Nguyễn Thu Bình biết sợi dây đỏ này không có tác dụng gì với thần tiên, nhưng lại có ảnh hưởng đến tính tình của người phàm và mang lại tác dụng kết duyên. Bao nhiêu gái trai dưới trần gian vốn dĩ không quen biết nhau, sau khi buộc sợi dây này vào sẽ lập tức vừa nhìn đã yêu, rơi vào bể tình đến mức không thể kìm chế.
Nhưng không có ai nói cho anh biết, nếu như thần tiên và người phàm buộc dây với nhau thì sẽ xuất hiện chuyện gì.
Giờ phút này Nguyễn Thu Bình sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, anh rất sợ sợi dây nhỏ này sẽ phá hỏng nhân duyên của Úc Hoàn dưới trần gian.
"Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn bỗng dưng gãi ngực, vẻ mặt có hơi mờ mịt - "Tại sao em lại thấy hơi khó chịu... Có phải sợi dây đỏ kia có công dụng đặc biệt gì không..."
Nguyễn Thu Bình giật mình, cuống cuồng nói: "Em thấy khó chịu chỗ nào?"
Úc Hoàn mở to mắt: "Chỗ nào cũng khó chịu... Rốt cuộc sợi dây này sẽ khiến em bị làm sao?"
Nguyễn Thu Bình lập tức cảm thấy việc ngồi cũng khó khăn. Anh không biết giải thích với Úc Hoàn kiểu gì, cuối cùng vẫn lắp bắp nói: "Đây... đây là dây đỏ kết duyên. Thật ra thì anh cũng không rõ cụ thể nó như thế nào, nhưng nghe nói nếu hai người bị sợi dây này cuốn lấy thì họ sẽ nảy sinh tình cảm khác thường với nhau..."
"Tình cảm khác thường gì cơ?"
Trong đầu Nguyễn Thu Bình bỗng dưng nhớ lại bộ phim mà hôm qua anh hạ phàm rồi xem cùng Úc Hoàn.
Trong giây lát, anh nói càng ngày càng lắp bắp: "... Tình... Tình yêu nam nữ."
Úc Hoàn dịch người lại gần, đôi mắt khẽ chớp, trong đó hiện lên vẻ vừa trong sáng thông suốt, vừa ngây thơ vô tội: "Nguyễn Nguyễn cũng có tình cảm như vậy với em đúng không?"
Nguyễn Thu Bình thấy lông mi của Úc Hoàn như thể sắp lướt qua gò má của anh đến nơi rồi. Anh vô thức ngừng thở, ngả người về sau một chút rồi nói: "Anh... Anh không. Anh miễn dịch với sợi dây này."
"Tại sao?" - Úc Hoàn nhíu mày, vẻ mặt dường như có chút sầu bi - "Nguyễn Nguyễn không thích em à?"
Nguyễn Thu Bình: "... Tất nhiên anh thích em, nhưng không phải thích kiểu như thế... Nhóc Úc Hoàn, em tỉnh táo lại một chút. Em, bây giờ em cứ là lạ sao ấy."
"Là lạ ở đâu?" - Úc Hoàn lại càng đến gần anh hơn.
"Chỗ nào cũng lạ, như thế này lạ lắm!" - Nguyễn Thu Bình giơ tay muốn đẩy Úc Hoàn nhưng lại không đẩy mạnh. Thậm chí anh còn không cẩn thận mà đẩy trượt tay, khiến cả người nằm ngửa lên ghế sô pha.
Úc Hoàn sấn đến, đè anh ở phía dưới rồi nói: "Tại Nguyễn Nguyễn nói muốn thích em nhiều hơn nữa, bây giờ Nguyễn Nguyễn không giữ lời nữa hay sao?"
"... Anh không giữ lời bao giờ?" - Nguyễn Thu Bình phản bác bằng giọng nói nho nhỏ.
"Nếu Nguyễn Nguyễn muốn thích em nhiều hơn, vậy thì anh cứ chuyển tình cảm của chúng mình thành tình yêu nam nữ là ổn rồi. Vì sao bây giờ anh lại chống cự như vậy?"
