Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy có tia sét đùng đoàng bổ vào đầu khiến anh choáng váng. Trong đầu anh như có lửa đốt, còn có một đám con nít ném pháo vào ngọn lửa đang phừng phừng đó, ầm ĩ ồn ào, chấn động đến mức anh không có thì giờ để suy nghĩ.
Đúng lúc này, ánh mắt của anh nhìn sang bàn tay phải vẫn đang chạm lên mặt mình của Úc Hoàn. Trong nháy mắt ấy, anh bỗng khôi phục lại một tia lý trí, chợt đẩy Úc Hoàn ra.
Úc Hoàn không kịp đề phòng nên bất ngờ bị đẩy. Hắn lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất, may mắn chống được người lên cái bàn bên cạnh, khó khăn lắm mới đứng thẳng người lại. Ngay sau đó, hắn nhìn gương mặt căng phồng đến mức đỏ tía của Nguyễn Thu Bình, nghe anh tức giận quát lên: "Úc Hoàn, em làm cái gì đấy?!"
Úc Hoàn gần như chưa từng thấy Nguyễn Thu Bình tức giận như thế. Nhìn ánh mắt phẫn nộ của anh, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng dưng lạnh lẽo.
Hắn biết Nguyễn Nguyễn không có tình cảm yêu đương đối với mình. Hắn cũng biết tất cả đều do bản thân hắn sinh lòng si mê cuồng vọng, được voi đòi tiên. Hắn nghĩ, hành động này có lẽ sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa hắn và Nguyễn Nguyễn, có lẽ Nguyễn Nguyễn sẽ trốn hắn, không tới gặp hắn nữa.
Nhưng Úc Hoàn không hối hận.
Hắn chỉ đang làm chuyện mà năm mười lăm tuổi hắn muốn làm. Hắn đã nhịn mười bảy năm, không có cách để nhịn tiếp.
Có hậu quả gì hay không, hắn cũng sẽ tự gánh vác.
Ngay sau đó, Úc Hoàn nghe Nguyễn Thu Bình nổi giận đùng đùng mà nói với mình: "Em không muốn sống nữa hả? Sao em lại dám chạm vào anh? Sao lại dám... Sao lại dám hôn anh! Em có biết đây là một chuyện xui xẻo đến thế nào không? Lúc ấy em còn chưa được dạy dỗ đủ hả?! Chuyện xảy ra với em em cũng không nhớ lâu à? Ngay cả... Ngay cả chân của em cũng mất đi rồi, em còn muốn mất đi cái gì nữa. Tiếp theo đấy em định ngay cả mạng mình cũng không muốn nữa có phải không?!"
Úc Hoàn ngơ ngẩn. Hắn nhìn Nguyễn Thu Bình rồi hỏi: "... Nguyễn Nguyễn, em hôn anh, anh lại chỉ nghĩ đến điều này thôi hay sao?"
"Chỉ?" - Nguyễn Thu Bình gần như nghiến răng nghiến lợi - "Em thấy những điều này không tính là bao à? Em thấy mấy chuyện này không quan trọng à? Nếu như em cảm thấy những chuyện này không quan trọng, thế khoảng thời gian trước anh cố gắng chịu đựng không xuống gặp em rốt cuộc là vì cái gì?!"
Úc Hoàn cảm thấy bản thân quả thực là đã hết cách cứu chữa.
Nguyễn Nguyễn tức giận nói một tràng như vậy, nhưng hắn chỉ nghe thấy Nguyễn Nguyễn nói khoảng thời gian trước anh không xuống gặp hắn, chẳng qua là đang cố gắng chịu đựng.
Nhưng để không làm Nguyễn Thu Bình tức giận thêm nữa, hắn cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm vui vẻ gì ra ngoài mà vô cùng nghiêm túc nói: "Em không cảm thấy những chuyện này không quan trọng."
