Úc Hoàn từng bước ép sát, Nguyễn Thu Bình từng bước lùi về sau. Sống lưng nhanh chóng chạm vào tường, chiếc bóng đèn nhỏ trong đầu Nguyễn Thu Bình mới chợt phát sáng lên.
"A! Anh đi tắm!" - Nguyễn Thu Bình cuống cuồng nói, sau đó đẩy Úc Hoàn ra rồi nhanh chân chạy vọt vào phòng tắm.
May mắn là Úc Hoàn không đuổi theo anh mà chỉ đứng tại chỗ. Vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, không còn mang đến sự bức bách như ban nãy nữa, ngược lại trông dịu dàng và kiên nhẫn hơn rất nhiều: "Vậy em sang phòng bên cạnh tắm, Nguyễn Nguyễn không phải vội, anh tắm bao nhiêu lâu cũng được."
Úc Hoàn càng nói như vậy, trong lòng Nguyễn Thu Bình càng hoảng. Dù sao bữa cơm cuối cùng của kẻ tử tù trước khi gã bị tử hình luôn luôn thịnh soạn.
Một tiếng sau, Úc Hoàn gõ nhẹ cửa phòng tắm.
"Nguyễn Nguyễn, anh đã tắm một tiếng rồi."
"... Anh... Anh còn chưa tắm xong. Nếu em không đợi được thì ngủ trước đi, anh còn phải tắm một lúc nữa." - Nguyễn Thu Bình ngồi co người lại trong nước rồi nói.
"Nguyễn Nguyễn hiểu lầm rồi, em không giục anh." - Giọng nói của Úc Hoàn êm dịu - "Chỉ là em thấy nước trong bồn có lẽ lạnh rồi, muốn vào bật nút làm nóng nước giúp anh."
Đúng là nước có hơi lạnh. Nguyễn Thu Bình cẩn thận tìm một lúc vẫn không thấy công tắc bật nước nóng ở đâu, cho nên anh bèn giơ tay đóng nắp bồn tắm lại: "Thế em vào đi."
Úc Hoàn chống gậy đi vào, nhìn Nguyễn Thu Bình. Cả người Nguyễn Thu Bình ngâm trong nước, được nắp bồn tắm làm bằng gỗ che kín hết, chỉ có mỗi cái đầu của anh ở bên ngoài. Úc Hoàn đặt quần áo ngủ của Nguyễn Thu Bình lên kệ, sau đó đi tới trước mặt Nguyễn Thu Bình, đưa tay ra mở nắp bồn tắm lên.
Nguyễn Thu Bình vội vàng ngăn lại: "Em làm gì đó?"
"Công tắc bật nước nóng bị nắp che lại rồi." - Úc Hoàn bình tĩnh nói.
Lúc này Nguyễn Thu Bình mới thả lỏng tay.
Úc Hoàn bật nút tự động làm nóng lên, giúp anh đóng nắp bồn tắm lại. Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm, đôi mắt đen nhánh của hắn vô cùng dịu dàng: "Nguyễn Nguyễn không cần căng thẳng. Em đợi Nguyễn Nguyễn nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm mấy tiếng nữa cũng được. Nguyễn Nguyễn muốn nghĩ bao lâu thì cứ nghĩ, không phải để ý đến em. Em chờ anh ở ngoài, không giục anh đâu."
Úc Hoàn nói xong bèn xoay người rời đi.
Nguyễn Thu Bình lặng lẽ vùi nửa đầu vào trong nước.
......
Mười phút sau.
Nguyễn Thu Bình mặc đồ ngủ, đẩy cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài.
Úc Hoàn đã dọn hết hoa quả khô ngổn ngang trên giường rồi. Nhìn thấy Nguyễn Thu Bình đi ra, hắn tháo kính xuống, đặt nó và quyển sách trong tay lên chiếc tủ đầu giường. Hắn cười tươi: "Nguyễn Nguyễn tắm xong rồi."
Mắt Úc Hoàn cong cong, nụ cười còn rực rỡ hơn cả pháo hoa. Sắc mặt cũng khác hoàn toàn với vẻ kiên nhẫn dịu dàng nhưng vẫn có chút cô đơn khi ở trong phòng tắm ban nãy. Nguyễn Thu Bình nghi ngờ nhìn hắn, thậm chí anh còn nghi rằng những lời hắn vừa mới nói trong phòng tắm toàn là lạt mềm buộc chặt, mà chính anh thì lại mềm lòng, trúng kế của Úc Hoàn.
Nhưng ván đã đóng thuyền, anh đã đi ra khỏi phòng tắm rồi, không thể quay lại được nữa.
Úc Hoàn nhìn anh, nhẹ nhàng gọi tên anh để anh đến gần hắn. Nguyễn Thu Bình bước từng bước, từng bước đến mép giường.