Nguyễn Thu Bình trợn tròn hai mắt: "Em, em nói nhăng cuội gì đó. Làm... làm sao có thể thay đổi chuyện đó qua loa như vậy được. Với cả đó là tình yêu nam nữ, còn bọn mình rõ ràng là hai người đàn ông..."
"Nhưng mà Nguyễn Nguyễn, anh rõ ràng biết thừa rằng hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau." - Ánh nước trong đôi mắt Úc Hoàn khẽ chuyển động, trông đôi mắt cậu như thể đang dần dần trầm xuống, trở nên sâu lắng và trầm đục hơn - "Ngoại trừ không thể sinh con, Nguyễn Nguyễn và em có thể làm mọi thứ."
Úc Hoàn cúi đầu xuống, chóp mũi hơi lạnh cọ lên khuôn mặt Nguyễn Thu Bình, trên mặt mang vẻ mập mờ không rõ: "... Nguyễn Nguyễn có muốn làm thử với em không?"
Cả cơ thể Nguyễn Thu Bình cứng lại.
Khi Úc Hoàn từng chút từng chút một tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên da thịt của Nguyễn Thu Bình, đầu óc anh trống rỗng như bị đóng băng, thế nhưng trong lồng ngực lại như dung nham nóng chảy. Trái tim không nghe theo kiểm soát mà cứ đập điên cuồng như thể nó muốn chọc thủng cổ họng của anh.
Một giây cuối cùng, anh không biết phải làm gì ngoài việc nhắm chặt hai mắt lại ——
Một.
Hai.
Ba.
Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy trên người mình nặng trịch, đầu Úc Hoàn đập xuống.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy Úc Hoàn đang nhắm hai mắt và ngủ mê man trên người mình. Cách đó không xa, Kỳ Nguyệt đang đen mặt đứng ở một bên.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Chẳng biết vì sao, Nguyễn Thu Bình thấy mặt mình tự dưng vừa khô vừa nóng. Anh đẩy người Úc Hoàn ra rồi để cậu tựa lên sô pha, sau đó tự mình đứng lên và bước tới, cuống cuồng chỉnh lại quần áo.
"Khụ khụ... Anh Kỳ Nguyệt, sao anh tới đây?"
"Vòng tay quan sát được cậu đang sử dụng pháp khí, đó là gì?"
Nguyễn Thu Bình: "... Dây đỏ của Nguyệt Hạ tiên quân. Hôm nay tôi vô tình gặp được ông ta, ông ta khăng khăng đưa nó cho tôi. Với cả lần này là vô tình sử dụng."
"Vì mỗi một sợi dây đỏ mà giờ các cậu nằm ở đây để chuẩn bị làm loạn đấy à?" - Kỳ Nguyệt dường như đang nghiến răng nghiến lợi, đã thế còn nhấn vô cùng mạnh vào hai chữ "làm loạn".
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình nhíu mày rồi giải thích: "Chẳng qua là bất ngờ thôi, với cả Úc Hoàn bị dây đỏ khống chế, tôi không đẩy em ấy ra được..."
"Cậu không đẩy được cậu ta?" - Kỳ Nguyệt châm chọc - "Nguyễn Thu Bình, cậu là tiên. Cậu nói với tôi rằng cậu không đẩy Úc Hoàn ra được?!"
Nguyễn Thu Bình: "... Lúc ấy tôi phản ứng không kịp nữa."
"Cậu phản ứng không kịp nên nhắm mắt lại luôn à?! Nguyễn Thu Bình, cậu nên nhớ cho rõ, đây là khóa thực hành của học viện Ty Mệnh, không phải chỗ cho cậu yêu đương!"
Nguyễn Thu Bình thấy mặt mình nóng như lửa đốt. Anh nhìn Kỳ Nguyệt đang hăm dọa mình, đỏ mặt quát lên: "Tôi yêu đương chỗ nào, anh nhìn thấy tôi yêu đương với ai, đừng có mà ngậm máu phun người ở đây. Tôi nói với anh đây chỉ là tai nạn mà thôi, anh nói lắm như thế làm gì! Có gan thì mách thầy đi, viết kiểm điểm thôi chứ gì, ai sợ ai! Cùng lắm thì tôi viết! Mắc gì anh phải lảm nhà lảm nhảm phê bình tôi ở đây?"
