Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 277 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tần Bách Noãn ôm cô ta dỗ dành, bất lực nhìn Lãnh Dịch Diêm đi phía sau.
“Chị dâu!” Lãnh Dịch Diêm gọi Tần Bách Noãn, rồi đứng ở cửa phòng nhìn vào bên trong. Bị tấm bình phong che mắt tầm nhìn, cậu ta hỏi, “Chị với anh của em cùng nhau tới sao?”
Tần Bách Noãn gật đầu, đưa tay vỗ lưng Ôn Tri Diên, “Đừng khóc nữa, chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”
Lãnh Dịch Diêm liếc xéo Ôn Tri Diên với đôi vai run rẩy, một sự bực bội thiếu kiên nhẫn hiện lên trong mắt cậu ta.
Trong phòng, Lãnh Dịch Diêm bước qua bình phong thì ngay lập tức thấy Nghiên Thời Thất và người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
Hai người đang cúi đầu nói chuyện, hai cánh tay sát vào nhau, dường như đang nắm tay nhau dưới bàn.
Đôi mắt hẹp của Lãnh Dịch Diêm nheo lại, ánh mắt dừng lại trên người Nghiên Thời Thất vài giây. Lúc dời tầm mắt đi thì đối mặt với Tần Bách Duật, cậu ta cong đôi môi mỏng, “Anh tư Tần.”
“Ừm.” Tần Bách Duật trầm giọng trả lời mà không nói thêm.
Lúc này, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh khóc nức nở của Ôn Tri Diên.
Lãnh Dịch Trì đẩy em trai mình ngồi bên cạnh, trong khi Tần Bách Noãn kéo Ôn Tri Diên ngồi đối diện với họ.
“Diên Diên, đừng khóc nữa, nói cho chị dâu biết, có phải Tiểu Diêm lại bắt nạt em nữa không?!”
Cô nhẹ nhàng an ủi, Ôn Tri Diên hít hít mũi rồi mới ngước mặt lên.
Nghiên Thời Thất nhìn cô ta, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Vị tiểu thư nhà họ Ôn này trông rất quen mắt.
Nhưng cô chắc chắn mình chưa từng gặp qua.
Nghiên Thời Thất không thể nói rõ cái cảm giác này. Vẻ ngoài của Ôn Tri Diên không phải là kiểu khuôn mặt đại chúng, nhưng nhìn sóng mắt long lanh của cô ta lại có cảm giác giống như đã từng quen biết nhau.
Cảm giác này thật kì lạ!
Tần Bách Duật ngồi bên cạnh nhận thấy những ngón tay của cô hơi cứng, khẽ vuốt vài cái rồi nghiêng người dựa sát vào cô, “Có chuyện gì vậy?”
Nghiên Thời Thất mỉm cười lắc đầu, tạm thời che giấu ý nghĩ trong lòng, “Không có gì ạ.”
Lúc này, sau khi được Tần Bách Noãn hỏi han, Ôn Tri Diên cầm chiếc khăn giấy mà cô đưa, lau nước mắt, không nhịn được nhìn về hướng Lãnh Dịch Diêm đang ngồi với tư thế uể oải, nghẹn ngào nói, “Chị dâu đừng hiểu lầm, Anh Diêm không bắt nạt em. “
“Em không cần nói thay cho thằng ranh con này. Anh và chị dâu đều biết rõ tính tình nó thế nào.” Giọng điệu chế giễu của Lãnh Dịch Trì vang lên.
Lãnh Dịch Diêm vuốt nhẹ tách trà, liếc nhìn anh trai mình, không khỏi cười lạnh, “Ôn Tri Diên, em khoan hãy khóc, giống như là oan ức lắm vậy. Hôm nay không phải anh đã nói là anh có việc à? Em còn chạy theo anh đến tiệm ăn, em thật sự cho rằng mình là thám tử tư sao?”
Cậu Hai nhà họ Lãnh nói chuyện không hề khách sáo.
Ngay cả khi đối phương là một cô gái đang rơi lệ vì tủi thân, thái độ của cậu ta vẫn không tốt chút nào.
“Cậu im ngay cho chị!”
“Tiểu Diêm, cậu bớt nói vài câu đi!”
Đôi vợ chồng cùng lúc cảnh báo, mà sau những lời này của Lãnh Dịch Diêm, Ôn Tri Diên càng khóc dữ dội hơn.
Nghiên Thời Thất nhìn cảnh này, hơi đau đầu.
Chuyện này là sao?
Cô vốn đến đây để ăn bữa cơm, lại gặp cảnh chàng vô tình nàng hữu ý thế này.
Cô là phụ nữ, có thể nhìn ra Ôn Tri Diên thích Lãnh Dịch Diêm, nhưng cậu ta có vẻ rất lạnh lùng và thái độ dường như rất phản cảm.
Vẻ ngoài của cô Ôn không phải cực kì xinh đẹp, nhưng cũng thuộc con nhà danh giá. Bên dưới sự thanh tú ẩn giấu khí chất dòng dõi thư hương. Đôi mắt được rửa sạch bằng nước mắt càng trong veo sáng rõ, đầu mũi nhỏ nhắn, khi nói chuyện lộ ra cái răng khểnh nhỏ nơi khóe môi, càng làm tăng vẻ lanh lợi của cô ta.
Đôi mắt Ôn Tri Diên đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Lãnh Dịch Diêm, cô ta lắp bắp rồi lại mím chặt môi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, cả nửa buổi mới nói được một câu, “Em không cố ý…”