Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 101 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
MC trên sân khấu của tiệc mừng thọ là người nổi tiếng trong giới – Trần Diệp. Phong cách dẫn chương trình của anh ta hóm hỉnh, dí dỏm, sở trường là thay đổi bầu không khí.
Nghiên Thời Thất ngồi ở bàn phụ, khung đèn tứ phương trên đỉnh đầu chiếu tia sáng lung linh xuống người cô.
Rực rỡ, chói lòa.
Một lúc sau, Tống Kỳ Ngự bước lên sân khấu. Anh ta đứng nơi đó, tỏa ra khí chất vừa kiêu hãnh vừa dịu dàng, từng cử chỉ tràn ngập điềm tĩnh và nho nhã. Ánh đèn sáng ngời, hào quang được thấu kính phản xạ che đi đôi mắt vô cùng có lực xuyên thấu của anh ta.
“Cảm ơn mọi người đã đến tiệc mừng thọ của bà nội tôi. Anh tài hội ngộ nơi đây, chính là niềm vinh hạnh cho nhà họ Tống…”
Tống Kỳ Ngự nói chuyện có hàm dưỡng, rất xứng với câu “quân tử khiêm nhường, dịu dàng như ngọc”.
Trong tiệc mừng thọ, vì có MC Trần Diệp nổi tiếng tô bóng bầu không khí mà tiếng nói cười của khách mời vang lên không ngớt.
Chữ thọ khổng lồ được treo trên màn sân khấu, ngọn đèn trong tòa nhà dịu nhẹ, không có đèn LED lòe loẹt. Các tiết mục biểu diễn của khách quý cũng chủ yếu theo phong cách tao nhã.
Lúc này, bà cụ Tống đang ngồi ở vị trí trung tâm trên bàn chính, mặc một bộ quần áo đời Đường màu đỏ kiểu Trung Quốc, đầu bạc phơ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn. Dù bà đã tám mươi tuổi nhưng gương mặt không hề khô héo, gò má hồng hào, còn có vẻ rất hiền từ.
Trên sân khấu, một vị truyền nhân trứ danh của khúc nghệ đang hát côn khúc “Mẫu đơn đình” để chúc thọ cho bà cụ. Nghiên Thời Thất uống một ngụm Chamgpane, đang nghĩ xem đêm nay nên quay lại Lệ Thành luôn hay để mai rồi về.
Đúng lúc này, Tống Kỳ Ngự ngồi phía sau đi đến cạnh cô, hơi khom lưng, đặt một tay lên thành ghế, dùng ánh mắt bình thản nhìn cô, “Bà nội đang đợi cô, tôi đưa cô sang bên đó.”
Nghiên Thời Thất đặt chiếc ly xuống, quay đầu lại liền trông thấy bà cụ ngồi ở bàn chính diện đang mỉm cười nhìn mình.
Cô gật đầu chào hỏi, cầm quà rồi đứng dậy, “Thầy Tống, làm phiền anh rồi!”
“Khách sáo rồi.”
Việc Tống Kỳ Ngự đích thân dẫn Nghiên Thời Thất đến chỗ bà cụ Tống đã thu hút không ít ánh mắt của người dõi theo.
Một minh tinh trong giới giải trí thì có tài, có đức gì?
Bà cụ Tống này không phải người tầm thường. Năm đó, sau khi ông cụ Tống qua đời, một người phụ nữ như bà cố gắng xoay chuyển tình thế, giúp nhà họ Tống đứng vững trong thời loạn lạc.
Những người cùng lứa đặt cho bà cụ Tống cái tên nổi danh – Thiết nương tử Tuyền Thành.
Tuy bây giờ đã lớn tuổi nhưng bà cụ vẫn minh mẫn như xưa, có bà trong nhà, không ai dám gây sự.
Nghiên Thời Thất đi cùng Tống Kỳ Ngự đến bàn chính, đám người còn lại của nhà họ Tống thấy vậy thì đều biến sắc.
Nhất là cậu Ba! Anh ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, khóe môi nhếch lên. Đúng là hiếm có, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc Tống Kỳ Ngự hành động rồi…
“Chào bà, cháu là Nghiên Thời Thất, rất vinh hạnh được tới dự tiệc mừng thọ của bà, chúc bà phúc như biển Đông, bình yên khỏe mạnh.”
Nghiên Thời Thất đứng cạnh ghế bành, đưa cho bà chiếc hộp được gói tỉ mỉ trên tay mình, đồng thời cũng nói vài câu mừng thọ.
Bà cụ cười tít mắt, nếp nhăn trên gương mặt càng thêm rõ ràng. Dù nụ cười rất hòa ái nhưng khí chất lẫm liệt của bà vẫn làm kẻ khác không dám thất lễ.
Bà cụ cầm lấy chiếc hộp, ánh mắt vô cùng hiền từ, kéo tay Nghiên Thời Thất rồi dõng dạc nói: “Đã nghe A Ngự nhà chúng ta nhắc về cháu từ lâu, không ngờ người thật còn đẹp hơn trên TV. Cháu gái có lòng quá, một bà lão già nua như ta lại làm cháu cất công đến đây một chuyến, cháu không mệt chứ?”
Câu nói này của bà cụ Tống quả thật làm cho người nghe thấy rất ấm lòng. Vietwriter.vn
Bà vuốt ve mu bàn tay của Nghiên Thời Thất rồi nhìn cô bằng ánh mắt đục ngầu xen lẫn tinh tường và niềm vui, trông hệt như một bề trên vô cùng yêu thương con cháu.
“Bà quá lời rồi, cháu cũng rất vinh hạnh vì được hưởng ké không khí vui mừng khi đến dự tiệc mừng thọ của bà.”
Bà cụ Tống quan sát Nghiên Thời Thất một lúc, rất hài lòng với bộ sườn xám lịch sự, tao nhã trên người cô. Sau đó, bà quay sang nhìn Tống Kỳ Ngự ở bên cạnh, nói: “Cô bé này khéo miệng quá. A Ngự, thay bà chăm sóc chu đáo nhé, không được qua loa!”
“Bà nội yên tâm.”