Dù sao thực hành mấy ngày rồi, anh cuối cùng cũng nhìn ra được, trong tất cả các chương trình học trên Thiên Đình, khóa học của Ty Mệnh là dễ nhất. Bất kể phạm phải lỗi gì, học sinh chỉ cần viết bản kiểm điểm. Viết kiểm điểm với chả viết kiểm điểm, có gì mà phải sợ?!
Kỳ Nguyệt hít sâu một hơi, hình như cũng đã bình tĩnh lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, lạnh nhạt nói: "Nguyễn Thu Bình, tôi nghĩ cậu cần biết một chuyện."
Nguyễn Thu Bình "xì" một tiếng với anh ta, vẻ mặt khá là khinh khỉnh: "Chuyện gì?"
"Bài tập ghi chép của môn này, thoạt nhìn thì cậu là người hoàn thành nghiêm túc nhất lớp, nhưng có thể thành tích của cậu sẽ kém nhất."
Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên: "Tại sao?"
Kỳ Nguyệt nhìn Úc Hoàn trên ghế sô pha, hơi nhếch môi, trong giọng nói còn có chút châm chọc: "Bởi vì nó không khớp với sự thật."
... Không khớp với sự thật? Làm sao lại biết không khớp với sự thật?
Trong lòng Nguyễn Thu Bình bỗng thấy bất an.
"Còn một chuyện." - Kỳ Nguyệt vung tay phải lên, dây đỏ vốn đã biến mất trên cổ tay Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn chợt hiện ra, nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay anh ta.
"Lại chuyện gì nữa?"
Dây đỏ của Nguyệt Hạ tiên quân chỉ hữu dụng với người phàm, vô dụng với thần tiên, cũng vô dụng với những vị tiên đang lịch kiếp.
"Không có gì."
Kỳ Nguyệt không nói chuyện này với Nguyễn Thu Bình. Ngón trỏ của anh ta hơi siết lại, bóp sợi dây kia tan biến thành tro bụi, sau đó nói với Nguyễn Thu Bình một câu "Cậu tự giải quyết cho ổn" rồi quay người rời đi.
Nguyễn Thu Bình nhìn bóng lưng của anh ta, nhíu mày rất chặt.
... Không giải thích nổi.
......
Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn đang ngủ mê mệt trên ghế sô pha, sự bất an trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.
Anh phiền muộn gãi đầu, sau đó lục tung đồ lên để tìm nước lạnh uống một hớp.
Nhưng khi anh mở tủ lạnh ra thì mới phát hiện tủ lạnh không bật điện, bên trong cũng không có thức ăn gì cả, mà toàn mấy đồ lặt vặt.
Cũng đúng, Úc Hoàn là học sinh, mặc dù buổi tối cậu sẽ ngủ ở trọ nhưng toàn ăn cơm ở nhà ăn trong trường, không dùng tủ lạnh cũng là điều hiển nhiên.
Nguyễn Thu Bình tùy tiện lần mò mấy thứ đồ linh tinh kia, thế mà lại phát hiện ra trên ngăn thứ nhất trong tủ có một viên xúc xắc hình lập phương, các mép bên ngoài của nó đều bị ma sát đến mức hơi trắng sáng.
Chẳng lẽ lúc Úc Hoàn rảnh rỗi thì sẽ lắc xúc xắc để chơi hay sao?
Nguyễn Thu Bình không hiểu lắm. Dựa vào vận khí của Úc Hoàn, chắc chắn cậu sẽ toàn lắc ra sáu, chơi cái này có gì vui đâu nhỉ?
Anh thấy mình hơi không hiểu được mạch não của Úc Hoàn cho nên đành đặt viên xúc xắc về chỗ cũ. Nguyễn Thu Bình thấy ở đây không có nước lạnh, bèn mặc áo khoác vào, xuống tầng để đi mua nước uống.
Sau khi Nguyễn Thu Bình mua xong, anh đứng tại chỗ uống hết nửa chai.
Nước quá lạnh, đầu anh cũng nhức lên trong nháy mắt. Anh nhắm mắt lại đợi một lúc, vẫn cảm thấy sự buồn bực trong lòng khó mà tan đi.
Đột nhiên, hình như anh nghe thấy Úc Hoàn đang gọi mình.