"Thật ra thì..." - Nguyễn Thu Bình nói nhỏ - "Anh muốn nói cho em một chuyệt vui."
"Chuyện vui gì?" - Úc Hoàn vô cùng tự nhiên cầm tay Nguyễn Thu Bình, kéo anh lên trên giường.
Nguyễn Thu Bình vô thức bị dẫn dắt chui vào trong chăn: "Lần này xuống đây, anh có thể ở chỗ này 60 tiếng."
Úc Hoàn kinh ngạc. Mắt hắn sáng lên, giọng nói còn hơi kích động: "Có thật không Nguyễn Nguyễn?!"
"Thật, với cả không chỉ mỗi lần này được xuống tròn 60 tiếng mà lần sau cũng thế. Anh có tổng cộng ba ngày liên tiếp được xuống đấy 60 tiếng."
"Tốt quá!" - Úc Hoàn cười tươi hết cỡ, kìm lòng không đặng mà ôm lấy Nguyễn Thu Bình, vùi mặt mình vào hõm cổ anh rồi vui vẻ nói - "Tốt quá Nguyễn Nguyễn, em cực kỳ vui..."
"Vui vẻ đến thế cơ à?" - Nguyễn Thu Bình thấy dáng vẻ phấn khích như vậy của hắn, cũng không nhịn cười được.
"Vui cực kỳ." - Gò má của Úc Hoàn cọ lên cổ anh, giọng nói hơi khàn - "Nguyễn Nguyễn có thể xuống 60 tiếng, tức là tròn hai ngày mười hai tiếng... 3:40 chiều nay Nguyễn Nguyễn tới, vậy chứng tỏ 3:40 sáng ngày kia anh mới rời đi. Bọn mình còn có tròn hai ngày và hai đêm rưỡi nữa... Tốt quá, trước đó em còn tưởng tối mai Nguyễn Nguyễn phải đi..."
Nói xong từ cuối cùng, giọng nói của Úc Hoàn đã hơi run lên.
Nguyễn Thu Bình hỏi nhỏ: "Em... khóc à?"
"Không khóc." - Thanh âm của Úc Hoàn buồn buồn.
Nguyễn Thu Bình đẩy Úc Hoàn ra, thấy quả thực trông hắn không giống đang khóc cho lắm, chẳng qua là hốc mắt và sống mũi cũng đỏ hết lên. Anh chợt nhớ lại năm Úc Hoàn bảy tuổi, sau khi thằng bé phát hiện ra việc bọn họ bỏ lỡ tám tiếng đồng hồ thì đã ngồi khóc thút thít trên xe buýt.
Nhưng lúc đó là Úc Hoàn ngồi khóc với tâm trạng buồn rầu và tủi thân, còn bây giờ lại là vui vẻ đến đỏ cả mũi.
Nguyễn Thu Bình không nén nổi nụ cười. Anh kéo kéo gò má của Úc Hoàn, híp mắt lại, gọi cái tên từ thuở trước: "Nhóc Úc Hoàn, sao em không thay đổi một chút nào thế?"
"... Rõ ràng người không thay đổi là Nguyễn Nguyễn."
Nguyễn Thu Bình trầm tư một lúc, sau đó nghiêm túc lắc đầu: "Không, anh thay đổi rồi."
Úc Hoàn nhìn Nguyễn Thu Bình và hỏi: "Nguyễn Nguyễn thay đổi chỗ nào?"
"Trạng thái tâm lý của anh thay đổi." - Nguyễn Thu Bình thở dài - "Nhớ mấy năm lúc em còn nhỏ, mọi chuyện đều cho anh làm chủ, em muốn làm gì còn phải làm nũng lấy lòng anh..."
Mặc dù nhiều lần đều là anh thỏa hiệp với Úc Hoàn.
"Bây giờ thì ngược lại rồi, trông dáng dấp em như quan lớn ấy, làm cho anh cũng sắp quên mất anh là thần tiên lớn hơn em mấy trăm tuổi, lúc nào cũng bị em nắm mũi dẫn đi."
Mặc dù độ tuổi thật sự của Úc Hoàn bằng anh.
"Bây giờ suy nghĩ lại, sự thay đổi như thế này thật sự không nên cho lắm. Suy cho cùng dù em có bao nhiêu tuổi, trưởng thành đến như thế nào, sự thật vẫn là tuổi tác của anh lớn hơn em đi ha. Nói đến cùng, anh vẫn là bậc anh cha chú bác nhìn em lớn lên có đúng hay không?"
Xin lỗi nhé thần May Mắn Úc Hoàn, tôi còn phải bắt chẹt phiên bản người phàm của cậu thêm một xíu nữa.
"Nguyễn Nguyễn, anh muốn nói gì?" - Úc Hoàn nghi ngờ nhìn anh.
