Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 324 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CẬU CÓ CẢM THẤY CHÁU LÀ CON RUỘT CỦA MẸ KHÔNG? Bốn giờ chiều, Nghiên Thời Thất rời khỏi tòa cao ốc Đế Tôn, tiến về Đại học Y.
Trong điện thoại, cô nói rõ chuyện muốn làm xét nghiệm DNA với cậu Út, đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Lúc cô tưởng cậu Út sẽ nổi giận, hoặc không giúp đỡ mình thì cậu ấy đã thở dài một tiếng, bảo cô tới Đại học Y gặp mặt nói chuyện trực tiếp.
Nghiên Thời Thất không lề mề. Khoảng cách từ cao ốc Đế Tôn đến Đại học Y đến phía Bắc Tứ Hoàn hơn chục cây số, bây giờ chưa đến giờ cao điểm buổi tối, chỉ mất khoảng nửa tiếng là đến nơi.
Trên đường, cô gửi tin nhắn cho Tần Bách Duật.
[Thập Thất]: Em đến tìm cậu, sẽ về muộn.
Có lẽ vì đang họp nên anh trả lời tin nhắn hơi muộn.
Vài phút sau, di động rung lên, Nghiên Thời Thất cụp mắt nhìn, khóe môi cong cong.
[Duật]: Anh chờ em về.
***
Nửa tiếng sau, tại Đại học Y Đế Kinh.
Xe chuyên dụng vừa tới gần cổng, qua cửa sổ xe Nghiên Thời Thất đã trông thấy Liên Trinh mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh bảng tên của trường Đại học Y.
Cậu ấy vẫn đang cầm di động, điện thoại kề sát bên tai, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ nom rất bận rộn.
Nghiên Thời Thất xuống xe, đeo kính râm, áo khoác dạ ôm sát cơ thể. Vừa đi được vài bước thì tầm mắt của cô và Liên Trinh chạm nhau, cô mỉm cười, chậm rãi đi tới trước mặt cậu mình.
Liên Trinh nói vội vài câu rồi cúp máy, cất di động vào trong áo blouse trắng, nét mặt kín bưng, lắc đầu cười nhạt, “Nhà nghiên cứu có tuổi trong viện y học cứ nhất quyết muốn tranh luận với cậu về số liệu của tính nguồn gốc, không đợi được dù chỉ một phút, khăng khăng gọi điện đến đôi co lí lẽ!”
Nghiên Thời Thất biết Liên Trinh bận rộn, cô áy náy nói: “Cậu Út, nếu cậu bận thì hôm khác.”
“Không sao, suốt mấy ngày nay giao lưu học thuật với họ, cậu đau đầu chết mất! Bảo cháu đến đây, vừa khéo cậu cũng định thư giãn. Đi nào, trong đại học có quán cà phê vườn trường, chúng ta đến đó ngồi nhé.”
Liên Trinh đưa thẳng cô vào trong trường.
Đâu đâu cũng có thể bắt gặp sinh viên mặc áo blouse trắng bước nhanh thoăn thoắt trong sân trường, bầu không khí tràn ngập hơi thở học thuật.
Nghiên Thời Thất và Liên Trinh đến quán cà phê trường, bên trong khá thưa người, bàn ghế được sắp xếp theo phong cách trường học làm khách có cảm giác như quay về thời sinh viên.
Gọi hai cốc Caramel Latte, Nghiên Thời Thất cầm cốc cà phê, liếc mắt về phía cửa sổ.
Gió thu vừa thổi qua, lá cây vàng ươm rơi lả tả xuống thảm cỏ được cắt tỉa khéo léo bên ngoài cửa sổ.
Cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, cảnh vật mùa thu vắng lặng phản chiếu sự quạnh quẽ của thời tiết.
Liên Trinh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hoang mang của cháu gái. Anh nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, về chuyện lúc nãy cháu nói với cậu, vì sao đột nhiên cháu muốn làm xét nghiệm?”
Nghe vậy, đầu ngón tay của Nghiên Thời Thất bất giác cuộn lại, chạm lên thân cốc ấm nóng. Cô dời mắt từ ngoài cửa sổ sang phía Liên Trinh, “Cậu Út, cậu có cảm thấy cháu là con ruột của mẹ không?”
Chỉ khi ở trước mặt cậu Út, cô mới có thể thốt ra vấn đề nghi ngờ này mà không có bất cứ gánh nặng tâm lí nào.
Trong nhà họ Nghiên, trừ ba ra thì cậu Út là người đối xử tốt với cô nhất, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.
Dứt lời, đáy mắt Liên Trinh lập tức điên cuồng dao động.
Anh cụp mắt, che giấu tâm trạng sợ hãi, nâng cốc uống cà phê, ngón tay bất giác siết chặt thành cốc.
Thập Thất đã phát hiện ra điều gì?
Hoặc là con bé đang nghi ngờ cái gì chăng?
Nghiên Thời Thất nhìn Liên Trinh không chớp mắt, cô đang chờ câu trả lời của cậu mình.