Nguyễn Thu Bình mở mắt ra, lại nghe thấy một tiếng gọi nữa.
Anh quay đầu nhìn về phía có âm thanh vang lên, chỉ thấy Úc Hoàn chân đeo dép, người mặc áo mỏng, sắc mặt nhợt nhạt chạy ra.
Nhìn thấy Nguyễn Thu Bình, Úc Hoàn thở phào nhẹ nhõm rồi hốt hoảng chạy tới. Khuôn mặt của cậu tái nhợt kinh khủng, thế nhưng đôi mắt lại đỏ ửng.
Hình như Úc Hoàn muốn ôm anh, nhưng không biết cậu đang lo lắng điều gì mà không dám thực hiện, chỉ có thể lo lắng hỏi: "Nguyễn Nguyễn... Anh đi đâu vậy?"
Nguyễn Thu Bình giơ chai nước trong tay lên: "Anh đi mua nước lạnh, em sao đó?"
"Em nghĩ, em tưởng anh rời đi rồi."
Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn lạnh đến mức môi nhợt nhạt cả ra thì bèn vội vàng cởϊ áσ khoác ra rồi khoác lên cho cậu: "Nghĩ gì vậy? Sao anh lại tự dưng rời đi."
"Em tưởng anh ghét em." - Úc Hoàn cười lên như trút được gánh nặng. Rõ ràng cậu đang cười, nhưng nước mắt cứ thế chảy xuống. Cậu nói với giọng khàn khàn: "Em tưởng... Bởi vì em làm mấy chuyện kia với anh... cho nên anh ghét em..."
Nguyễn Thu Bình vừa thấy Úc Hoàn rơi nước mắt, anh thấy yếu lòng không chịu được. Thằng bé này từ nhỏ đã như thế rồi.
Anh hấp tấp giơ tay lau nước mắt cho Úc Hoàn: "Anh sẽ không ghét em, mãi mãi không ghét. Với cả ban nãy là do em bị ảnh hưởng bởi sợi dây kia, bây giờ đã không còn chuyện gì nữa rồi, anh tháo dây đỏ ra rồi."
"Tháo... dây đỏ rồi à?"
Nguyễn Thu Bình gật đầu.
Úc Hoàn chớp mắt rồi nói: "Nguyễn Nguyễn... Nếu như... nếu em không bị ảnh hưởng bởi sợi dây đó, mà là chính em chủ động làm mấy chuyện kia với anh... Anh có ghét em không?"
"Sao lại thế?" - Nguyễn Thu Bình nói - "Em làm gì với anh? Em có làm gì với anh đâu."
"Nhưng em suýt chút nữa, suýt chút nữa..."
"Suýt nữa thì thơm anh hả?" - Nguyễn Thu Bình cười một tiếng.
Anh bỗng đưa hai tay ra, nâng mặt Úc Hoàn rồi thơm lên đó một cái, sau đó nở nụ cười ấm áp không thể tưởng tượng nổi: "Này thì có sao đâu."
Úc Hoàn giơ tay che gò má mình lại, cười lên với Nguyễn Thu Bình.
Bỗng dưng, có một bông tuyết trắng rơi xuống đầu Nguyễn Thu Bình. Úc Hoàn giơ tay lên, ngửa đầu nhìn trời cao, nụ cười của cậu còn tinh khôi hơn cả những bông tuyết ngoài kia: "Nguyễn Nguyễn, nhìn này, tuyết rơi rồi."
Nguyễn Thu Bình nhìn nụ cười sáng ngời trên mặt Úc Hoàn, nỗi bất an ngày càng lớn trong lòng gần như muốn nuốt trọn anh.
Bầu trời buổi tối đa phần rất quang đãng. Nguyễn Thu Bình ngồi trước bàn học, lật quyển vở ghi chép chi chít chữ kia ra.
Lúc này anh mới phát hiện, trong mười mấy bản ghi chép đang hiện ra trước mặt anh, mỗi lần Ty Mệnh chữa bài đều chỉ ghi một từ "Đã duyệt", chưa bao giờ chấm điểm cho anh, cũng chưa bao giờ viết một lời nhận xét nào.
... Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?
......
