Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 312 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ÔN TRI DIÊN ĐỘT NHIÊN PHÁT BỆNH, NHẬP VIỆN RỒI! Bốn giờ rưỡi chiều.
Tại nhà họ Ôn, tứ hợp viện Hoàn Nội.
Căn tứ hợp viện này nằm ở Hoàng Thành Đế Kinh, thuộc bên trong thành cổ xưa nhất Hoàn Nội. Bốn phía mở ra sân nhỏ mái cong có tường xám ngói đen, làm toát lên hơi thở cổ xưa nồng đậm.
Nghe nói đây là nơi ông cụ Ôn Sùng Lễ dùng để dưỡng già. Vừa bước vào cổng lớn tứ hợp viện, đập vào mắt chính là một bức bình phong chạm khắc hình vẽ “Tùng hạc duyên niên”, tay nghề điêu khắc xinh đẹp tinh xảo.
Đi tiếp vào trong, chính là cửa thùy hoa. Vì bữa tiệc rượu mời tối nay mà trong sân của tứ hợp viện đã treo mấy hàng đèn lồng màu đỏ, bầu bạn với mặt trời ngả về Tây, tràn đầy hơi thở khói lửa.
Khoảng mấy phút sau, tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất lát đá xanh truyền từ cửa tứ hợp viện tới.
Người giúp việc trong sân đang chuẩn bị, theo tiếng vòng qua bức bình phong, vừa nhìn thấy người tới thì lập tức cười híp mắt chào hỏi: “Cô chủ, cô đã tới rồi!”
Ôn Tri Diên mặc chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài được phối thêm áo khoác sợi bông, nở nụ cười xinh đẹp với người giúp việc rồi nói: “Ông nội có ở đây không?”
“Có ạ, có ạ, ông cụ đang ở trong phòng sách.”
Ôn Tri Diên nói, “Vậy tôi đi tìm ông đây.”
Ngay tại lúc nghiêng người đi qua, cô ta nhìn thấy danh sách trong tay người giúp việc, dừng chân lại nhìn thử, “Đây là danh sách khách mời của bữa tiệc tối nay sao?”
Người giúp việc gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi đang xếp bảng tên chỗ ngồi.”
“Đưa tôi xem!” Ôn Tri Diên vừa nói đã cầm lấy danh sách từ trong tay người giúp việc. Trang giấy gấp lớn chừng bàn tay, cô ta vừa lật vừa hỏi: “Có mời anh Diêm không?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta đột nhiên bắt được một cái tên.
Người giúp việc nhìn vào danh sách khách mời đặc biệt theo tầm mắt cô ta, cười rất mập mờ. Bọn họ đều biết trái tim cô chủ chỉ dành cho cậu hai nhà họ Lãnh, “Dạ có, tối nay hai vị cậu chủ nhà họ Lãnh, còn có mợ Cả cũng sẽ tới.”
Ôn Tri Diên giống như không hề nghe thấy, cầm danh sách không hề động đậy, tầm mắt dính chặt vào nơi nào đó, đầu ngón tay siết lại theo bản năng.
“Những người được mời trong này đều chắc chắn sẽ có mặt sao?”
Người giúp việc không hiểu hàm ý của cô ta, còn tưởng là cô ta muốn hỏi thăm cậu hai nhà họ Lãnh, cho nên rất nghiêm túc nói: “Cô chủ cứ yên tâm, danh sách đều là sau khi khách quý xác nhận sẽ tham dự thì chúng tôi mới sắp xếp lại đấy.”
Ánh mắt Ôn Tri Diên chợt lóe lên, nhưng không nói thêm gì nữa.
Cô ta trả danh sách lại cho người giúp việc, thân người vốn định bước vào tứ hợp viện lại nửa đường bỗng chốc quay lại đi ra ngoài cửa.
Người giúp việc rất ngạc nhiên, không biết là vì sao mà sắc mặt của cô chủ lại thay đổi.
Mình nhớ là trên danh sách có ghi tên của cậu hai nhà họ Lãnh mà, vả lại còn xác nhận sẽ tham dự nữa.
***
Chạng vạng tối, năm giờ rưỡi.
Xe chuyên dụng chậm rãi lái vào trước lối đi của tứ hợp viện Hoàn Nội.
Trên xe, Nghiên Thời Thất ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt vô cùng xa xôi bình thản.
Tứ hợp viện gần Hoàng Thành, vào lúc mặt trời lặn, trên không trung lan tỏa ánh sáng mờ nhạt. Khung cảnh hoàng hôn xinh đẹp là thứ mà trong thành phố phồn hoa huyên náo khó có thể nhìn thấy được.
Tần Bách Duật ngồi bên cạnh cô tao nhã bắt tréo chân, đến sau khi xe từ từ dừng hẳn lại thì giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh mới vang lên, “Em thích nơi này sao?”
Nghiên Thời Thất nhìn sang. Chạm vào trong sóng mắt sâu thẳm của anh, cô khẽ mỉm cười, “Thích. Em đang suy nghĩ, đợi sau này chúng ta già đi cũng có thể tìm một viện nhỏ như thế này, mỗi ngày uống trà, làm bạn với chim chóc, trồng hoa nhổ cỏ, vừa nghĩ tới thôi mà đã thấy thư thái rồi.”
Anh còn chưa trả lời thì điện thoại di động đặt bên cạnh ghế ngồi lại vang lên.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Chị Ba?”
Nghe thấy anh mở miệng, Nghiên Thời Thất cũng lơ đãng dời tầm mắt qua.
Không biết Tần Bách Noãn bên đầu kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy anh chậm rãi rủ mắt xuống rồi thản nhiên trả lời, “Vâng, lát nữa gặp.”
Anh vừa đặt điện thoại xuống, Nghiên Thời Thất đã lập tức sáp đến gần, “Sao vậy? Có phải chị ấy hỏi chúng ta có đến hay không không?”
“Ôn Tri Diên đột nhiên ngã bệnh, nhập viện rồi.”