Trương Phong Hòa rõ ràng có thể cảm giác được người đàn ông trước mặt cứng đờ, cậu không chút do dự bước nhanh đến phía trước, muốn nhìn rõ mặt người này, đến lúc sắp thấy được, người kia như chim sợ cành cong, nhanh chân chạy trốn.
Trương Phong Hoà nhìn người đang chạy, vội la lớn: "Phùng Dã! Anh đứng lại đó cho tôi!"
Cậu muốn đuổi theo, nhưng bị Mạnh Bạch Trúc ngăn cản.
Mạnh Bạch Trúc thế nhưng không biết khi nào từ trên mặt đất bò lên, một tay bụm mặt, một tay túm cánh tay Trương Phong Hoà không cho cậu đi. Mắt thấy bóng người kia càng lúc càng xa, Trương Phong Hòa nóng nảy, một chân hướng tới phía sau người đá tới, nghe phía sau hét lên vì đau, cậu nhanh chóng xoay đầu chạy.
Cậu muốn đuổi theo Phùng Dã, muốn hỏi ra lẽ. Mặc dù không thấy mặt, nhưng cậu biết đó là hắn! Không thể nhận sai, cho dù Phùng Dã hoá thành tro, cậu cũng biết đó là hắn.
Nhưng cậu không hiểu, vì sao Phùng Dã lại tránh né mình?
Đáng tiếc trời quá tối, không thấy rõ đường, cậu lại không quen thuộc nơi này, miễn cưỡng đi ra khỏi công viên, đi ra đến đường, lại không thấy Phùng Dã.
Ở trên đường trở về, cậu suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến đêm mưa đó xe taxi đột nhiên dừng trước mặt mình, người trong bóng đêm trầm mặc, từ khi đó Phùng Dã đã luôn bên cạnh quan sát mình hay sao?
Còn có ngày hôm đó cậu ngất xỉu, người cứu mình cũng là Phùng Dã?
Nếu đúng như vậy, người hàng xóm thần bí kia cũng là Phùng Dã? Cho nên người hàng xóm mới đó luôn trốn tránh mình? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, đồng thời cũng làm Trương Phong Hòa cảm thấy không dám tin tưởng, một Phùng Dã luôn hành động theo cảm xúc, sao giờ lại có thể nhẫn nại đến vậy.
Đi mãi, rốt cuộc về đến nhà. Nhìn cửa phòng bên cạnh đóng chặt, Trương Phong Hòa yên lặng không nói gì mà đi đến trước cửa, duỗi tay gõ cửa, như cũ không người đáp lại, cúi đầu nhìn về phía kẹt cửa tối om, Trương Phong Hòa không biết bên trong có người không, hay là đã ngủ rồi.
Thu tay, Trương Phong Hoà trở về phòng.
Phùng Dã không trở về, sợ bị Trương Phong Hòa phát hiện, Phùng Dã dứt khoát liền đi khách sạn ngủ.
Suốt đêm, Phùng Dã bị dày vò đến không ngủ được.
Vốn dĩ vẫn như thường ngày, hắn đứng trước toà nhà công ty, đứng đợi Trương Phong Hoà tan ca. Trương Phong Hoà bước ra, Phùng Dã vội theo sau, lại phát hiện Trương Phong Hoà cùng người khác hẹn hò. Chính là người hôm trước đưa Trương Phong Hoà về, cũng là người nắm tay cậu.
Phùng Dã nhìn đến đôi mắt đều đỏ, hắn ngồi ở trong xe, trơ mắt nhìn Trương Phong Hoà cùng người kia đi ăn cơm. 2 người ngồi trong tiệm cơm vừa ăn vừa cười đùa, còn mình lại bụng đói canh bên ngoài, tưởng có thể lại gần nhưng không thể, chỉ có thể mòn mắt đợi mong.
Trước giờ Phùng Dã chưa bao giờ bị uỷ khuất như vậy.
Ghen tuông sắp làm mờ đi lý trí của hắn.
Hắn gạt bỏ suy nghĩ xông vào tiệm cơm, nhẫn nại đợi, đợi đến khi Trương Phong Hoà bước ra. Không đợi Phùng Dã thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Trương Phong Hòa cùng người đàn ông kia đi với nhau, tựa hồ muốn tản bộ. Phùng Dã vội xuống xe, cuối cùng đuổi kịp.
Hắn len vào đám đông, vì sợ bị phát hiện nên vô cùng cẩn thận.
Thấy Trương Phong Hoà cùng người đàn ông kia cười nói, Phùng Dã giận đến phát run, tay siết chặt thành nắm đấm, luôn miệng trấn an bản thân, phải nhẫn nại.
Cho đến khi hắn thấy Trương Phong Hoà ngốc nghếch đi theo người ta vào tận sâu công viên. Con đường kia đèn đường đã sớm hư, càng đi càng thấy tối, Phùng Dã nhận thấy không đúng, hắn hạ bước chân đi theo, lúc này người qua lại càng ít, hắn càng cẩn thận hơn.