Ngày thứ hai Nguyễn Thu Bình hạ phàm, dưới trần gian đang vào giữa hè, hơn nữa cũng đúng vào buổi tối trước ngày thi đại học của Úc Hoàn.
Thành tích của Úc Hoàn luôn ổn định ở vị trí đứng đầu thành phố, chuyện thi đỗ đại học A tốt nước cả nước không thành vấn đề.
Nhưng dù vậy, khi Úc Hoàn muốn ra ngoài đi chơi cùng Nguyễn Thu Bình, anh vẫn từ chối.
Nguyễn Thu Bình gõ đầu Úc Hoàn: "Nghĩ gì vậy hả học sinh thi đại học? Ngày mai phải thi rồi, hôm nay chơi cái gì mà chơi?"
"Nhưng em đợi một năm lận, mãi mới đợi được anh tới." - Dường như Úc Hoàn có hơi buồn rầu.
"Nhưng năm nào anh cũng tới, còn thi đại học thì chỉ có một lần thôi."
"... Em học lại cũng được mà?" - Úc Hoàn lí nhí cãi lại.
"Còn muốn học lại luôn hả?" - Nguyễn Thu Bình híp mắt.
Úc Hoàn: "Không phải, chỉ là em thấy một ngày không học cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến việc thi cử của em."
"Càng gần ngày thi càng không thể buông bỏ." - Nguyễn Thu Bình gõ mấy cái lên sách vở trên bàn - "Học đi, anh ngồi đây nhìn em. Anh muốn nhìn xem người học giỏi sẽ học như thế nào."
"Nguyễn Nguyễn học không giỏi à?" - Úc Hoàn lấy máy tính trong cặp ra.
"Coi như là học không giỏi đi. Chẳng qua là có lúc... Người khác nói anh làm sai, nhưng anh sống chết không phát hiện ra được anh sai chỗ nào."
"Đấy là đề toán à?"
"Không phải, là chuyện khác." - Nguyễn Thu Bình nhìn hình ảnh của đại học A trên bàn rồi hỏi - "Tại sao em thích trường A?"
Úc Hoàn ngẩng đầu lên nhìn nó, cười nói: "Bởi vì đó là ngôi trường tốt nhất trong nước."
"Chỉ bởi vì lí do này à?"
"Đây là lí do quan trọng nhất, dù sao em cũng muốn chứng minh bản thân cho một vài người." - Úc Hoàn ngừng một chút, sau đó nhìn Nguyễn Thu Bình - "Với cả nghe nói trong trường A có một quán bánh mì ngon lắm. Nguyễn Nguyễn, năm sau anh đến, em dẫn anh đi ăn."
"Được." - Nguyễn Thu Bình có chút mong đợi.
Úc Hoàn ngồi trước bàn và bắt đầu học. Nguyễn Thu Bình cũng cầm một quyền sách rồi ngồi đọc bên cạnh cậu.
Thời gian tĩnh lặng trôi đi như dòng nước chảy.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng đầu bút sột soạt viết lên trang giấy.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy hết thảy đều tốt đẹp.
......
Rõ ràng hôm qua trời còn rất quang đãng, thế mà buổi sáng hôm thi đại học trời đổ mưa như trút nước.
Nguyễn Thu Bình gọi taxi chở Úc Hoàn đến địa điểm thi, không ngờ xe taxi lại hỏng ở giữa đường.
Thế nhưng vẫn ổn, chỗ thi của Úc Hoàn cách nơi này không xa, hơn nữa vẫn còn thừa thời gian, không cần lo lắng đến muộn.
Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn bước xuống xe taxi, dùng chung một chiếc ô để đi tới địa điểm thi.
Úc Hoàn đột nhiên ghé vào tai Nguyễn Thu Bình để nói: "Nguyễn Nguyễn, tháng sau em tròn 18 tuổi rồi."
Mắt Nguyễn Thu Bình sáng rực: "Thế lần sau anh đến thì em trưởng thành rồi. Tới lúc đó em có thể đi uống rượu với anh! Anh còn chưa uống rượu ở đây đâu!"
"Ngoại trừ uống rượu, em còn có một việc quan trọng phải làm." - Ánh mắt Úc Hoàn sáng long lanh.
"Chuyện gì thế?" - Nguyễn Thu Bình rất tò mò.
