Không khí tĩnh lặng giống như đã bị ấn nút tạm dừng. Vô số người đang cạn ly, người mặc lễ phục, người xa lạ, trai xinh gái đẹp đều quay đầu nhìn bọn họ. Chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà vừa tinh xảo vừa chói mắt, tỏa ra ánh sáng sáng ngời và chiếu lên gương mặt Nguyễn Thu Bình, làm lộ rõ tất cả nét mặt của anh
Đôi mắt Nguyễn Thu Bình mở to hơn, con ngươi đã có vẻ ươn ướt, cả người anh cũng choáng váng và ngẩn ra như bước vào cõi mơ.
Nửa cái bánh mì trong miệng Thần Hải rơi xuống đất. Cậu ta chỉ Úc Hoàn, nói với Cảnh Dương bằng một vẻ mặt đầy khiếp sợ: "Cảnh Dương! Cậu ta, cậu ta sờ vào thần Xui... Ưm!"
Cảnh Dương nhanh chóng che miệng Thần Hải lại.
Nguyễn Thu Bình như thể bừng tỉnh từ trong mơ. Con ngươi của anh đột nhiên co lại, cả người vô thức lùi về sau vài bước và khiếp sợ nhìn Úc Hoàn.
"... Nguyễn Nguyễn."
Úc Hoàn đưa tay ra, dường như lại định chạm lên gò má của anh.
Lần này Nguyễn Thu Bình phản ứng nhanh, vội vàng nghiêng đầu đi trong giây phút Úc Hoàn vươn tay tới. Tim anh đập rất nhanh, nhưng đầu óc lại trống rỗng, trong lòng chỉ còn sót lại một suy nghĩ:
Rời khỏi nơi này!
Cách xa Úc Hoàn một chút!
Đôi mắt run lên, anh lập tức chuẩn bị chạy ra bên ngoài phòng tiệc. Nhưng khi Nguyễn Thu Bình vừa định chạy đi, Úc Hoàn đã phát hiện ra ý đồ của anh. Hắn giơ cánh tay dài của mình ra trước người anh như thể đang muốn ngăn anh lại...
Nguyễn Thu Bình nào dám chạm vào người Úc Hoàn nữa, lúc này anh vội vàng dừng chân, khó khăn lắm mới đứng lại trước cánh tay của Úc Hoàn.
Anh muốn đổi hướng để chạy tiếp, nhưng chỗ mà anh đang đứng là ở trong góc phòng, đường đi cũng không có nhiều. Những tên trợ lý và vệ sĩ sau lưng Úc Hoàn cũng đồng loạt giơ hai tay ra một cách rất ăn ý và lấp kín mọi đường chạy của anh.
Phía sau là tường, phía trước là hàng người mà Úc Hoàn đang đứng ngay trung tâm, trên trăm người trong phòng tiệc này đều ngừng lại việc đang làm để nhìn về phía anh với một vẻ đầy ngạc nhiên và xôn xao bàn tán.
Nguyễn Thu Bình không dám tàng hình trước mắt mọi người. Vào không được, ra không xong, hơn nữa anh ngẩng đầu lên một cái là sẽ thấy ngay ánh mắt nóng rực đến mức gần như làm anh bị phỏng của Úc Hoàn.
Thấy Úc Hoàn lại đang từng bước bước đến gần anh, đầu Nguyễn Thu Bình chập mạch cứ như là cái máy đã hỏng được mấy thập niên. Anh quay người lại, hoảng hốt chui vào gầm bàn đặt bánh ngọt ở sau lưng mình.
...
Cảnh Dương: "......"
Thần Hải: "......"
......
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Phòng tiệc mới nãy còn yên tĩnh bỗng vang lên những âm thanh xì xào bàn tán và ồn ào, thậm chí có không ít người đã giơ điện thoại lên để chụp lén.
"Đấy là chủ tịch Úc của tập đoàn Quy Lai đúng không? Nghe bảo anh ta chưa tham gia tiệc tùng bao giờ, sao lại tới đây?
"Cậu con trai kia có quan hệ gì với Úc Hoàn thế? Bầu không khí sao lại như này?"
"... Hóa ra chủ tịch Úc là loại người cậy quyền ăn hiếp người khác, nhìn anh ta dọa người ta đến mức người ta phải trốn dưới gầm bàn kìa."
