Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 281 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
NGƯỜI ĐẦU TƯ, CÔ LĂNG! Trên đường trở về, Nghiên Thời Thất vẫn ngồi ở hàng ghế phía sau của xe chuyên dụng với Tần Bách Duật.
Cô do dự mấy giây rồi lôi kéo khuỷu tay anh, “Anh Tư, anh có cảm thấy Ôn Tri Diên trông quen quen không?”
Sau khi nói ra sự nghi vấn, mắt cô sáng rực nhìn anh, hi vọng đây không phải là cảm giác sai lầm của bản thân.
Tần Bách Duật nhìn lướt qua cô, giọng nói trầm thấp nói: “Em cảm thấy giống ai?”
Câu hỏi ngược lại của anh khiến Nghiên Thời Thất khẽ nhíu hàng chân mày thanh tú lại, lắc đầu, dáng vẻ rất phiền não, “Em không biết, chỉ là cảm thấy quen thuộc mà thôi. Cũng có thể là ảo giác của em chăng.”
Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhưng lại không tiếp lời. Sâu trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng tối tăm.
Đúng là Ôn Tri Diên rất giống một người!
***
Chạng vạng tối, gần đến bảy giờ.
Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn thông báo quay lại làm việc của đoàn phim. Bắt đầu vào lúc tám giờ tối, có một cảnh diễn đêm cần toàn bộ vai chính tham dự.
Nghe nói rất có thể là tối nay bọn họ sẽ phải quay suốt cả đêm, để bù lại thời gian đã lãng phí lúc ban ngày.
Lúc nhận được thông báo, Nghiên Thời Thất đang vùi vào lòng người đàn ông, xem kịch bản trong phòng khách của khách sạn. Tin nhắn trong nhóm WeChat hết cái này đến cái kia khiến cô thấy mà đau hết cả đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên đoàn phim “Vương triều cực lạc” sắp xếp quay phim thâu đêm.
Nghiên Thời Thất chuyển màn hình điện thoại di động tới trước mặt Tần Bách Duật, hậm hực mà nhìn anh.
Gương mặt anh lộ ra sự dịu dàng, khẽ xoa lên tóc cô, hạ thấp giọng dặn dò, “Đi đi, đừng để vất vả quá.”
Cô lại dính lên người anh một hồi nữa, lúc này mới đi vào phòng quần áo để thay đồ.
Bảy giờ rưỡi, Mục Nghi lái xe đưa cô tới nơi quay phim. Trước khi xuống xe, Nghiên Thời Thất nhìn anh ta rồi hỏi: “Hay là anh về trước đi? Tối nay tôi sẽ quay phim cả đêm, có lẽ ngày mai anh ấy sẽ cần dùng đến xe.”
Lúc nãy cô đã quên hỏi anh Tư, anh ấy sẽ đi đến nhà chị Ba bằng cách nào. Lúc này mới nhớ ra, cô càng không muốn để anh ấy đi lại một mình bất tiện ở Đế Kinh.
Mục Nghi nghe nói thì quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, “Cô chủ không cần lo lắng, bên cạnh cậu Tư có người của đội vệ sĩ đi theo.”
Còn xe thì… Có rất nhiều.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ngày hôm qua, đội phó có gửi tin tức cho anh ta nói rằng mới vừa đi lấy chiếc Phaeton kiểu mới về.
Cậu Tư đã quen khiêm tốn, cho nên thường chuộng dùng loại xe phổ thông hơn.
“À, vậy thì tốt.”
Nghiên Thời Thất không suy nghĩ nhiều, xoay người đi vào bên trong phim trường.
***
Lúc cô đến trường quay, các thành viên tổ đạo diễn đang chỉ huy vị trí đặt máy móc. Tạm thời ngừng quay lúc sáng đã ảnh hưởng không nhỏ đến tiến độ quay phim của cả đoàn, cho nên tất cả mọi người đều đang bận rộn, nhân viên trường quay không ngừng gào to, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, Lăng Tử Hoan chờ ở trường quay vừa nhìn thấy cô thì đã lập tức ôm một bộ quần áo đóng phim vui sướng chạy tới.
“Chị, chị tới rồi. Nhìn xem này, đây là quần áo mà tổ đạo cụ mới vừa đưa cho em, nói là quần áo đóng phim mới của tối nay. Đi thôi, chúng ta đi thay, bộ màu tím trông rất đẹp.”
Nghiên Thời Thất thấy mặt mày Lăng Tử Hoan tràn ngập phấn khởi thì chỉ cười một tiếng, không nhẫn tâm đả kích sự tích cực của cô nàng.
Quần áo diễn màu hồng cánh sen thì có chỗ nào xinh đẹp chứ?
Hai người một trước một sau đi về phía phòng nghỉ phía sau dãy nhà. Đúng lúc các cô mới vừa rẽ vào cửa thì Lưu Khánh và mấy người đầu tư cũng từ sương phòng ở phía đối diện bước ra.
“Các vị, vậy thì hợp tác vui vẻ nhé.” Lưu Khánh xoay người lại, nhìn mấy người bên cạnh mình, giọng điệu đều đều mở miệng.
Sau khi hội nghị cả ngày kết thúc, mặt người nào cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi, suy sụp, nhất là Lưu Khánh.
“Được, được, đạo diễn Lưu Khánh đừng để bụng. Chúng tôi tới cũng chỉ muốn đi tham quan mà thôi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng cái gọi là đi tham quan lại mang theo sự không tin tưởng đối với ông ta. Nếu đổi lại là người nào khác thì chẳng ai vui vẻ được cả.
Lưu Khánh gật đầu, không nói nhiều, duỗi tay chỉ về phía trước, “Vậy mời các vị cứ tự nhiên, tôi không tiễn nhé.”
Trong lúc mọi người đang nói lời tạm biệt thì có một cô gái trong số đó vẫn luôn nhìn về phía ngã rẽ phía trước, gò má đoan trang tao nhã lại thoáng hiện ra sự mờ mịt.
Cô gái mới vừa rồi là Lăng Tử Hoan?
Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh mở miệng: “Cô Lăng, chúng ta đi chứ?”