Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 15

Trương Phong Hòa đáp lại liền một tia do dự cũng không có, phảng phất đã sớm biết Trương Tự sẽ chia tay với mình. Trương Tự ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn Trương Phong Hòa, biểu tình có chút kinh ngạc. "Anh không định hỏi tôi nguyên nhân sao?"

"Là vì Viên Phong nhỉ?" Trương Phong Hòa cười cười, tươi cười rất là chắc chắn.

Trương Tự biểu tình trong nháy mắt nhiều lần biến hóa, cuối cùng cả người xì hơi như cao su, nhẹ giọng:"Anh sớm đã biết?"

Nghĩ về quãng thời gian trước Trương Phong Hòa đối xử với mình như gần như xa, Trương Tự liền thông suốt. "Là từ khi nào biết thế?"

Trương Tự hỏi, Trương Phong Hòa lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, cười chua xót. "Sinh nhật hôm đó, thấy cậu đến trễ, tôi lo lắng cậu xảy ra chuyện, liền đến trường học tìm cậu. Khéo lại nghe được cậu cùng Viên Phong nói chuyện..."

Đã có đáp án, 2 người cũng không cần thiết phải duy trì mối quan hệ giả tạo này nữa. Tuy lúc này Trương Phong Hoà trả lời rất bình thản, nhưng ngày hôm đó biết được chân tướng sự việc, đau khổ cùng chua xót cậu không muốn trải qua thêm một lần. "Là tôi tự mình đa tình, tên trong miệng cậu gọi hoá ra là người khác."

Tiểu Phong, Tiểu Phong.

Phát âm giống nhau, không trách được Trương Phong Hoà hiểu lầm.

Cúi đầu nhìn bóng dưới chân càng ngày càng xa, hốc mắt Trương Phong Hòa nóng lên. Sự im lặng giữa 2 người như con dã thú đang gặm nhấm, Trương Phong Hòa ý thức được hệt như đang nghe 1 chiếc băng cũ phát ra tin tức, mặc kệ nỗ lực thế nào, cũng đều không thể phát ra âm thanh dễ nghe, chỉ có thể nghe được tiếng vang kẽo kẹt, chói tai cực kỳ. Cậu nghe được Trương Tự xin lỗi, cách gọi vẫn như cũ, "Tiểu Phong."

"Gọi tôi là Trương Phong Hòa." Trương Phong Hòa đánh gãy lời hắn, "Tôi không muốn lại hiểu lầm."

"Thực xin lỗi." Trương Tự cảm xúc rất tệ. "Tôi không muốn làm anh tổn thương."

Mấy ngày qua, hắn vì chuyện mình và Viên Phong cứ luôn trằn trọc, hắn biết mình phụ lòng Trương Phong Hòa. Nhưng khi hắn cùng Trương Phong Hòa bắt đầu, vốn dĩ chính là sai lầm. Người hắn yêu thật sự là Viên Phong, vì liên tiếp bị từ chối, nên mới quyết tâm quên người kia.

Cho nên hắn bắt đầu theo đuổi người đàn ông cũng tên "Phong" này.

Vì trên người đàn ông ấy tỏa ra sự thân cận làm hắn nhịn không được tới gần.

Lại quên mất đây không phải là yêu.

Hắn lừa gạt chính mình thích Trương Phong Hòa, nhưng vào lúc Viên Phong khóc nói hối hận lại mềm lòng. Viên Phong nhìn thấy hắn cùng Trương Phong Hòa hôn môi sẽ tức giận, hắn vì nhìn thấy Viên Phong ghen tâm lại mừng thầm, vì Viên Phong có thể chia tay Trương Phong Hoà chỉ chưa đến một giây phân vân.

Hoá ra, từ lúc bắt đầu đã sai rồi. Hắn chưa bao giờ từ bỏ được Viên Phong.

Trương Tự thích Viên Phong rất lâu, từ lần gặp gỡ đầu tiên ở ký túc xá, đã thích. Bọn họ cũng từng có nhiều khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau, nhưng khi Viên Phong cảm nhận được Trương Tự thích mình thì tan vỡ. Viên Phong nói bản thân ghê tởm đồng tính luyến ái, nói y không thích đàn ông.

Trương Tự cũng không ép buộc Viên Phong, cũng không bẻ cong y. Nên khi bị y từ chối, hắn lùi về vị trí bạn bè. Nhưng Viên Phong như cũ phòng bị hắn như giặc, liên tục nhắc nhở hắn, bản thân không thích đàn ông.

Dần dà Trương Tự cũng biết, trong một lần sau rượu ngoài ý muốn thân cận với Trương Phong Hoà, hắn quyết định buông bỏ, bắt đầu một chuyện tình cảm mới.

