Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 329 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHÚNG TA RẤT GIỐNG NHAU! Cùng lúc với Nghiên Thời Thất, cô gái kia cũng bỏ ly bia xuống và đứng dậy.
Có người từng nói, mỗi người trên thế giới này là một cá thể độc lập, nhưng ít ra sẽ giống một người không hề có quan hệ gì với bạn.
Ánh mắt hai cô giao nhau, cô gái cool ngầu kia lấy chân đẩy cái ghế ra sau lưng, nheo mắt lại, đi tới trước mặt Nghiên Thời Thất.
Hai cô cao bằng nhau, mắt nhìn ngang đối phương.
Tiểu Lục ở bên cạnh cầm cải cúc đứng dậy, sau khi nhìn quanh, thì giống như thiếu não vậy, bỏ cải cúc vào nồi lẩu đang sôi.
Cậu ta hai người họ chằm chằm, nói như thật: “Đội trưởng, cô ấy có phải chị em thất lạc nhiều năm của cô không? Hai người giống nhau thật đấy.”
Dứt lời, có người ở bên cạnh kêu rên, “Tiểu Lục, ông nội cậu, cậu bỏ cải cúc vào nồi làm gì?”
Mẹ nó, đó là rau cậu ta nhặt dưới đất lên.
Không ai để ý tới anh ta, Tiểu Lục cũng làm ngơ.
Cô gái cứ thế thản nhiên nhìn Nghiên Thời Thất chằm chằm, mấy giây sau, hất mớ tóc rối, nhướng mày, “Mặt của cô là mặt thật?”
Vẻ mặt Nghiên Thời Thất bình thản, duy chỉ có đáy mắt là ánh lên vài phần kích động.
Cô gật đầu, nói rất chậm, “Mặt thật!”
Cô gái yên lặng nhìn cô, sau đó trong mắt lóe lên ánh sáng khó nhận ra, đồng thời chìa tay về phía cô, “Ôn Tranh!”
Nghiên Thời Thất bắt tay lại, “Nghiên Thời Thất!”
Cô ấy họ Ôn!
Hai người rất giống nhau, giống đến mức đội viên của Ôn Tranh vừa nhìn thấy Nghiên Thời Thất đã cảm thấy cô là họ hàng của đội trưởng cậu ta.
Doãn An Táp ở bên cạnh dù không lên tiếng, nhưng cũng không kìm được mà tỏ ra nghi ngờ. Hóa ra trên đời này thật sự có người không quen biết nhau nhưng tướng mạo lại giống hệt nhau đến vậy.
Cuối cùng, Ôn Tranh nói không cần Nghiên Thời Thất đền rau xanh. Dù sao những cọng rau rơi dưới đất kia cũng không bị lãng phí, vì đã được Tiểu Lục bỏ hết vào nồi, nấu một lát là có thể ăn được. Nhiệt độ cao sẽ diệt hết vi khuẩn!
Ba phút sau, trước bàn ăn vẫn ngồi ba nam một nữ như cũ, chỉ có điều cô gái đã đổi thành Doãn An Táp.
Còn Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh thì đứng dưới chùm đèn ngoài quán lẩu, không ai lên tiếng, nhưng mắt lại không rời nhau.
Có lẽ vì giống nhau nên hợp ý.
Có lẽ vì hợp ý nên thân thiết.
Ôn Tranh lấy một bao thuốc lá phụ nữ từ trong túi quần da ra, rút một điếu đưa cho Nghiên Thời Thất, hỏi: “Hút không?”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, nhìn Ôn Tranh đặt điếu thuốc lên môi bằng ngón tay thon dài trắng nõn. Sau đó Ôn Tranh lại móc tiếp cái bật lửa ra rồi mồi thuốc. Loạt động tác này toát ra vẻ ung dung và tùy tính, rất hợp với bộ đồ cô mặc hôm nay.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Cô là minh tinh à?” Ôn Tranh rít một hơi, phả ra khói thuốc xen lẫn mùi bạc hà thoang thoảng.
Cô hỏi là vì mới thấy có người chụp lén bên trong cửa sổ.
Theo thói quen nghề nghiệp, cô rất nhạy cảm. Tuy chưa đến mức mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, nhưng cô sẽ chú ý đến sự vật quanh mình theo bản năng.
“Tôi là người mẫu.” Nghiên Thời Thất trả lời.
Ôn Tranh hút thuốc, gật đầu. Hai cô cao gầy giống nhau, đứng dưới ánh đèn in hai cái bóng loang lổ lờ mờ xuống mặt đất.
Gió thổi qua, tản đi mùi lẩu trên người họ.
Ôn Tranh liếm môi, đôi mắt sắc lạnh chạm phải đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất, cất tiếng: “Chúng ta rất giống nhau!”
Nghiên Thời Thất gật đầu phụ họa, khẽ nhếch đuôi mày, “Đúng là rất giống!”
Giống đến độ khiến cô lần đầu cảm thấy tướng mạo của mình không phải độc nhất vô nhị.
Chưa bao giờ tâm trạng của Nghiên Thời Thất phức tạp như bây giờ.