Người Dấu Yêu

Chương 191

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 191 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 191MẬT MÃ CỦA CÔ ĐỔI THÀNH NGÀY SINH CỦA ANH!
Âm thanh loa điện thoại của cô ta không lớn không nhỏ, nên không nghe rõ lời đối thoại, nhưng trong mơ hồ vẫn nghe được tiếng thở phì phò của đối phương.


Anh cả của Lăng Mật, chính xác hơn là người đứng đầu nhà họ Lăng – Lăng Vạn Hình.


Chỉ vài lời ngắn ngủi, Lăng Mật cúp điện thoại rồi lập tức đứng dậy, “Nếu cô Nghiên đã khỏe rồi, vậy tôi về trước đây. Duật, hẹn mấy hôm nữa mình lại gặp nhé.”


Lăng Mật cố tình để lại một câu đầy ẩn ý rồi quày quả ra về. Thậm chí cô ta còn không đợi bọn họ ra tiễn đã chạy vội khỏi Vịnh Lâm Hồ.


Cô ta ghé thăm đêm khuya, lại cáo từ gấp gáp, hành động này rất đáng giá suy ngẫm. Nhưng Nghiên Thời Nhất lại không suy xét dụng ý của cô ta, cũng không hề hỏi han bọn họ vừa mới tán gẫu chuyện gì.


Điều này hoàn toàn căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Tần Bách Duật.


Phòng khách quay về sự yên tĩnh vốn có. Anh cúi đầu nhấp ngụm trà, đuôi mày hơi rủ và màu mắt sẫm lại làm người ta khó lòng nhìn ra suy nghĩ chân thật của anh.


Một mùi hương chợp ập đến, bờ vai anh hơi trĩu nặng, anh nâng mắt nhìn lên thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Nghiên Thời Nhất đang ghé đến kề bên. Cô đặt cằm lên vai anh, đôi mắt bình thản lóe sáng, “Cô ta nói mấy hôm nữa, có phải là ngày ba mươi tháng chín không?”


Một tia ấm áp vụt qua đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh đặt tách trà xuống, ôm cô vào lòng, ngắm nhìn gò má tươi mát vừa đáng yêu vừa đẹp đẽ của cô. Giọng anh ấm áp xen lẫn sự dẫn dụ mơ hồ, “Ừ, làm sao em biết được?”


Ngày ba mươi tháng chín là sinh nhật hai mươi chín tuổi của anh.


Nghiên Thời Thất mím môi cười, ánh mắt chứa chan niềm vui mà tiếp lời không hề phòng bị: “Trên giấy hôn thú có ghi. Em còn thấy số thẻ căn cước của anh nữa. Có phải cô ta không nói thì anh cũng không thèm nói ngày sinh của anh cho em không?”


Sinh nhật Lăng Mật chỉ kém anh có năm ngày.


Giọng Nghiên Thời Nhất hơi chua. Đặc biệt là sau chuyện cô kia đi còn để lại một câu như vậy nữa. Cái kiểu thật chờ mong ngày cùng nhau tổ chức sinh nhật, nghĩ thôi cũng thấy xót xa rồi.


Con gái của nhà họ Lăng, hành vi cử chỉ thật mất thân phận.


Tần Bách Duật ôm lấy Nghiên Thời Thất, để cô tựa vào lồng ngực, giọng điệu từ tốn nhưng lời nói lại mang theo ẩn ý: “Anh cứ nghĩ bà Tần đã biết từ lâu. Hóa ra sau khi kết hôn, xem giấy hôn thú mới biết.”


Sao câu này có vẻ nguy hiểm vậy?!


Nghiên Thời Nhất ngước mắt lên đã chạm ngay ánh mắt anh. Cô chớp mắt, hóa ra anh đang híp mắt nhìn cô với vẻ trêu chọc.


Ớ, hình như bị gài rồi.


Hai người nhìn nhau không chớp mắt. Và ngay sau đó, Nghiên Thời Nhất cười xán lạn cướp đi chén sứ trong tay anh, nhanh nhẩu nói: “Em rót thêm tách trà cho anh!”


Nói đoạn, cô cầm tách lên và chạy ù đi.


Người này cứ như một anh thợ săn ủ mưu lâu ngày, đặt bẫy sẵn sàng chỉ chờ cô chui đầu vào.
Vietwriter.vn
***


Đêm hôm đó, sau khi trở về phòng, Nghiên Thời Nhất cầm điện thoại ngồi xếp bằng trên đầu giường, khuỷu tay đặt trên đầu gối, móng tay vô thức lướt qua cánh môi.


Suy tới xét lui thật nhiều lần, cô quyết định mở cài đặt điện thoại, thoắt cái đã sửa mật khẩu di động thành: 0930.


Sau khi cài đặt thành công, Nghiên Thời Nhất tắt màn hình, lại mở lên, nhập mật khẩu mới vào.


0930… 0930…


Vốn chỉ là một dãy số bình thường, lại vì nó là ngày sinh của anh mà mang theo ý nghĩa bất đồng. Cô lặp đi lặp lại đến khi nằm lòng mật khẩu mới, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ.


Thật tốt khi mật khẩu điện thoại của anh cũng là ngày sinh của cô.


Ủa?!


Nghĩ tới đây, động tác mở khóa của Nghiên Thời Nhất dừng lại, mắt cô mở mỗi lúc một to, ánh mắt rực sáng.


Cô thả chân xuống giường, cầm điện thoại, kéo cửa chạy thẳng tới phòng sách.


Không kịp mang cả dép, cô chạy đi như đang vội tìm một câu trả lời. Lúc chạy tới cửa phòng sách, cô mới khom lưng thở hổn hển, tim đập loạn xạ, gõ cửa.


“Vào đi.”


Giọng nói êm dịu của anh phát ra từ sau cánh cửa. Nghiên Thời Nhất vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.


Cô lấy áo bịt mũi, định đi mở cửa sổ cho bay mùi.


“Sao em không mang dép?”
Bình Luận (0)
Comment