề thích nói đến chuyện này.

"A, em gái thanh thuần này muốn tìm mình tỏ tình sao? Làm sao bạn không nói sớm, mình sẽ đi tìm em ấy." Anh nói xong liền đứng dậy nhưng lại bị Kỷ Lăng kéo lại.

"Bạn muốn làm gì?" Kỷ Lăng không thích lo chuyện người khác nhưng anh lại không kiềm chế được xúc động muốn lo chuyện lần này.

"Đương nhiên là theo đuổi em ấy!"

Lời anh vừa nói ra làm Kỷ Lăng cảm thấy thật khó chịu. Hạ Dương cự tuyệt nhiều bạn nữ như vậy, nhưng lần này lại không từ chối cô ấy, đây là ý gì?

"Em ấy không phải loại tùy tiện." Anh tin tưởng cô khác với những người kia.

"Làm sao bạn biết?.... Chẳng lẽ bạn có ý với em ấy?" Trong mắt Hạ Dương hiện lên tia giảo hoạt.

"Mình!? Không có chuyện này." Giật mình thấy mình lộ quá nhiều cảm xúc ra, Kỷ Lăng trong nội tâm run sợ, nhanh chóng bác bỏ.

Cậy mạnh! Hạ Dương mới không tin lời của anh, anh đưa mắt về phía A Tuyên đang ngồi yên theo dõi kịch hay, ám chỉ nhờ anh giúp đỡ."Không có!? Vậy mình theo đuổi em ấy cũng không sợ phạm vào nguyên tắc vợ bạn không thể đùa giỡn, đúng không A Tuyên?"

"Hạ Dương nói có lí!" A Tuyên cũng cảm thấy phản ứng của Kỷ Lăng có chút kì quái.

"Các người ...tùy tiện!" Nhưng thấy Hạ Dương đi về phía cô, tâm Kỷ Lăng như cước bộ Hạ Dương, một bước là một sự kinh hãi.

Hạ Dương sẽ nói thế nào với cô ấy? Nói anh yêu thích cô, quyết định muốn cùng cô hẹn hò......

Gặp quỷ, anh thế nhưng lại để ý tới thái độ của Hạ Dương đối với cô ấy!?

Cho dù Hạ Dương đối với cô ra sao, cũng không liên quan gì tới anh! Kỷ Lăng cưỡng ép mình không nhìn tới không nghe không thèm nghĩ nữa, vội vàng ăn hết bữa trưa của mình.
Bình Luận (0)
Comment