"Hình như tôi nghe nói từ hồi cấp ba chủ tịch Úc đã có quan hệ không bình thường với một người đàn ông rồi. Có người tiết lộ hồi đấy bọn họ còn ôm ấp nhau ở nơi đông người... Là cậu ta hả?"
"Cấp ba? Trông tuổi tác cũng không giống lắm."
"... Hình như tôi biết lí do vì sao lâu như thế mà chủ tịch Úc không có tai tiếng gì liên quan đến tình yêu tình báo rồi."
"Ô kìa! Ra tay rồi kìa!"
... Ồn ào gì vậy không biết.
Nguyễn Thu Bình nghe đến mức hoang mang cả người. Anh ngồi trên đất, hai tay ôm đầu gối, bắt đầu suy nghĩ xem nếu anh tàng hình vào lúc này hoặc là sử dụng tốc biến để chạy trốn thì anh sẽ phải viết bản kiểm điểm mấy nghìn chữ và Kỳ Nguyệt sẽ phải xóa đi trí nhớ của bao nhiêu người...
Sau khi nghĩ xong, anh thấy cách này không được ổn cho lắm. Sau đó anh lại nghĩ tới bên môi bị Úc Hoàn chạm vào.
Nguyễn Thu Bình nhíu mày, cúi đầu xuống và lo lắng nhìn mảnh vỡ nhỏ trong lòng bàn tay. Anh bắt đầu cầu nguyện mảnh sành này thật sự có tác dụng, có thể xua tan đi vận xui mà Úc Hoàn đã bị lây sau khi chạm vào anh.
"Nguyễn Thu Bình!" - Thần Hải ấy thế mà không nể nang ai đã cúi sát người xuống đất ngay tại chỗ, rướn đầu lên ngó thử Nguyễn Thu Bình đang ngồi trong gầm bàn. Cậu ta hô lớn: "A lô! Nguyễn Thu Bình! Cậu nợ tiền người ta à?! Nợ nhiêu?! Trông cậu sợ hãi thế!"
Cảnh Dương kéo Thần Hải đang nằm bò ra đất lên, bất đắc dĩ thở dài: "Thần Hải, cậu đừng có tạo thêm phiền phức nữa được không?"
"Tớ tạo thêm phiền lúc nào..." - Thần Hải phủi quần áo trên người và nói nhỏ - "Hỏi một tí cũng không được à?"
Khăn trải bàn cách sàn nhà hai mươi xăng-ti-mét, Nguyễn Thu Bình có thể nhìn thấy được chiếc gậy ba-toong và đôi giày da đang bước tới gần anh.
Sau đó anh nghe thấy Úc Hoàn hỏi: "Cho hỏi, các anh có quan hệ như thế nào với Nguyễn Thu Bình?"
Thần Hải hỏi: "Nguyễn Thu Bình nợ tiền anh hả? Hai người là kẻ thù hả? Nếu đúng như thế thì tôi không quen Nguyễn Thu Bình."
"Không phải, chúng tôi khá thân."
Thần Hải nói: "Ồ, thế thì bọn tôi là bạn học! Còn chung một nhóm!"
"Tôi không có cách để tự chiêu đãi hai anh, xin thứ lỗi. Tầng 17 của khách sạn có khu nghỉ dưỡng cho khách quý, khu vui chơi và khu buffet cao cấp. Đây là vé vào cửa, mong hai anh có thể hưởng thụ một cách vui vẻ."
"Oa!" - Thần Hải vui vẻ nhận lấy vé vào, vô cùng phấn khởi kéo Cảnh Dương đi - "Cảnh Dương Cảnh Dương! Bọn mình đi ăn buffet cao cấp đi!"
"Nhưng mà, Nguyễn Thu Bình còn..." - Cảnh Dương thấy việc bỏ lại Nguyễn Thu Bình không tốt cho lắm.
"Nhưng tớ đói quá, hơn nữa tớ chưa ăn buffet cao cấp bao giờ..."
"... Thôi được rồi." - Cảnh Dương cúi người xuống, nói với Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Thu Bình, ngại quá, tôi dẫn Thần Hải đi ăn cái gì trước nhé. Còn lại cậu xử lý xong chuyện này rồi lên tìm bọn tôi cũng được."
Cậu đợi một lúc vẫn không nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Thu Bình cho nên nói một câu chào tạm biệt, sau đó rời khỏi đây cùng Thần Hải.
......
Không lâu sau khi Thần Hải và Cảnh Dương được mời đi, mọi người trong phòng tiệc cũng dần dần ra về.