Nguyễn Thu Bình nhìn hắn với khuôn mặt đầy ý đồ sâu xa: "Ý anh muốn nói là, nếu anh là bậc cha anh, có phải em nên nghe theo mọi lời mà anh nói đúng không?"
Úc Hoàn bỗng có một linh cảm xấu: "Ví dụ như..."
Nguyễn Thu Bình: "Ví dụ như, nếu bây giờ anh có thể ở chỗ này hai ngày rưỡi, thì em tạm thời cũng không cần vội. Đêm tân hôn của bọn mình lùi lịch một hôm cũng không có gì to tát có đúng hay không?"
Nguyễn thu Bình nhìn đồng hồ bên cạnh mình, vô cùng chân thành nói: "Nhìn đi, bây giờ là chín giờ rồi, con nít ba tư tuổi cũng nên ngủ đi thôi. Nào, để đàn anh hơn hai trăm tuổi này tắt đèn cho em."
Úc Hoàn: "......"
"Tạch"
Đèn tắt, cả phòng tối om..
Úc Hoàn cảm thấy lòng mình cũng lạnh đi.
Nguyễn Thu Bình yên tâm nằm dài trên giường, kéo chăn lên, suýt nữa thì không nhịn được mà nhảy cỡn lên để khen thưởng bản thân.
......
Nguyễn Thu Bình nhắm mắt lại một lúc, khoảng chừng mười phút sau anh mới lặng lẽ mở mắt ra. Kết quả là vừa mới mở mắt, anh đã thấy Úc Hoàn đang nhìn mình chằm chằm.
Nguyễn Thu Bình bị dọa sợ giật cả mình: "Úc Hoàn, sao em chưa ngủ?"
Úc Hoàn trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Nguyễn Nguyễn, sao anh lại thấy em có thể ngủ?"
"Làm sao không ngủ được? Nhắm mắt lại, không nghĩ gì nữa là ngủ được. Ngủ là một chuyện vô cùng đơn giản."
"Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của bọn mình, anh còn nằm ngay bên cạnh em, em ngủ như thế nào được?"
Nguyễn Thu Bình chớp chớp mắt: "Thế anh đi ra ngoài ngủ?"
Úc Hoàn với tay ôm chặt lấy Nguyễn Thu Bình, vùi mặt mình vào ngực anh, giọng nói buồn rầu: "Tại sao Nguyễn Nguyễn cố tình ức hiếp em?"
"Anh ức hiếp em lúc nào?" - Nguyễn Thu Bình hơi chột dạ.
"Anh biết rõ mà." - Úc Hoàn ôm anh chặt hơn - "Anh biết rõ em muốn gần anh hơn một chút, nhưng lúc nào cũng đẩy em ra xa."
Nguyễn Thu Bình càng chột dạ hơn. Anh giơ tay vuốt tóc Úc Hoàn, không dám lên tiếng.
Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn anh: "Nguyễn Nguyễn có biết, anh trốn được ngày một thì cũng không trốn được ngày hai."
Nguyễn Thu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có thể tránh được một lúc thì cứ tránh..."
Thật sự Úc Hoàn tức đến bật cười. Hắn buông Nguyễn Thu Bình ra, gối chung một chiếc gối với anh: "Nguyễn Nguyễn tránh em như tránh tà ấy..."
"Là em nói như vậy trước nhá." - Nguyễn Thu Bình cúi đầu, giọng nói không mạnh mẽ chút nào.
Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhẹ nhàng nói: "Nguyễn Nguyễn, thật ra thì em cũng biết anh thấy bọn mình tiến triển quá nhanh, anh chưa thích ứng kịp... Dù sao đối với anh mà nói, hôm kia anh mới gặp lại em, hôm qua đính hôn với em, hôm nay đã làm vợ chồng với em luôn rồi, chắc chắn không có thời gian để bình tĩnh lại."
Đúng đó, đúng đó.
Nguyễn Thu Bình âm thầm gật đầu.
Tay trái trong chăn của Úc Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Âm thanh trầm ấm dễ nghe của Úc Hoàn vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng mang theo vẻ dịu êm: "Đối với em mà nói, em đã đợi Nguyễn Nguyễn rất nhiều năm... Nguyễn Nguyễn biết em bắt đầu thích anh từ bao giờ không?"
Nguyễn Thu Bình lắc đầu.
Úc Hoàn lại hỏi: "Thế Nguyễn Nguyễn còn nhớ em đã từng nói, đối với em, thích một người sẽ có cảm giác như thế nào không?"
Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút, gật đầu: "Em nói thích một người, giống như là chứng kiến sự trưởng thành của một cái cây. Em nhớ rằng em trồng nó lúc nào, nhưng không biết nó tạo mầm từ bao giờ. Em biết nó đâm chồi từ khi nào, nhưng không biết nó nảy lộc vào khoảnh khắc nào."