Lại không nghĩ rằng, tự đẩy mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. 2 người này hắn đều không muốn tổn thương ai, nên lúc muốn cùng Trương Phong Hoà nói rõ ràng mọi chuyện,hắn mất ngủ vài ngày, gương mặt vốn luôn tươi cười nay có chút u sầu.

Trương Phong Hoà nhìn khoé mắt Trương Tự thâm đen, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nét tươi cười so với ánh mặt trời còn lóa mắt hơn.

"Vậy dừng ở đây đi?" Trương Phong Hoà buông tiếng thở dài,"Kỳ thật cậu cũng không cần phải tự trách, chính tôi cũng lợi dụng cậu để quên Phùng Dã."

Nói đến cùng cũng đã từng ngủ với nhau, mặc dù không có tình yêu, nhưng đến mức chia tay, vẫn sẽ có một chút khổ sở. Trương Phong Hoà cũng không muốn so đo chuyện Trương Tự phản bội, nhưng cũng không thể làm bạn với Trương Tự, đem chuyện nói rõ ràng, cùng Trương Tự tạm biệt.

Kéo lại áo khoác trên người, Trương Phong Hoà ra vẻ tiêu sái xoay người rời đi.

Thật tốt, cũng không phải 2 người yêu nhau, mặc dù nói chia tay, nhưng cũng không làm tâm đau, Trương Phong Hoà lúc này,hiểu rõ vì sao Triệu Lệ liên tiếp thay đổi người tình. Có lẽ trên lưng không phải đeo trên mình 2 chữ tình yêu nặng nề, chỉ đơn giản uống say rồi phát tiết, thật là 1 chuyện nhẹ nhàng vui sướng.

Trương Phong Hoà đứng trước cửa quán bar, trong đầu nghĩ ra ý tưởng hoang đường dở khóc dở cười.

Đi vào tùy tiện gọi 1 ly rượu, Trương Phong Hoà ngồi trên quầy bar không nhanh không chậm mà uống. Cậu vô tình chuốc mình say, cậu khong nghĩ sau khi tỉnh dậy, lại có 1 người Phùng Dã bên cạnh.

Trong quán bar ca sĩ nhợt nhạt hát lên 1 khúc ca tiếng Anh, ngón tay thon dài đặt trên phím đàn ghita chậm rãi kích thích, tiếng hát mê người trong đêm khuya làm người say mê.

Trương Phong Hoà lần này không say, tỉnh táo tính tiền xoay người rời đi, gió đêm ôn nhu mơn trớn gương mặt cậu, rượu trong người giảm hơn một nửa. Trở lại nhà, có 1 chiếc xe quen mắt đậu sẵn dưới lầu, tuy không nhìn thấy người lái, nhưng Trương Phong Hoà lại biết người bên trong là ai.

Cậu làm ngơ đi qua chiếc xe, sau đó lên lầu.

Chờ đến khi cậu mở cửa, chiếc xe dưới lầu cũng rời đi.

Trương Phong Hoà vén màn, không hề nghĩ người đó dừng xe chờ cậu về.

Triệu Lệ gần đây rất vui vẻ, gọi cho Trương Phong với vẻ hớn hở.

"Mày biết gì chưa? Dương Thích kia muốn tao ăn Tết ở nhà anh ta! Lão nương ngạc nhiên đến mức nào luôn ấy!" Tuy rằng ngoài mặt vẻ mặt sợ hãi, nhưng Trương Phong Hoà nghe được tên kia muốn khoe chuyện tốt.

"Không phải rất tốt sao, gặp mặt cha mẹ, tình cảm phát triển ổn định nha." Trương Phong Hoà biết nghe lời phải chúc mừng hắn.

"Ổn định cái gì, tao với anh ta có quen nhau đâu." Triệu Lệ lúc này lại rụt rè, "Huống hồ anh ta còn chưa come out, tao đến nhà anh ta ăn Tết tính chuyện gì chứ!"

"Chưa come out?" Trương Phong Hoà nghe Triệu Lệ nói, còn tưởng Dương Thích đã come out. "Vậy anh ta nghĩ thế nào?"

"Mày quản làm gì!" Triệu Lệ trợn trắng mắt. Đối với Dương Thích, chơi đùa thì có thể, nếu tiến đến thật sự, có đánh chết hắn cũng không mong.

Trương Phong Hòa cũng không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Lệ, liền trong điện thoại phân tích cho hắn nghe, cuối cùng kết luận có thể cùng Dương Thích làm bạn, có thể ở chung.

"Nói ngắn gọn, dùng 1 từ "tra" có thể nói khái quát được rồi!" Triệu Lệ vui tươi hớn hở.

"............"

"Mày với Trương Tự tính như vậy thật à?" Triệu Lệ đối với chuyện Trương Phong Hoà bình tĩnh chia tay Trương Tự thật sự rất bất mãn, tuy rằng hẹn hò chưa được bao lâu, nhưng nói như thế nào cũng là ngoại tình, ít nhất cũng nên chỉ thẳng mặt tra nam cùng tiểu tam mắng một trận mới đã chứ!