... Đứa nhóc hồi đó đúng thật là đã lớn rồi, trông có vẻ có bản lĩnh ngất trời, nhiều người như thế mà nói một cái đã khiến người ta rời đi hết.
Nguyễn Thu Bình lặng lẽ nói trong lòng.
"Chủ tịch, nếu không thì tôi bê bàn ra chỗ khác cho ạ!" - Một người cao to vạm vỡ mở miệng nói, có vẻ như đó là vệ sĩ của Úc Hoàn.
Bê bàn đi?!
Nguyễn Thu Bình vội vàng đưa tay ôm chân bàn, phản ứng lớn đến mức như thể con rùa đang bảo vệ cái mai của nó.
Úc Hoàn nhìn cái bàn bỗng dưng lắc lư một cái rồi nói: "Không cần, các anh cũng ra ngoài hết đi."
Sau khi vệ sĩ và thuộc hạ của Úc Hoàn rời đi, trong phòng tiệc rộng vô cùng chỉ còn lại hắn và Nguyễn Thu Bình.
"Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn nhẹ nhàng gọi anh.
Tuổi tác của Úc Hoàn cao hơn, âm sắc cũng trở nên trầm ấm và nam tính hơn rất nhiều.
Không chỉ có giọng nói mà động tác, thần thái và cách nói chuyện dường như cũng đã thay đổi nhiều lắm.
Trong trí nhớ của Nguyễn Thu Bình, dáng vẻ của Úc Hoàn vẫn dừng lại ở năm hắn mười bảy tuổi: Dễ dàng tức giận, cũng dễ dàng nở nụ cười, sẽ căng thẳng cũng sẽ nũng nịu, trong sáng tươi rói như ánh mặt trời.
Nhưng Úc Hoàn khi ba mươi hai tuổi đã chín chắn hơn rất nhiều, nói chuyện và đối nhân xử thế vừa tao nhã vừa thanh lịch, thanh khiết lành lạnh như tuyết trời đông.
Sự trưởng thành như vậy khiến Nguyễn Thu Bình có cảm giác hơi xa lạ, cũng khiến anh thấy hơi tò mò, không nhịn được mà muốn hiểu rõ về Úc Hoàn hơn một chút. Anh muốn biết Úc Hoàn đeo kính từ khi nào, anh muốn biết tại sao Úc Hoàn phải chống gậy, đó có phải là do dùng chân giả không thấy thoải mái cho lắm hay không? Anh muốn biết Úc Hoàn trải qua mười lăm năm như thế nào, anh muốn biết vì sao Úc Hoàn nhìn một cái là có thể nhận ra anh.
Nhưng những điều này Nguyễn Thu Bình chỉ nghĩ như thế. Anh nắm chặt mảnh sành trong tay, ôm chặt hai đầu gối của mình, tiếp tục yên lặng trốn dưới gầm bàn như con rùa đen.
"Nguyễn Nguyễn, anh ra đây có được không?" - Úc Hoàn hỏi nhỏ.
Nhưng cũng không nhận được câu trả lời.
Úc Hoàn quỳ một gối xuống, nghiêng người và chậm rãi giơ tay vén khăn trải bàn lên. Nhưng Nguyễn Thu Bình lại cuống cuồng kéo chặt khăn trải bàn xuống từ bên trong.
Úc Hoàn dừng tay lại, sau đó buông ra.
Nguyễn Thu Bình thấy Úc Hoàn thả tay thì thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục ngồi ôm đầu gối. Nhưng khi anh lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, tầm mắt hướng ra khe hở hai mươi xăng-ti-mét dưới mép khăn trải bàn, anh thấy lúc Úc Hoàn nửa ngồi xuống, ống quần của cậu bị kéo lên và làm lộ ra chiếc chân giả đen nhánh làm bằng kim loại.
Khi anh nhìn thấy một khúc chân kim loại lạnh như băng kia, anh chỉ thấy cả cơ thể mình như rơi xuống nước, hô hấp ngừng lại, bèo nước quấn lấy tim anh khiến anh không cử động cũng không giãy giụa được.
May mắn rằng Úc Hoàn nhanh chóng vịn vào gậy để đứng lên. Động tác của hắn có hơi không linh hoạt, nhưng ống quần được thả xuống đã che đi chiếc chân kim loại kia.
