Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 228 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hôm sau, thứ Tư, ngày 30 tháng 9.
Khi anh tỉnh dậy, vô thức đưa tay đặt sang bên cạnh, cảm thấy hơi lạnh, không thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất.
Anh nhíu mày đứng dậy. Trong bếp ở tầng dưới chỉ có chị Lâm đang chuẩn bị bữa sáng.
“Cậu chủ, cậu dậy rồi à!”
Chị Lâm mỉm cười chào hỏi, lấy thức ăn đã chuẩn bị từ nồi ra thì nghe thấy anh nói: “Cô ấy không ở nhà à?”
“Chưa tới bảy giờ cô chủ đã đi ra ngoài! Cô ấy nói có chút việc, bảo cậu chủ không cần đợi cô ấy.”
Anh rủ mắt xuống và không nói một lời. Sau khi ăn xong, anh đến công ty.
***
Buổi chiều, tại trụ sở bất động sản Tần thị.
Trong văn phòng của Tổng Giám đốc, anh đang rất bận rộn, máy tính hiển thị bản đồ dữ liệu chi tiết và phức tạp, tách trà bên cạnh đã nguội.
“Tinh.”
Điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên rung lên. Đang đắm chìm trong công việc, khuôn mặt lạnh lùng của anh thả lỏng đi, anh cầm điện thoại di động, mở màn hình, thấy Kiều Mục lập một nhóm WeChat mới.
Trong nhóm có sáu người.
[Mục Dã]: @Duật, Chương trình tối nay thế nào?
Bọn họ đều biết hôm nay là sinh nhật của chú Tư, dẫu sao cũng chỉ cách sinh nhật của Lăng Mật có năm ngày, muốn quên cũng khó.
[Lông Vũ]: Anh Duật, có muốn đến phòng ăn riêng của Đình Duyệt 108 không? Hai hôm trước em có đến đó, không gian rất tuyệt.
[Vân Đình]: @Lông Vũ, có phải cái bên cạnh Lệ Thành Tôn không?
[Lông Vũ]: Đúng đúng, giáp lưng với Lệ Thành Tôn, tầng trên cùng còn có ban công lộ thiên.
[Mật]: Mấy anh khoan hãy nói, xem ý Duật thế nào.
Lúc này, một người khác vốn giữ im lặng trong nhóm dứt khoát thốt ra một câu.
[Lăng Vạn Hình]: Chú Tư, anh không ở Lệ Thành, sẽ gửi tiền mừng cho chú, chú tự đi mua quà.
Khoảnh khắc câu này được gửi tới, Tần Bách Duật nhận được thông báo chuyển khoản trên điện thoại di động: Số tài khoản với số đuôi 0601 của bạn được chuyển đến 200.000 NDT vào ngày 30 tháng 9, người chuyển Lăng Vạn Hình. [Ngân hàng Lệ Thành].
Nhóm WeChat im lặng như thóc.
Chưa đến một phút, Kiều Mục không nhịn được lại tiếp tục thúc giục.
[Mục Dã]: @Duật, chú Tư, có đó không?
[Duật]: Tối nay không có chương trình gì cả.
[Mục Dã]: Sao? Cậu không định tổ chức sinh nhật à?
[Vân Đình]: ??
[Lông Vũ]: Hả?
Nguồn : ngontinh hay.com
[Mật]: Tại sao?
Mặc dù mấy năm trước anh chưa bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng bạn bè tụ tập lại để ăn mừng thì vẫn có.
[Mục Dã]: @Duật, có chuyện gì sao?
Anh nói…
[Duật]: Ừ, đã có gia đình!
Trước màn hình, Kiều Mục thiếu chút nữa ném điện thoại của mình!
Nói chuyện tử tế không được sao? Cứ ngược đãi chó?!
Từ lúc đó, không còn ai nói chuyện trong nhóm nữa, và chẳng mấy chốc, điện thoại di động của anh lại xuất hiện hai tin nhắn thông báo chuyển khoản, từ Kiều Mục và Hàn Vân Đình.
Sau khi Kiều Mục quay trở lại màn hình chính, tâm trạng không tốt gửi tin nhắn cho Nghiên Thời Thất.
Bên kia trả lời rất nhanh.
[Thập Thất]: Em biết rồi, cám ơn anh Hai, hẹn gặp lại vào buổi tối.
Anh ta xoa má, mím môi, khoanh chân dựa người vào bàn làm việc phía sau, ngước mắt lên nhìn hai người trên ghế xô pha đối diện, “Tối nay hai người không có việc gì chứ?”
Hàn Vân Đình vươn tay nâng mắt kính, lắc đầu: “Không có.”
Mặc Lương Vũ hỏi lại với khuôn mặt ngơ ngác, “Buổi tối có chuyện gì vậy?”
Nghe vậy, Kiều Mục và Hàn Vân Đình nhìn nhau, cả hai lắc đầu ngao ngán.
IQ của cậu nhóc này đều được sử dụng để mặc áo sơ mi hoa rồi đúng không.
Vừa nãy những việc xảy ra trong nhóm chỉ là diễn một màn kịch mà thôi, nhưng Mặc Lương Vũ rõ ràng không hiểu gì cả, giống như kẻ khờ.
***
5 giờ 30 phút chập tối, Tần Bách Duật trở lại Vịnh Lâm Hồ.
Anh nhận được tin nhắn từ Nghiên Thời Thất, bảo anh về nhà sớm hơn hôm nay.
Không muốn để cô chờ đợi quá lâu, vì vậy từ năm giờ anh đã rời khỏi công ty.
Bên cạnh làn đường, Trác Hàn vừa kéo cửa xe cho anh, đôi giày da sáng bóng của anh đã bước ra khỏi xe. Ngước mắt lên anh liền thấy ba người đang đứng trước cánh cổng thấp của biệt thự.
Tất cả họ đều ăn mặc giản dị và thoải mái, mặt ai cũng đang nở nụ cười, nhưng lại rất chướng mắt!
Anh điều chỉnh lại áo vest, thờ ơ liếc nhìn bọn họ: “Đến đây làm gì?”