Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 11

Phùng Dã đột nhiên xuất hiện, làm Trương Phong Hoà bất ngờ. Lúc này cậu đứng trong mưa, toàn thân ướt đẫm, bọt nước nhỏ giọt rơi vào cổ áo. Áo khoác đen dài ướt dính sát vào cơ thể, cậu lại hồn nhiên không biết, chỉ là nghi hoặc nhìn về người đột nhiên xuất hiện, hỏi:"Sao anh lại ở đây?"

Rõ ràng mới tuần trước còn gặp, nhưng người đứng trước mặt cậu, Trương Phong Hoà lại cảm thấy xa lạ.

Đặc biệt trong tay Phùng Dã còn cầm bó hoa hồng đỏ.

Nhìn đến chướng mắt.

Muốn tặng cho người mới à?

Người đó chẳng lẽ ở trong khu phố với cậu?

Trương Phong Hoà chỉ có thể nghĩ như vậy, cậu không bao giờ nghĩ Phùng Dã sẽ tặng mình. Nghĩ vừa rồi xem như đã chào hỏi Phùng Dã, Trương Phong Hoà liền không nói thêm gì nữa, chuẩn bị xoay người lên lầu.

Nhưng không nghĩ đến người ở cách cậu vài bước chân kia, vừa thấy cậu định đi, liền vội vàng chạy đến, đem dù che cho Trương Phong Hoà, vì cậu chắn mưa. Nhìn Trương Phong Hoà cả người ướt đẫm, gió lạnh làm mặt cậu trắng bệch, đáy mắt Phùng Dã ánh lên tia đau lòng.

"Mưa lớn như vậy, sao không mang dù theo?"

Trương Phong Hoà nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Phùng Dã, mắt không chút cảm xúc. "Tôi quên không mang dù, liên quan gì anh?"

Cậu sớm đã không muốn có liên hệ với Phùng Dã, cho nên cũng không ôm mộng tưởng nữa. Ngữ khí lạnh nhạt đến chính cậu cũng không nhận ra.

Phùng Dã ngẩn ra, tay cầm dù càng chặt.

Sau khi chia tay Lộ Nhất Minh, đây là lần đầu tiên hắn đến tìm Trương Phong Hoà. Mấy ngày qua, hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng biết bản thân không dễ theo đuổi lại Trương Phong Hoà. Bên cạnh Trương Phong Hoà đã có người khác, người đó đối tốt với Trương Phong Hoà gấp mấy vạn lần hắn, mà chính hắn lại đối xử với Trương Phong Hoà như thế, chỉ có kẻ ngốc mới quay đầu lại.

Rốt cuộc cũng có ai thích thì vẫy tới, không thì xua đuổi như cẩu đâu, cũng sẽ không đem tim mình đặt lên người như vậy.

Nên hắn chần chừ, lùi bước, thậm chí không dám chủ động đi tìm Trương Phong Hoà.

Cho đến hôm nay mới dám mang hoa đến, nói chuyện rõ ràng với đối phương.

"Tiểu Phong, anh cùng Lộ Nhất Minh chia tay rồi." Nói xong, Phùng Dã lấy hoa nhét vào trong lồng ngực của cậu, nhìn về Trương Phong Hoà, tràn ngập chờ mong cùng thấp thỏm.

Trương Phong Hoà không kịp phòng bị đã bị nhét hoa vào người. Cậu ngơ ngác nhìn bó hoa, qua thật lâu mới ý thức được, hoa này Phùng Dã mang đến tặng cậu.

Cầm bó hoa, mặt Trương Phong Hoà không cảm xúc. Mưa càng lúc càng lớn, từng hạt mưa tí tách như nện vào trong lòng cậu, cậu trầm mặc, tay siết bó hoa càng lúc càng chặt.

Cậu nghe ra được ý tứ trong lời nói của Phùng Dã.

Bởi vì cùng Lộ Nhất Minh chia tay, nên mới lại đến tìm cậu tiếp tục làm bạn giường?

Trương Phong Hoà lạnh lùng cười, không nói hai lời liền ném bó hoa xuống đất! Bó hoa rơi rụng đầy đất, mau chóng bị nước mưa làm ướt, một mảnh hỗn độn. Trương Phong Hoà lạnh giọng với người trước mặt:"Phùng Dã, anh cút cho tôi!"

Sinh nhật 27 tuổi của Trương Phong Hoà, tâm tình của cậu chỉ có thể dùng 2 từ không xong diễn tả.

Phùng Dã hoàn toàn không biết tại sao mình lại chọc giận Trương Phong Hoà.

Nhìn bó hoa hồng mình đưa, bị đối phương không chút lưu luyến mà ném xuống đất, Trương Phong Hoà còn dùng vẻ mặt giận dữ kêu hắn cút.