"Thế sao em lại còn làm như vậy?" - Nguyễn Thu Bình nhíu mày.
Úc Hoàn xin lỗi cực kỳ chân thành: "Em xin lỗi, do em không kiềm chế được."
Nguyễn Thu Bình: "..."
Nguyễn Thu Bình thấy có chỗ nào đấy là lạ, thật ra thì... thật ra thì không phải anh muốn Úc Hoàn xin lỗi. Chẳng qua là anh muốn để Úc Hoàn chú ý hơn một chút, cũng để ý tính mạng với thân thể của mình hơn.
Nguyễn Thu Bình há miệng định chuẩn bị nói gì đó thì chợt phát hiện ra sau bức tường ở lối rẽ vào phòng ăn có mấy cái đầu đang tò mò ngó ra.
Mấy cô cậu nhân viên kia đang lén lút nhìn bọn anh, khuôn mặt toàn là vẻ ngạc nhiên. Khi đối diện với tầm mắt của Nguyễn Thu Bình, bọn họ mới lúng túng vội vàng rụt đầu lại.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Rốt cuộc những người đó nhìn bao lâu rồi?
Anh suýt chút nữa đã quên đây là nhà hàng, là nơi công cộng, thế mà vẫn cùng Úc Hoàn...
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy mặt mình đỏ ửng cả lên. Anh cúi đầu, nói với Úc Hoàn: "Đi thôi, bọn mình đi về trước đã."
Úc Hoàn đi theo anh thật sát.
Nguyễn Thu Bình nhìn lúc hai người bọn anh đi bộ, bả vai xém đụng vào nhau thì nhíu mày, bước một bước thật dài về phía trước: "Như này đi, bọn mình giữ khoảng cách một mét đi."
Úc Hoàn: "Rõ ràng Nguyễn Nguyễn đã hứa với em rằng không cần giữ khoảng cách nữa."
Nguyễn Thu Bình nhìn hắn rồi nói: "Anh còn nói nếu em chạm vào anh một chút thì anh sẽ không tới nữa đâu. Ngày mai anh không tới nữa nhé?"
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn yên lặng lùi về sau: "... Nguyễn Nguyễn đi trước đi."
......
Nguyễn Thu Bình bước ra khỏi nhà hàng, nhìn xe cộ đi tới đi lui trước mặt, không khỏi dừng bước.
"Sao anh không đi?" - Úc Hoàn đứng ở một chỗ xa hỏi anh.
Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Hoàn, vẻ mặt vô cùng bối rối: "Anh sợ em bị xe tông."
Úc Hoàn vừa mới hôn anh, vận khí chắc chắn đang xấu đến cùng cực, đảm bảo đi trên đường sẽ gặp chuyện gì đó bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình cảm thấy trong lòng có hơi hoảng. Anh hỏi Úc Hoàn: "Nhà em cách đây xa không?"
"Có hơi xa, lái xe khoảng hai mươi phút." - Úc Hoàn trả lời - "Bọn mình không đi chơi nữa à, giờ vẫn còn sớm."
"Còn chơi cái gì nữa mà chơi, vận khí của em bây giờ có thể khiến em đi chơi nữa à? Ở nhà là an toàn nhất."
"Vậy em gọi tài xế."
Nguyễn Thu Bình vừa mới gật thì lại vội vàng lắc đầu: "Không được không được, đi xe cũng không an toàn cho lắm, cũng có thể xảy ra tai nạn. Có phương tiện nào tương đối an toàn không?"
Úc Hoàn suy nghĩ một chút, sau đó chỉ tàu điện ngầm cách đây không xa: "Bọn mình đi tàu điện ngầm để về nhé, tỷ lệ xảy ra tai nạn của tàu điện ngầm rất nhỏ."
"Được."
......
Bây giờ còn chưa đến giờ cao điểm khi mọi người tan làm, trên tàu điện ngầm không có quá nhiều hành khách. Dù vậy, họ vẫn khó tìm thấy chỗ trống.
Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng thành hai hàng để cầm tay vịn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà Nguyễn Thu Bình luôn có cảm giác rằng từ nãy đến giờ không ít người đang nhìn bọn anh.
"Úc Hoàn." - Nguyễn Thu Bình sờ mặt mình, hỏi nhỏ - "Vừa nãy lúc ăn cơm, trên mặt anh dính gì à?"
"Không có." - Úc Hoàn nói.
"Lạ thật..." - Nguyễn Thu Bình lẩm bẩm - "Thế sao mọi người cứ nhìn anh?"
Những người đó không nhìn chằm chằm vào anh, mà là nhìn điện thoại rồi lại liếc mắt nhìn anh như đang so sánh với cái gì đó.
Lúc bước ra tàu điện ngầm, Nguyễn Thu Bình càng nghĩ càng thấy sai sai nên nói với Úc Hoàn: "Úc Hoàn, cho anh mượn điện thoại một tí."
Mặc dù trên trời không có điện thoại di động, nhưng năm Úc Hoàn tám tuổi đã từng dạy Nguyễn Thu Bình cách sử dụng, giờ anh vẫn biết cách dùng.
Nguyễn Thu Bình cầm lấy điện thoại của Úc Hoàn: "Sao tắt nguồn thế, hết pin à?"
"Còn pin, em thấy phiền nên tắt." - Úc Hoàn nói.
... Nhiều phiền phức thế à!
Nguyễn Thu Bình lẩm bẩm một tiếng rồi mở nguồn điện thoại lên.
Sau khi mở nguồn xong, điện thoại lập tức vang lên những tiếng ting ting. Trên màn hình hiện ra rất nhiều tin nhắn, Nguyễn Thu Bình vuốt một thông báo ra thì lập tức nhìn thấy ba tiêu đề gây chấn động mạnh liên tiếp xuất hiện:
"Hot! Nguyên nhân chủ tịch tập đoàn Quy Lai - Úc Hoàn độc thân nhiều năm là bởi vì người này!!"
"Người thành lập tập đoàn Quy Lai gặp xì-căng-đan đồng tính luyến ái, bấm vào để xem tình nhân nhỏ tuổi của Úc Hoàn!"
"Người yêu đồng tính của Úc Hoàn ra ánh sáng! Hai người cuồng nhiệt ôm hôn ở nhà hàng!"
Nguyễn Thu Bình run tay mở tin tức cuối cùng ra, một bức ảnh bất thình lình đập vào mắt.
Hình như có người chụp được ở nhà hàng đối diện, mặc dù hình ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể nhận ra tư thế hôn môi của hai người.
Nguyễn Thu Bình sợ suýt chút nữa ném điện thoại đi, lời nói ra cũng không được lưu loát: "Úc, Úc Hoàn... bị... bị chụp lại rồi."
"Bị chụp lại cái gì?"
"Thì cái... là cái... là cái..." - Hai chữ kia như đang đốt phỏng miệng của anh, Nguyễn Thu Bình không có cách nói ra được.
Anh quýnh cả lên, đưa điện thoại cho Úc Hoàn: "Tự em nhìn đi!"
Úc Hoàn cầm điện thoại, lông mày cau lại thật chặt. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Úc Hoàn lập tức nghe máy, nhỏ giọng dặn dò người ở đầu dây bên kia đôi ba câu rồi cúp máy, tiếp tục tắt nguồn điện thoại.
"Nguyễn Nguyễn không cần lo, em xử lý ổn thỏa rồi."
Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng than phiền: "Đều do em sai ấy, sao lại ở bên ngoài... sao lại làm chuyện đó ở bên ngoài."
"Thế ở nhà là có thể làm hả?" - Úc Hoàn dò hỏi.
"Tất nhiên không thể!" - Nguyễn Thu Bình nói - "Em lại quên à? Nghiêm cấm chạm vào anh! Sẽ gặp xui xẻo!"