"Bằng không thì sao? Hợp tan như vậy tốt mà."

Đối với Trương Tự, cậu không thể nói quan hệ này không đau khổ, chỉ có thể tự thấy bản thân may mắn thoát được. Lúc bắt đầu hẹn hò, cậu còn tự trách mình trong lòng còn nghĩ đến Phùng Dã, cho nên không cách nào đáp lại tình cảm Trương Tự, biết được sự thật, ngược lại tự mình giải thoát.

Đoạn tình cảm của 2 người chỉ như đánh 1 canh bạc 50 đồng, Trương Phong Hòa sau khi nghĩ thông suốt, cũng không nghĩ sẽ trách cứ Trương Tự che giấu mình.

"Mày làm người tốt quá, đổi lại là tao á hả..."

"Ờ...." Trương Phong Hòa lẳng lặng nghe, di động ghé sát tai. Triệu Lệ phàn nàn nói như thôi miên. Trương Phong Hòa nhắm mắt lại nằm ở trên giường, càng nghe càng mệt, cuối cùng nặng nề ngủ.

Trong mộng, cậu nhớ lại thời điểm đại học, Phùng Dã come out.

Hồi tưởng lại cũng thật là kinh thiên động địa.

Cho dù Phùng Dã đối cậu không tốt, nhưng lần đó qua đi, làm Trương Phong Hòa càng vì hắn chỉ 1 lòng.

Khi đó hai người tốt nghiệp, Phùng Dã đã sớm dọn ra khỏi ký túc xá, ở bên ngoài thành lập công ty. Cuối tuần Trương Phong Hòa sẽ đi qua đó giúp hắn nấu cơm làm việc nhà, sau đó giải quyết nhu cầu sinh lý lẫn nhau.

Kết quả lại bị người nhà họ Phùng bắt gặp 2 người.

Trương Phong Hòa quần áo lộn xộn, bị Phùng Dã áp lên giường, môi bị hôn đến sưng đỏ, sắc mặt ửng hồng, đầu óc vốn đang trì độn, nghe được tiếng hét thất thanh của Phùng mẫu, nháy mắt tỉnh lại.

Phùng Dã đã sớm sắc mặt như thường mà đứng dậy, chào hỏi mẹ, rồi dẫn bà đến phòng khách.

Lúc gần đi, còn dùng ánh mắt ý bảo Trương Phong Hòa, không cần phải khẩn trương.

Trương Phong Hòa chạy nhanh mặc lại quần áo, tim cậu đập rất nhanh, lại cũng không dám cuống quít đi ra ngoài, chỉ ngồi lì trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài.

Vì thế Phùng Dã cùng Phùng mẫu nói chuyện, cậu nghe được rõ ràng.

Tuy rằng chuyện đã xảy ra nhiều năm, nhưng Trương Phong Hòa còn nhớ rõ lúc ấy Phùng Dã dùng giọng nói kiên định, hướng Phùng mẫu thừa nhận, hắn là đồng tính luyến ái hắn thích đàn ông.

"Là người bên trong kia à?" Phùng mẫu thanh âm run rẩy.

"Không phải cậu ấy."

"Con thích cậu trai kia?"

"Con không thích cậu ta."

......

Phùng mẫu nghe xong lại không tin, đứng dậy muốn đến phòng ngủ tìm Trương Phong Hòa hỏi rõ ràng. Trương Phong Hòa nắm tay vặn cửa có chút vô lực, cậu rất muốn nói cho Phùng mẫu, con bà không nói sai, hắn xác thật không thích cậu.

Nhưng tư tưởng truyền thống của người già vốn đã khó có thể tiêu hóa chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái thích đàn ông, lại còn cùng 1 người lên giường nhưng lại không yêu người ta, vậy thì lên giường làm gì. Cho nên Phùng mẫu kiên định cho rằng Trương Phong Hòa bẻ cong Phùng Dã.

Bà đến phòng ngủ, đi đến trước mặt Trương Phong Hòa, giơ tay định tát cậu.

Trương Phong Hòa nhắm mắt lại, đứng yên không né tránh, cậu vẫn luôn biết không có ai sẽ chấp nhận việc con mình cùng người đàn ông khác bên nhau. Nếu Phùng mẫu muốn trút giận, vậy cứ để bà tát mình.

Nhưng mà tiếng chát đã vang lên, 2 má cậu cũng không đau. Trương Phong Hòa mở to mắt, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng phòng khách chiếu vào phòng ngủ, có người che trước mặt mình, giúp cậu tránh đỡ. Ánh sáng đèn yếu ớt chiếu lên người này, hệt như ngọn hải đăng trong đêm tối, làm Trương Phong Hòa cảm thấy vô cùng an tâm.

"Phùng Dã......"
Bình Luận (0)
Comment