Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 252 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ANH CẢ CÓ CHẶT ĐỨT CHÂN CHÓ CỦA ANH TA KHÔNG? Lúc này, Lăng Tử Hoan như một con mèo nhỏ nằm nhoài trong lòng anh không động đậy, thu lại móng vuốt bướng bỉnh, dịu ngoan cho chủ nhân vuốt ve.
Kiều Mục nhìn cô nhóc, trong lòng rối loạn tâm tư, có đau lòng, có vui mừng, còn có một loại tình cảm không nói rõ được.
Cũng không phải thanh niên hai mươi tuổi đầu, anh ta lớn hơn nhóc con mười một tuổi.
Anh ta biết rõ loại tình cảm nảy sinh từ đáy lòng này đại biểu cho cái gì.
Chỉ là… nếu anh Cả biết, người anh em của anh ấy mong nhớ đứa con gái rượu của mình thì có chặt đứt chân chó của anh ta hay không.
Nghĩ vậy, Kiều Mục cảm thấy phiền muộn.
“Chú Hai, chú đến Đế Kinh lúc nào thế?”
Lăng Tử Hoan cảm thấy bụng đỡ đau hơn rồi, lúc này mới ngửa đầu đầy tò mò nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Kiều Mục.
Kiều Mục tiếp tục động tác trong tay, không dám dùng sức, sợ làm cô nhóc đau.
Anh ta đưa tay khác lên, gạt sợi tóc ẩm ướt trên trán cô ra, “Đến bàn chuyện làm ăn.”
Lăng Tử Hoan gật đầu, trở mình trong chăn, gối lên ngực Kiều Mục, không lâu sau đã thiếp đi.
Lúc nhân viên phục vụ bưng canh gừng lên thì cô nhóc đang ngủ say.
Anh ta nhìn canh gừng nóng, suy nghĩ một lát vẫn quyết định đánh thức cô.
Canh gừng ấm bụng, vẫn là có tác dụng.
Nhưng gọi hai tiếng, nhóc con không chỉ không tỉnh, ngược lại còn lầm bầm vùi sâu vào lòng anh ta hơn.
Kiều Mục không động đậy nữa, cứ ôm cô nhóc như vậy từ trưa đến chiều muộn. Bốn tiếng đồng hồ, anh ta ủ ấm bụng cho cô nhóc, nâng mặt cô nhóc tỉ mỉ quan sát, càng xem càng thích.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
***
Bên kia, khi Nghiên Thời Thất một mình bước vào điểm dựng cảnh ở cố đô thì thấy không ít nhân viên công tác của đoàn làm phim đã đang bận rộn sắp xếp xung quanh.
Trợ lý đạo cụ đang ôm rất nhiều trang phục đi về một hướng, Nghiên Thời Thất cũng không quấy rầy, đi theo đến khu vực thử đồ cách đó không xa.
Diễn viên chính đều được bố trí thay đồ trong một sương phòng rộng rãi ở đầu hẻm.
Nghe nói, khu kiến trúc cổ này đã bị đoàn làm phim “Vương triều cực lạc” thuê trọn, trong vòng hai tháng chỉ có bọn họ được phép quay chụp.
Nghiên Thời Thất đi vào khu vực thay đồ, đây là phòng chụp ảnh lâm thời dựng lên tại một sương phòng trong sân cổ.
Trong phòng có đầy đủ mọi thứ, nhân viên công tác bên cạnh bận rộn không ngừng. Trợ lý đoàn phim thấy Nghiên Thời Thất thì chạy đến đưa lịch trình quay chụp cho cô.
Mỗi người có khoảng ba bộ trang phục, sau khi chụp ảnh sẽ quyết định dùng bộ nào trong phim.
“Chị Thập Thất, đây là lịch trình của chị, ngay sau chị Mặc thôi.”
Trợ lý đoàn phim là một cô bé không lớn tuổi lắm, trông rất có sức sống, chạy trước chạy sau rất chăm chỉ.
“Cảm ơn em.” Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất cười nhận lịch trình, theo sự chỉ dẫn của cô bé đi đến phòng hóa trang của mình chuẩn bị đến lượt lên diễn.
Bởi vì đoàn phim thuê trọn khu vực kiến trúc cố đô, cho nên gian phòng được sắp xếp rất đầy đủ.
Trong căn tam hợp viện phong cách cổ xưa này, giữa sương phòng Tây là một sân riêng, dưới hàng hiên cổ kính là bảy tám gian phòng.
Phòng nghỉ và phòng hóa trang của Nghiên Thời Thất được bố trí ở giữa, trên cửa gỗ dán tên của cô.
Cô đi dọc hành lang tới trước cửa phòng hóa trang của mình, đang định đẩy cửa thì Lâm Mặc Nhi vừa thay xong đồ cổ trang từ cửa sát vách đi ra.
“Nghiên Thời Thất!” Cô ta mở miệng chào, kéo làn váy dài thướt tha đi tới. Trợ lý của cô ta đi theo phía sau, thỉnh thoảng khom lưng giúp cô ta chỉnh đuôi váy dài rộng.
Bị gọi lại, Nghiên Thời Thất buông tay đang định mở cửa ra, xoay người về phía Lâm Mặc Nhi, hơi khó hiểu, chờ cô ta nói tiếp.