Cho dù Phùng Dã rất nhiệt tình đến cầu Trương Phong Hoà tha thứ, nhưng như vậy cũng không thể làm hắn không nổi giận.

Phùng Dã vốn là thiên chi kiêu tử, lại được nhiều người theo đuổi, huống hồ người trước mặt 7 năm qua đều nghe lời hắn, có bao giờ hắn bị thế đâu?

"Trương Phong Hoà, cậu phát điên gì vậy?!"

Ném cây dù trong tay, Phùng Dã chạy lại nhặt những cánh hoa rơi dưới đất. Trận mưa lớn như dao nhọn đâm vào người hắn, mang theo cái lạnh của đêm đông, làm toàn thân hắn lạnh thấu xương.

Có một số người đi ngang qua, dùng ánh mắt kì quái nhìn bọn họ.

Trương Phong Hoà cảm thấy buồn cười, không để ý người đang dầm mưa nhặt hoa kia, xoay người rời đi. Cậu đứng dưới mưa lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cả người lạnh chịu không được, mũi và lỗ tai hồng, giọng nói khàn khàn. Mới bước 1 bước, cả người choáng váng.

Cậu chống đỡ đi vài bước, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân đuổi theo của Phùng Dã.

Tay bị túm chặt, Trương Phong Hoà tái nhợt quay đầu lại nhìn, đáy mắt đối phương tràn đầy phẫn nộ cùng không kiên nhẫn. Cậu hơi sửng sốt, đột nhiên cười cười. Đúng rồi, đây mới là Phùng Dã quen thuộc. Cậu phản kháng, không thuận theo sẽ nổi giận, Phùng Dã lúc nãy vừa ôn nhu vừa cẩn thận, chắc là do mưa làm sinh ảo giác.

Nghĩ vậy, đáy lòng Trương Phong Hoà không còn kiên nhẫn. Cậu rất muốn hỏi Phùng Dã, trong lòng hắn, cậu rốt cuộc như thế nào?! Dựa vào điều gì Phùng Dã vẫn luôn nghĩ cậu hèn hạ như thế?

Dựa vào cái gì khi 2 người chia tay, cậu phải lập tức trở về bên cạnh hắn, để lấp chỗ trống cho?

Càng nghĩ càng thấy tim mình rét run.

Thân thể Trương Phong Hoà run rẩy, não trống rỗng, thậm chí không nghe rõ những lời chất vấn của Phùng Dã. Cậu chỉ thấy thật phiền, rất phiền....Một ngày tồi tệ như vậy, làm cậu không muốn cùng người nào dây dưa. Giờ phút này cậu chỉ muốn trở về nhà tắm rửa, lau khô thân thể, ngủ 1 giấc thật ngon. Ngủ dậy rồi, Trương Tự, Phùng Dã, đều có thể ném sau đầu.

Nhưng hiển nhiên Phùng Dã còn chưa buông tha cậu.

"Trương Phong Hoà! Chúng ta không thể nói chuyện sao?!" Không nhìn ra được Trương Phong Hoà mệt mỏi, Phùng Dã như cũ gắt gao nắm chặt tay cậu, không cho Trương Phong Hoà đi.

Trương Phong Hoà giơ tay lau đi nước mưa trên mặt, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, đối Phùng Dã nói:"Được, anh nói đi, muốn nói gì cứ nói, chúng ta nói cho rõ ràng 1 lần."

Có lẽ bộ dạng Trương Phong Hoà quá mức bình tĩnh, đáy lòng Phùng Dã có chút bất an. Hắn nắm chặt vai Trương Phong Hoà, kéo cậu vào nơi có mái hiên, không muốn nhìn cậu run bần bật vì nước mưa. Giơ tay định lau nước mưa trên người cậu, Trương Phong Hoà lại lạnh lùng đẩy tay hắn ra, nói:"Giờ thì nói được chưa?"

Phùng Dã sửng sốt, yên lặng thu hồi tay, hắn nhìn Trương Phong Hoà vẫn luôn rất yêu mình, bỗng không thấy nữa.

Tâm hắn như vỡ nát, hắn chưa bao giờ nghĩ, cũng có ngày mình sẽ đau lòng vì Trương Phong Hoà.

Vì sao hắn lại không nhận ra tâm tư của mình sớm hơn?

Tại sao hắn lại phí hoài 7 năm?

Tâm Phùng Dã rơi vào đáy cốc, nhưng hắn lại không thể biện minh cho mình, hắn chỉ có thể nhìn Trương Phong Hoà, dùng giọng điệu ôn như nói:"Trương Phong Hoà, anh thích em."

Trương Phong Hoà ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Phùng Dã."Anh.....anh nói gì?"