"Nếu không gặp xui xẻo, Nguyễn Nguyễn có để bụng chuyện em chạm vào anh không?"
"Tất nhiên không để bụng."
"Thế Nguyễn Nguyễn có để bụng chuyện em hôn anh không?"
Nguyễn Thu Bình hơi ngẩn ra, sau đó ngây ngô trả lời: "... Không biết."
Úc Hoàn đi về phía trước, cúi đầu nhìn Nguyễn Thu Bình rồi hỏi: "Vậy em đổi cách nói một chút, lúc em hôn Nguyễn Nguyễn, anh có thấy ghét không?"
"... Không... Không biết." - Nguyễn Thu Bình bỗng cảm thấy vành tai mình hơi nóng lên, bất giác lùi về sau một bước - "Lúc, lúc đấy trong đầu anh toàn sợ em chạm vào anh sẽ xui xẻo, chưa nghĩ đến mấy cái khác. Em đừng... đừng hỏi nữa."
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn biệt thự cách đó không xa, cuống quýt đổi chủ đề: "Có phải sắp đến nhà em rồi không, là căn nhà kia hả?"
"Ừ."
"Thế mau đi thôi."
Úc Hoàn rủ mi, đi theo Nguyễn Thu Bình về phía trước.
......
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Thu Bình bắt Úc Hoàn chơi mấy trò để kiểm tra vận khí của hắn, ví dụ như rút quẻ, ném đồng xu, rút bài tú lơ khơ, vân vân.
Kiểm tra khoảng một tiếng đồng hồ, rốt cuộc Nguyễn Thu Bình cũng thở ra một hơi.
Cho dù Úc Hoàn mới hôn anh không lâu, cho dù bây giờ anh vẫn ngồi bên cạnh Úc Hoàn, vận khí trên người hắn vẫn vô cùng tốt. Nhất là khi hắn cầm mảnh sứ của thần May Mắn, lúc chơi bài tú lơ khơ luôn rút được lá poker, rút quẻ thì luôn rút được quẻ Thượng Thượng.
Cho dù hắn bỏ mảnh sứ kia ra, vận khí vẫn rất tốt. Lúc chơi tú lơ khơ vẫn rút ra được ba lá quan trọng, tuy không phải lúc nào cũng rút được quẻ Thượng Thượng nhưng vẫn luôn rút ra các loại quẻ thượng.
"Mười lăm năm qua vẫn luôn như vậy." - Úc Hoàn nói - "Trước lúc mười bảy, em chơi oẳn tù xì với người ta chưa bao giờ thắng. Sau mười bảy, cho tới bây giờ em chơi oẳn tù tì với người ta vẫn chưa bao giờ thua."
Nguyễn Thu Bình lần lượt cất từng món đồ để kiểm tra trên bàn, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mười mấy năm trước, sau khi anh lấy giọt máu trên tai Úc Hoàn ra, vận khí trên người thần May Mắn phiên bản người phàm đúng là đã được khôi phục một chút.
"Nguyễn Nguyễn nhìn thấy rồi đấy, cho dù em hôn anh thì vận khí của em vẫn bình thường như cũ." - Úc Hoàn ngừng một lúc rồi nói tiếp - "Mặc dù vậy, em vẫn không thể chạm vào anh à?"
"Tất nhiên." - Nguyễn Thu Bình nói - "Chạm vào anh chắc chắn gặp xui, cho dù trên người em có vận may, chạm vào anh nhiều một tí thôi thì mấy thứ vận may đó cũng bị tiêu diệt hết, em sẽ lại trở thành một người xui xẻo."
"Lỡ em không xui xẻo thì sao?"
"Thế lỡ em xui thì sao, em có cam đoan được không?"