Càng đi càng thấy tâm trầm xuống, Trương Phong Hoà không ý thức được người kia đang dụ dỗ cậu, đến khi cậu phát hiện đã bị người ép đến đường cùng, không có lối thoát. Thấy người kia giở trò với Trương Phong Hoà, Phùng Dã phát run, sự nhẫn nại cuối cùng như dây bị đứt, hắn không kịp suy nghĩ liền xông về phía trước, nắm cổ áo gã, hung hăng đánh vào mặt gã!
Nghĩ tên này dám giở trò với Trương Phong Hoà, Phùng Dã tức điên. Ghen tuông cùng phẫn nộ giờ phút này phát tiết lên người kia, vẫn không thấy thoải mái, đến khi Trương Phong Hoà gọi tên hắn, hắn mới cứng đờ thu tay.
Hắn nghe thấy Trương Phong Hoà bước đến, tay hắn run lên, không có can đảm quay người lại. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, hắn sợ bị Trương Phong Hòa nhận ra, đến khi Trương Phong Hoà sắp lại gần, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nói hắn chạy trối chết cũng không quá.
Hắn thất tha thất thểu bỏ đi, bước chân có chút chật vật. Trương Phong Hoà ở phía sau gọi tên hắn, làm hắn đứng lại, nhưng Phùng Dã sao có thể thật sự sẽ dừng lại, để Trương Phong Hoà nhận ra hắn?
Nghĩ đến Trương Phong Hoà phát hiện mình như 1 tên biến thái, mỗi ngày luôn đi theo cậu, nhìn trộm cậu sinh hoạt, nhất định sẽ tức giận dọn đi lần nữa, e là lần sau Phùng Dã muốn tìm cậu cũng rất khó.
Phùng Dã rất sợ Trương Phong Hoà một lần nữa không từ mà biệt.
Nên trước khi Trương Phong Hoà kịp nhận ra, hắn chỉ có thể liều mạng mà chạy trốn.
Quay đầu lại nhìn Trương Phong Hoà không đuổi theo, Phùng Dã rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, người cũng từ từ thả lỏng.
*
Suốt đêm, Trương Phong Hoà không ngủ ngồi trên sofa.
Năm lần bảy lượt sắp ngủ, nghe được cách vách phát ra động tĩnh, cậu lại khống chế bản thân tỉnh lại.
Cậu đang đợi, đợi cửa phòng mở. Mặc kệ là từ đâu bước ra, cậu sẽ nhanh chóng chạy qua, đem người bắt được.
Thế nên khi đến công ty cậu rất uể oải, quầng mắt thâm đen thành 1 vòng. Từ Ảnh thấy cậu đến, vội hỏi hôm qua thế nào. Trương Phong Hòa nghĩ đến Mạnh Bạch Trúc, không khỏi chán nản, liền đem chuyện hôm qua kể Từ Ảnh nghe, cuối cùng nói: "Từ Ảnh, sau này cậu đừng giới thiệu cho tôi nữa, hiện tại tôi không muốn yêu đương."
Tuy biết Từ Ảnh có ý tốt, nhưng cứ liên tiếp gặp phải tra nam, Trương Phong Hoà rất mệt mỏi.
Cậu không muốn mình lãng phí thời gian vào yêu đương.
Nên lần này thái độ kiên quyết từ chối Từ Ảnh.
Từ Ảnh thấy cậu kiên quyết, cũng không ép nữa. Chỉ là bị người như vậy cự tuyệt, tâm tình nói đến cùng vẫn là không tốt lắm, trong ánh mắt từng có một tia bất mãn, nhưng y che giấu rất tốt. Trên mặt như cũ cười nói:"Được, cậu không muốn tôi sẽ không miễn cưỡng. Chuyện này cũng phải tuỳ duyên rồi, tôi rất tin tưởng cậu sẽ sớm tìm được người mình thích."
"Hy vọng như cậu nói vậy."
Từ Ảnh cười cười, nhưng ý cười lại không thể hiện trong mắt. Người này từ nhỏ đến lớn mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, người người đều chiều y, có rất ít người như Trương Phong Hoà từ chối y. Tính tình vốn kiêu ngạo nay bị Trương Phong Hoà từ chối, không hề giữ mặt mũi cho, nhưng y không thể nói gì, chỉ biết nghĩ thầm người này không biết điều, cuối cùng chỉ phải thỏa hiệp.
Trương Phong Hoà giải quyết xong, tâm thoải mái hẳn, chỉ chuyên tâm vào làm việc. Giờ tan tầm mau đến, giám đốc gọi cậu vào văn phòng, muốn cậu cuối tuần này chuẩn bị đi công tác.
Trương Phong Hoà vội hỏi đi đâu.
Giám đốc nói:"Thành phố A, nơi cậu quen thuộc."
Trương Phong Hoà sửng sốt.
Thành phố A.
Cậu còn nhớ lần trước quay về để thăm bệnh Trương Kiến Minh. Kết quả không thấy người, chỉ nghe được tin Trương Kiến Minh qua đời. Mặc dù Trương Kiến Minh đã chết, cậu cũng không muốn quay lại thành phố A. Đếm ngày, cũng đã nửa năm, thời gian trôi qua thật quá nhanh, quãng thời gian cậu rời khỏi nơi mình lớn lên, đã qua lâu như vậy.
Sắp hết rồi. Nếu cứ theo tiến độ này ( không lười) thì sẽ mau hết truyện thôii Tiểu Hoà sắp gặp hoạ rồi.