Phùng Dã siết chặt tay, "7 năm vừa rồi là do anh ngu ngốc, mới có thể làm chúng ta lãng phí thời gian như vậy, hiện tại anh suy nghĩ cẩn thận rồi, anh muốn cùng em bắt đầu lại."

Nói xong, hắn thấp thỏm nhìn Trương Phong Hoà, ngừng thở, chờ người đối diện cho hắn đáp án.

Nhưng Trương Phong Hoà chỉ nhìn đôi mắt hắn, như muốn tìm ra dấu vết của lừa gạt. Phùng Dã phát sốt à? Sốt đến mơ hồ? Hay lại muốn chơi trò mới?

Trương Phong Hoà lạnh giọng cười cười, không vội trả lời hắn, ngược lại hỏi:"Thì sao?"

Phùng Dã không rõ ý tứ Trương Phong Hoà.

"Anh cùng Lộ Nhất Minh....."

"Đã chia tay rồi!" Chưa chờ Trương Phong Hoà nói xong, Phùng Dã vội nói. "Anh cùng cậu ấy chia tay, là vì em-----"

"Vì tôi?" Trương Phong Hoà lẳng lặng nhìn hắn, cười đến có chút bất đắc dĩ. "Anh cùng Lộ Nhất Minh chia tay là vì tôi? Phùng Dã, anh biết anh đang nói gì không?"

"Anh biết." Phùng Dã hít một hơi thật sâu, "Anh biết anh nhận ra quá muộn, có lẽ nói ra em sẽ không tin, nhưng khi cùng Lộ Nhất Minh bên nhau, anh mới phát hiện không thể rời bỏ em, nhìn em cùng người khác ở bên nhau, anh sẽ ghen ghét đến nổi điên...."

"Khoan khoan", Trương Phong Hoà ngăn Phùng Dã nói. "Phùng Dã, tôi nghĩ anh sai rồi đấy. Anh cảm thấy thích tôi, vì tôi luôn bên cạnh nghe anh sai bảo, đột nhiên có một ngày không thấy tôi, anh sẽ thấy không quen,chứ không phải thật sự thích tôi."

"Trương Phong Hoà, anh nên nói thế nào mới có thể làm em tin tưởng?" Nhìn Trương Phong Hoà không tin, Phùng Dã nóng nảy lên. Hắn có thể dùng thời gian rất lâu để theo đuổi Trương Phong Hoà, nhưng không nghĩ kết quả là, đối phương không bận tâm đến cảm giác của hắn.

"Tin anh?" Trương Phong Hoà cười có chút trào phúng, "Tôi hỏi anh, anh biết hôm nay ngày gì không?"

Phùng Dã ngẩn ra, có chút khó hiểu."Hôm nay?"

Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

Hiển nhiên hắn không hiểu rõ dụng ý của Trương Phong Hoà.

Nhìn phản ứng Phùng Dã, Trương Phong Hoà cười cười. Phùng Dã như vậy, làm sao có thể tin tưởng được? 7 năm bên cạnh còn không động tâm, mới tách ra 1 tháng, liền nói thích?

Quá buồn cười.

Trương Phong Hoà tận lực khống chế cảm xúc, lạnh lùng nói:"Hôm nay là sinh nhật tôi."

Nghe vậy, Phùng Dã nghệch ra.

"Sinh nhật tôi anh còn không biết, anh muốn tôi tin tưởng anh thế nào?"

Nói xong, liền vung tay ra, không hề muốn cùng hắn dây dưa thêm, xoay người rời đi.

Lần này Phùng Dã không đuổi theo. Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn Trương Phong Hoà rời đi, bó hoa trong tay lần nữa rơi xuống đất, nhưng không có ai nhặt lên.

Hắn rốt cuộc ý thức được mình sai thế nào.

7 năm qua, Trương Phong Hoà vẫn luôn bên cạnh hắn, hắn quen có người làm bạn, nhưng lại chưa từng vì đối phương làm gì, thậm chí sinh nhật Trương Phong Hoà còn không nhớ được.

Đột nhiên phát hiện, 7 năm qua hắn chưa bao giờ chúc mừng sinh nhật Trương Phong Hoà.

Trương Phong Hoà nói đúng, 7 năm qua hắn chưa bao giờ để cậu trong lòng, làm sao mới tách ra 1 tháng, liền nhận ra được mình thích đối phương?

Lòng hắn có chút chua xót.

Lý do như vậy, ngay cả bản thân hắn còn không tin, huống chi là Trương Phong Hoà.

Nếu thật sự có lòng, hỏi thăm một chút, sẽ biết được sinh nhật Trương Phong Hoà. Ngày sinh nhật của người mình thích còn không nhớ, lại còn không biết xấu hổ nói thích người ta?
Bình Luận (0)
Comment