Người Dấu Yêu

Chương 117

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 117 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Điều kiện?!


Nghe vậy, lòng Nghiên Thời Thất đột nhiên nặng trĩu, tư duy hỗn loạn, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc phức tạp, nghẹn ngào nói: “Là gì vậy?”


“Đăng kí kết hôn cũng được, kết hôn cũng được. Con vẫn còn trẻ, lại là nhân vật của công chúng, ba muốn con đồng ý với ba, tạm thời không tiết lộ chuyện con đã kết hôn ra ngoài. Đợi thời cơ chín muồi thì công bố, được không con?”


Giọng điệu tận tình khuyên bảo của ba Nghiên và điều kiện mà ông nói quả thật đã làm Nghiên Thời Thất vô cùng kinh ngạc.


Dù cô từng cân nhắc rất nhiều nhân tố, cũng nghĩ đến những cách tương tự nhưng điều kiện ông Nghiên đề ra vẫn làm cô nảy sinh nghi ngờ.


“Ba, có phải là…” Vẫn còn uẩn khúc gì không?


Nghiên Thời Thất không nói ra câu này ra, ngay chính bản thân cô cũng rất bàng hoàng, rốt cuộc thì việc đăng kí kết hôn này có đúng hay không.


Ba Nghiên trông thấy gương mặt tràn ngập ngờ vực của cô thì cười rất hiền từ và vui vẻ, “Không phải ý của Bách Duật đâu, đây là điều kiện duy nhất để ba cho các con đăng kí kết hôn trước.


Con gái, dù mẹ con có nói gì và làm gì thì con vẫn luôn là cô con gái ba thương yêu từ nhỏ đến lớn. Tuy phải gả con đi nhưng trong lòng ba cũng rất lưu luyến.


Bách Duật là một người đàn ông tốt, nhưng dòng họ nhà họ Tần quá cao, quá sâu, ba thật sự lo lắng con sẽ phải chịu uất ức ở nhà họ. Trước tiên không công bố chuyện đăng kí, ít nhất… nếu như tương lai có xảy ra biến cố gì thì con vẫn còn có đường lui.”


Hóa ra là như vậy!


Ánh mắt buồn bã của Nghiên Thời Thất và ông Nghiên giao nhau. Trong đôi mắt già nua, trầm lặng của ông ngập tràn thương yêu và luyến tiếc.


Lệ nhuộm hồng viền mắt, cuối cùng Nghiên Thời Thất cũng gật đầu, đồng ý với yêu cầu của ông Nghiên.


Cũng may, trong gia đình này vẫn còn có người yêu cô, thương cô.


***


Mười phút sau, Nghiên Thời Thất lấy được sổ hộ khẩu, mang theo tất cả giấy chứng nhận, cùng Tần Bách Duật bước ra khỏi cửa nhà họ Nghiên.


Cô nghĩ, sau cơn sóng gió, cô sẽ càng quý trọng tình cảm không dễ dàng có được này.


Quay trở lại xe, cửa xe vừa mở khóa, Nghiên Thời Thất xoay người ngả vào lồng ngực của anh, hai tay ôm vòng qua eo anh, vùi mặt vào ngực anh, hít thở mùi hương trên người anh. Đọc truyện tại Vietwriter.vn


Anh lặng lẽ thở dài, vuốt khẽ tóc cô, ôm cô dỗ dành, “Em đừng khóc, trước khi chuyện tốt đến thì đều phải trải qua khó khăn.”


Nghiên Thời Thất lắc đầu dưới lòng bàn tay anh, nhắm chặt hai mắt, mặc cho những giọt lệ thấm ướt áo sơ mi của đối phương. Những nỗi buồn cô phải chịu đựng ở nhà họ Nghiên rốt cuộc cũng vỡ òa trong giọng nói ấm áp, dịu dàng của anh.


Một lúc lâu sau, cô buông lỏng tay, cảm xúc đã dần ổn định. Âm thanh sau khi khóc có phần nghẹn ngào và buồn bã, “Đăng kí xong em muốn chuyển ra ngoài ở.”


Hơi thở của anh quẩn quanh bên tai cô, nghe vậy thì khẽ cười thành tiếng, “Em muốn chuyển đến đâu?”


Nghiên Thời Thất khóc đến nhói cả cổ họng, suy nghĩ cũng không linh hoạt. Cô dựa vào lòng anh, im lặng suy nghĩ rồi mới lên tiếng, “Em có thể đến chỗ của Phi Phi, hoặc là mua một căn nhà cũng được. Dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới em cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với mẹ. Em sợ sẽ nảy sinh thêm mâu thuẫn không đáng có.”


Nói xong, cô nhắm mắt lại, cọ vào lồng ngực anh.


Thật ra trong sâu thẳm trái tim cô, cô cũng không muốn quan hệ giữa mình và bà Liên làm ảnh hưởng đến Tần Bách Duật.


Một người đàn ông cao quý như anh, không nên tư lự vì chuyện gia đình nhà cô.


Hàng lông mày đang cau lại của anh dần dãn ra, anh nhẹ nhàng chạm tay lên má Nghiên Thời Thất, nâng cằm cô, bắt cô phải ngước mắt lên. Anh thương yêu hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô, cảm giác mát lạnh nhàn nhạt dường như có thể xua tan hơi nóng từ viền mắt.


Sau đó, Nghiên Thời Thất nghe thấy anh nói: “Sau khi đăng kí kết hôn, sao anh có thể để bà Tần của anh ở nhà người khác?”


Ngạc nhiên qua đi, Nghiên Thời Thất đỏ mặt, cụp mắt xuống.


Rèm mi cô hơi run, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên. Câu “Bà Tần của anh” đâm xuyên vào linh hồn cô, như dòng suối trong xóa tan tất cả tủi hờn.


Hai mươi phút sau, tại Cục Dân chính Lệ Thành.
Bình Luận (0)
Comment