"Thử một tí không được hả?" - Úc Hoàn nói xong thì cất mảnh sứ kia vào trong túi, sau đó hắn vừa nắm tay Nguyễn Thu Bình, vừa rút một quẻ khác trong thùng ra.
Nguyễn Thu Bình vốn định gạt tay hắn ra, nhưng nhìn động tác của hắn, trong lòng anh dường như Có một sợi dây đang căng thẳng ra.
Úc Hoàn rút quẻ ra, chậm rãi lật lên.
—— Quẻ Trung Hạ.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy sợi dây trong lòng kia lặng lẽ đứt ra trong không khí. Anh rút tay mình ra, rủ mi rồi nhàn nhạt nói: "Thấy chưa."
"Thấy rồi." - Úc Hoàn lại một lần nữa nắm chặt tay Nguyễn Thu Bình, luồn năm ngón tay của mình vào từng kẽ tay của anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tiếng cười của Úc Hoàn dịu dàng như gió xuân: "Nguyễn Nguyễn, em chạm vào anh, sau đó rút ra không phải quẻ Hạ Hạ, cũng không phải quẻ Hạ, mà là Trung Hạ. Em rất vui."
"Vui cái gì đâu cơ chứ?" - Nguyễn Thu Bình cau mày - "Quẻ Trung Hạ có phải quẻ tốt gì đâu."
"Nhưng cũng không phải quẻ xấu gì cả, chẳng qua là vận khí hơi xấu hơn người bình thường một tí xíu mà thôi. Ví dụ như lúc chơi rút thăm trúng thưởng thì rút ra mỗi thăm tham dự, lúc mua đồ thì lỡ mua phải đồ có tí khuyết điểm, chỉ là mấy chuyện vô hại mà thôi. Em càng không có lí do gì mà bỏ Nguyễn Nguyễn chỉ vì những thứ không đáng kể thế này."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả. Trò hên xui lúc được lúc mất là chuyện rất bình thường. Chẳng qua là giữa anh và vận may, em chọn điều trước mà thôi. Nếu đây là lựa chọn của em, vậy nó đã nói rõ rằng đối với em, Nguyễn Nguyễn đáng giá hơn tất cả vận may."
"Nếu bây giờ biết chạm vào Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không khiến em gặp tai nạn gì lớn, vậy thì em muốn hỏi Nguyễn Nguyễn lại một lần." - Úc Hoàn đặt hai tay lên bả vai Nguyễn Thu Bình, dường như đang bắt anh nhìn thẳng vào mắt hắn - "Nguyễn Nguyễn ghét hôn em không?"
"... Không ghét."
"Thế Nguyễn Nguyễn thích hôn em không?"
"... Không... Không biết."
Úc Hoàn cười nhẹ một tiếng, con ngươi đen láy như đang rải đầy ánh sáng: "Nhưng em thì rất thích. Nguyễn Nguyễn là thần tiên, em là người phàm, Nguyễn Nguyễn chiều em một tí được không?"
Nguyễn Thu Bình ngẩn cả người, cảm thấy cuộc đối thoại này có vẻ hơi quen quen.
Úc Hoàn cụng trán mình lên trán Nguyễn Thu Bình, vô cùng dịu dàng cất lời hỏi: "Được không ạ, Nguyễn Nguyễn?"
Giọng nói của Úc Hoàn vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, khiến cho người khác không có cách nào tàn nhẫn nói lời từ chối.
Nguyễn Thu Bình tựa như không thể tự chủ được mà gật đầu, thơ ngây nói: "Được."
Đôi môi Úc Hoàn lập tức nhẹ nhàng cong cong, giống như đang treo lên vô vàn ý cười. Hắn nhắm mắt lại, cà nhẹ chóp mũi mình lên chóp mũi của Nguyễn Thu Bình, sau đó dịu dàng và triền miên hôn lên môi anh.
_________________________
Thần tiên hơn 200 tuổi bị "con nít" 37 tuổi xoay như chong chóng =))))))