Úc Hoàn cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Khoảnh khắc anh xuất hiện, hạt giống của cái cây đó được gieo xuống. Mỗi một năm anh xuất hiện, hạt giống ấy lặng lẽ tạo mầm. Năm mười lăm tuổi khi em biết người cùng giới có thể yêu nhau, em nhận ra được hạt mầm nho nhỏ kia đã chui lên từ dưới mặt đất. Từng ngày từng ngày tiếp theo, nó cũng đang từ từ lớn lên."
"Cho nên Nguyễn Nguyễn, em thích anh mười chín năm, chờ anh mười chín năm. Em lúc nào cũng suy nghĩ, nếu thời gian của bọn mình giống nhau thì tốt rồi. Như thế, Nguyễn Nguyễn sống chung với em từng ngày từng ngày, bất kể nhanh hay chậm thì em cũng có thể đợi đến khi hạt giống của anh nảy mầm... Nói như vậy, em có thể chờ Nguyễn Nguyễn bao lâu cũng được. Hạt giống của Nguyễn Nguyễn một ngày chưa nảy mầm, em sẽ chờ một ngày. Một năm chưa nảy mầm, em sẽ chờ một năm. Mười năm chưa nảy mầm, em sẽ chờ mười năm... Nhưng bọn mình sống ở hai nơi với thời không khác biệt, em muốn chờ đợi Nguyễn Nguyễn, nhưng em chỉ sợ bản thân không sống được để chờ anh nữa."
Nói đến đây, Úc Hoàn nắm lấy tay Nguyễn Thu Bình thật chặt. Hắn cười khẽ: "Nếu Nguyễn Nguyễn thấy hôm nay quá nhanh, vậy thì em sẽ đợi đến ngày mai. Nếu Nguyễn Nguyễn thấy năm nay quá nhanh, em sẽ chờ đến sang năm. Em chờ anh được mười chín năm rồi, cũng không phải chỉ hai ngày này, không phải một hay hai năm. Trong thế giới của anh, em không có cách nào để chờ anh đến mười năm. Nhưng mười năm dưới phàm trần, em chờ được. Chỉ cần đến lúc đó Nguyễn Nguyễn không ngại em vừa già lại vừa xấu xí là được rồi."
Nguyễn Thu Bình bỗng cảm thấy trái tim mình bị một cây kim đâm nhẹ vào.
Anh nắm chặt tay Úc Hoàn, hàng mi rủ xuống, giọng nói nho nhỏ cất lên: "... Đúng là anh chưa chuẩn bị xong... Nhưng nếu em đã đợi anh lâu như thế, vậy thì san sẻ cho anh quãng thời gian đó đi."
Úc Hoàn sững người.
Tiếp theo, hắn thấy Nguyễn Thu Bình cẩn thận hôn mình: "Úc Hoàn, em đợi anh mười chín năm, vậy hãy chia mười chín năm này cho anh một chút. Bây giờ, tương đương với việc anh cũng đã chuẩn bị mấy năm rồi."
Nguyễn Thu Bình nhắm mắt lại, lông mi run run nhẹ nhàng. Anh nói: "Úc Hoàn, bây giờ... anh cũng chuẩn bị xong rồi."
Cả người Úc Hoàn đều ngẩn ngơ: "... Nguyễn Nguyễn, anh không sợ à?"
"Anh không sợ."
"Nếu sau này Nguyễn Nguyễn hối hận thì làm sao?"
"Anh không hối hận."
Không khí im lặng một lúc lâu. Ngay sau đó, một tiếng thở khẽ mang theo run rẩy vang lên. Úc Hoàn cúi người xuống, chậm rãi, kiềm chế, nhẹ nhàng hôn anh.
Động tác của Úc Hoàn vừa dịu dàng vừa khắc chế, gần như bước nào cũng sẽ dò hỏi và tuân theo ý kiến của anh. Lúc hắn hôn lên, da thịt anh có hơi nóng, lại có chút nhồn nhột, tựa như những đóa hoa mai đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt tuyết. Mồ hôi thấm ướt tóc mai, Nguyễn Thu Bình nhẹ nhàng thở ra, luồn mười ngón tay vào mái tóc đen mềm mại của Úc Hoàn.
Anh bỗng thấy, chuyện này dường như cũng không khủng bố như trong tưởng tượng của mình.
Anh vốn không nên kháng cự nó như vậy.
Bây giờ anh không hối hận tí nào, không sợ tí nào hết.
......
Nửa tiếng sau.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Xin lỗi, anh sợ.
Một tiếng sau.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Xin lỗi, anh hối hận.
Hai tiếng sau.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Cầm thú! Buông anh ra!
Ba tiếng sau.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Tôi đã chết, có chuyện thì đốt vàng mã.