Người Dấu Yêu

Chương 315

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 315 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





SỰ CHÁN GHÉT CỦA CẬU TA KHÔNG PHẢI KHÔNG CÓ NGUYÊN NHÂN!
Tần Bách Noãn không nghĩ ra được lí do trong chuyện này, nên cùng lúc hỏi Lãnh Dịch Diêm thì ánh mắt cô không hề chớp nhìn chằm chằm cậu ta, định tìm ra chút đầu mối từ trên mặt cậu ta.


Nhưng mà, trừ sự chán ghét ra thì trên mặt cậu ta chẳng có gì khác nữa.


Lãnh Dịch Trì cũng nhìn Lãnh Dịch Diêm, gõ ngón tay lên bàn, “Đúng vậy, cậu nói thử xem, tại sao lại ghét Ôn Tri Diên đến vậy? Mặc dù con bé dính cậu cả ngày nhưng anh thấy con bé thật sự một lòng một dạ với cậu. Nếu muốn hủy bỏ hôn ước thì cậu phải nói ra được một lí do, bằng không cậu tưởng ông nội dễ bị lừa bịp lắm sao?”


Nhắc đến ông cụ Lãnh, ánh mắt Lãnh Dịch Diêm chợt lóe lên.


Trong nhà họ Lãnh, người mà cậu ta kính sợ nhất chính là ông nội.


Lời nói thì ngông cuồng, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới cây gậy mà ông nội đã nắm trong tay cả nửa đời thì cậu ta lập tức run lên. Đây chính là từ nhỏ bị đánh đến sợ luôn.


Ông nội hiểu rõ cậu ta nhất nhưng chưa bao giờ nuông chiều cậu ta cả.


Lãnh Dịch Diêm rơi vào im lặng, hình như đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.


Chần chừ mấy giây, cậu ta hơi buồn bực, ánh mắt nhìn chằm chằm gói thuốc lá trên bàn ăn rồi nói: “Anh Tư, cho em một điếu đi.”


Tần Bách Duật liếc nhìn cậu ta, bàn tay đang kẹp điếu thuốc cầm lấy gói thuốc lá và hộp quẹt lên, ném tới trước đũa của cậu ta.


Cùng lúc đốt điếu thuốc, ánh mắt Lãnh Dịch Diêm mờ mịt xuyên thấu qua làn khói trắng bay lượn nhìn về phía Nghiên Thời Thất.


Sau đó, cậu ta nghiêng đầu phun làn khói ra, vẻ mặt thản nhiên nói: “Không có lí do gì cả, không thích chính là không thích!”


“Vậy cậu thích ai? Rất có thể ông nội sẽ hỏi những lời này, cậu phải nói thế nào?” Lãnh Dịch Trì chế nhạo một câu.


Lãnh Dịch Diêm lại rít một hơi thuốc lá, ngay sau đó đứng dậy, nói: “Em có người mình thích, nhưng vĩnh viễn không phải là cô ta!”


Nói xong, cậu ta xoay người, lúc rời khỏi phòng ăn còn để lại một câu: “Em đi trước, mọi người từ từ dùng đi.”


Lãnh Dịch Diêm rời khỏi biệt thự, lúc mở cánh cổng màu đen thì rủ mắt nhìn điếu thuốc lóe lên đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay.


Đầu lưỡi cậu ta đẩy đẩy hàm răng, bước xuống bậc thang, lấy chìa khóa ra rồi chui vào trong buồng lái.


Ngồi lên ghế lái chiếc Maserati, cậu ta hạ cửa kính xe xuống, đặt khuỷu tay lên trên cửa sổ xe, nheo mắt nhìn bầu trời sao trong màn đêm bao la, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.


Cậu ta ghét Ôn Tri Diên, không phải không có lí do.


Một năm đó, cậu ta chính mắt nhìn thấy Ôn Tri Diên cười lộ lúm đồng tiền như hoa, lôi kéo một nam một nữ nhàn nhã đi dạo trong khu thương mại Tinh Quang. Cặp vợ chồng đó trông có vẻ chừng bốn mươi tuổi, dẫn cô ta càn quét đồ trong khu thương mại.


Từ xa nhìn lại, trông họ rất giống người một nhà thân thiết.


Cậu ta lớn lên từ nhỏ với Ôn Tri Diên, mà hai nhà Lãnh – Ôn lại có quan hệ nhiều đời.


Cậu ta cũng biết rõ toàn bộ dòng họ bà con thân thích nhà họ Ôn như lòng bàn tay, nhưng lại chưa từng nhìn thấy hai người nam nữ dẫn cô ta đi dạo trong khu thương mại đó.


Từ tò mò, cậu ta len lén đi theo sau lưng bọn họ. Cách một khoảng vừa phải, cậu ta nghe thấy Ôn Tri Diên nói: “Trường học của con phát động một chương trình quyên góp từ thiện, nếu như số tiền quyên góp nhiều thì người đó sẽ được đề cử vào trường danh tiếng. Nhưng mà ông nội không chịu cho con. Hai người có thể nghĩ cách giúp con không?”


Ông nội Ôn không chịu cho cô ta?


Lãnh Dịch Diêm biết rõ, người mà ông cụ Ôn yêu thương nhất chính là cô ta.


Người nhà họ Ôn đánh giá cô ta như thế nào?


Từ nhỏ đã thông minh hơn người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hoàn toàn được thừa hưởng ưu điểm của bà Ôn, là thiên kim được nhà họ Ôn cưng chiều nhất.


Nhưng cậu ta vừa mới nhìn thấy là cái gì, thiên kim xuất sắc nhất nhà họ Ôn lại lôi kéo người khác đòi tiền.


Khi đó cô ta mới bao nhiêu tuổi? Có lẽ là mười bảy, mười tám tuổi chăng.


Còn sau đó… Ôn Tri Diên thật sự vào được đại học Đế Kinh xếp hạng nhất trong nước.


Lúc ấy, ông cụ Ôn còn thưởng cho cô ta một căn biệt thự Lâm Thủy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Nói cô ta thành tích xuất sắc, nói cô ta nổi bật, nhưng sự thật là tự cô ta thi đậu vào trường đại học sao?
Bình Luận (0)
Comment