"Sang năm anh sẽ biết."
Úc Hoàn nở nụ cười, muôn vàn ánh sao như rơi vào trong ánh mắt.
Trận mưa rào càng dữ dội hơn, những hạt mưa xen lẫn gió lớn lao đến. Chiếc ô to bị gió thổi đến mức xiêu vẹo hết cả, gần như che hết tầm mắt của hai người.
Những hạt mưa rơi trên chiếc ô, vang lên những tiếng lộp bộp vô cùng ầm ĩ.
"Úc Hoàn, em bị ướt à? Hay là bọn mình tìm xe taxi khác đi!"
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn, nhưng lại phát hiện sắc mặt của cậu bỗng trở nên thảm thiết, con ngươi trong nháy mắt co lại. Theo tiếng phanh gấp chói tai vang lên, Úc Hoàn đột nhiên đưa tay đẩy Nguyễn Thu Bình ra ——
Tiếng mưa như tiếng thác đổ, tiếng phanh xe, tiếng thét chói tai.
Máu tươi chảy theo dòng nước, biến thành một dòng sông màu đỏ.
......
"Ôi, nghe nói đây là học sinh thi đại học. Sao lại xui xẻo như vậy, gặp tai nạn đúng vào ngày này."
"Đường rộng như thế, hai người này đi bộ ở ven đường cách cả trăm mét, sao lại bị đâm trúng được nhỉ, thương quá đi mất..."
Có hai y tá đang thì thầm rỉ tai nhau bên cạnh phòng phẫu thuật. Khi nhìn thấy Nguyễn Thu Bình đi tới, họ mới vội vã dừng lại.
Cả người Nguyễn Thu Bình ướt như chuột lột, nước mưa hòa với máu nhỏ xuống mặt đất, đọng lại thành một vũng nước màu hồng trên nền gạch sứ màu trắng ở bệnh viện.
Cơ thể anh hơi run rẩy, mà cánh tay phải lại càng run mạnh hơn. Vòng tay đã bị đá đập nát rồi, trên cổ tay anh cũng xuất hiện một vết xước rất dài. Máu tươi ăn mòn vòng tay đến mức nó cháy đen rồi dính chặt lên làn da của anh.
Lúc đó anh muốn dùng phép thuật để cứu Úc Hoàn, nhưng phép thuật yếu ớt của anh chẳng làm nên được trò trống gì cho vết thương của Úc Hoàn cả.
Anh muốn đập vỡ vòng tay rồi dùng hết sức để cứu Úc Hoàn, nhưng anh không đập được.
Anh cắt tay mình ra một chút để máu của bản thân ăn mòn chiếc vòng, thế nhưng anh vẫn thất bại.
Lần đầu tiên Nguyễn Thu Bình sáng tỏ được một chuyện, anh thực sự là một phế vật vô tích sự đến nhường nào.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước đến để báo cáo tình huống.
Nguyễn Thu Bình cuống cuồng chạy tới: "... Bác... Bác sĩ... thế nào rồi?"
"Tình trạng của bệnh nhân không ổn, chân bị nhiễm trùng và hoại tử, phải tiến hành cắt bỏ."
Nguyễn Thu Bình ngây người, dường như không muốn tin những gì mà mình nghe được. Anh run rẩy nói: "... Không phải, không phải, bác xem lại xem... Không phải như thế... Em ấy... Em ấy không phải người bình thường. Vận khí của em ấy rất tốt, em ấy không thể nào gặp chuyện như thế này..."
"Anh nói vận khí của Úc Hoàn tốt á?"
Giọng nói giễu cợt vang lên, một thiếu niên có chút quen mắt bỗng dưng đi tới từ cuối hành lang.
Đây là Úc Phàn.
Em trai của Úc Hoàn.
"Anh nói đùa gì đấy? Vận khí của anh ta mà tốt á? Chẳng lẽ anh không biết cái thằng sao quả tạ này vía nặng như thế là bởi sát khí của nó quá nhiều, vận khí quá tệ, cho nên mới bị ông nội đuổi ra khỏi nhà ngay từ lúc nhỏ hay sao?
Cả người Nguyễn Thu Bình cứng đờ, giống như mấy chục tia sét đang đồng loạt đánh xuống cơ thể của anh.