Úc Hoàn im lặng một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Nguyễn Nguyễn nói chuyện với em đi, đừng không để ý đến em, em sắp quên giọng nói của anh mất rồi."
Nguyễn Thu Bình vẫn không mở miệng.
Úc Hoàn rũ mi mắt, giọng nói trầm thấp và chầm chậm: "Nguyễn Nguyễn, anh biết em đợi anh bao nhiêu năm không? Mười lăm năm. Bây giờ anh xuất hiện rồi, nhưng lại trốn đi không muốn gặp em à?"
"Nguyễn Nguyễn, anh lừa em nhiều chuyện lắm anh biết không? Anh nói anh đi mua kẹo cho em, nhưng anh một đi không trở lại. Anh nói mỗi năm anh sẽ xuất hiện một lần, nhưng anh đã biến mất suốt mười lăm năm."
"Anh muốn tặng em vận may... Nhưng sau khi anh bỏ đi, ngày nào em cũng thấy bất hạnh."
Cả người Nguyễn Thu Bình run lên.
"Nguyễn Nguyễn, cho em nhìn anh một chút được không?"
"Em rất nhớ anh."
Lại là một khoảng thời gian yên tĩnh thật dài.
Phòng tiệc quá trống trải, ngay cả tiếng kim đồng hồ di chuyển cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thật lâu sau, chiếc khăn trải bàn màu trắng mới nhẹ nhàng lay động. Một cái tay từ bên trong giơ ra, chậm rãi vén chiếc khăn lên.
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn, vẻ mặt phờ phạc, vành mắt ửng đỏ.
Nhìn thấy Nguyễn Thu Bình đi ra, Úc Hoàn mới cười lên.
Nếu nói gương mặt trầm tĩnh và đoan chính của hắn lúc trước giống như tảng băng dày không có khuyết điểm, thì khoảnh khắc nụ cười của hắn xuất hiện lại ấm áp như có thể làm tan chảy băng tuyết, tinh khiết giống như cậu thiếu niên mấy năm trước kia.
Úc Hoàn đưa tay trái ra cho Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Nguyễn ra đây rồi."
Nhưng Nguyễn Thu Bình lại lặng lẽ lùi người về sau, tránh tay Úc Hoàn rồi mới chui ra từ một phía khác.
Nguyễn Thu Bình lại bước về sau vài bước, cho đến khi gót chân đã chạm vào bờ tường thì anh mới dừng lại. Anh nhìn Úc Hoàn, cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Úc Hoàn, em thấy... bất hạnh à?"
Úc Hoàn: "Vâng."
"Tại sao?"
Cuộc sống của Úc Hoàn rất yên ổn và thuận lợi, thậm chí cũng không gặp phải điều bất trắc, quan hệ gia đình cũng tốt, địa vị xã hội cũng cao, vì sao vẫn thấy bất hạnh?
Úc Hoàn bỗng tiến lên hai bước.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước mặt Nguyễn Thu Bình và nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nguyễn Nguyễn, năm nào em cũng ở đây đợi anh, nhưng năm nào cũng không đợi được. Tại sao anh lại cảm thấy em như vậy, là may mắn?"
Đôi mắt Nguyễn Thu Bình trợn to hơn, đôi môi anh run rẩy, sau đó anh lên tiếng: "Đấy là bởi vì em không biết cái gì cả... Em biết anh là ai không, em biết nếu em chạm vào anh sẽ xui xẻo hay không, em có biết tất cả những xui xẻo trong đời em đều là do anh hay không? Em có biết chân em..."
"... Nếu em biết thì sao?" - Úc Hoàn bỗng dưng ngắt lời Nguyễn Thu Bình.
Hắn bước lên phía trước, mũi chân gần như đã chạm vào người Nguyễn Thu Bình.
Quá gần...
Nguyễn Thu Bình theo bản năng muốn rời khỏi đây, nhưng anh còn chưa kịp động đậy thì Úc Hoàn bỗng dang hai tay ra, vòng thật chặt quanh eo anh rồi ôm anh vào trong ngực.
Úc Hoàn cúi đầu nhìn anh, màu đen nhánh trong đôi mắt tựa như một đường hầm dài không thấy lối ra. Cánh tay của hắn siết chặt hơn nữa, thân trên cũng dính sát vào anh, sức lực lớn đến mức như muốn khắc cơ thể anh vào người mình. Hắn nói:
"... Nếu em càng muốn chạm vào anh thì sao?"