Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 331 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
VẬY THÌ LÀM PHIỀN ANH TƯ ĐIỀU TRA GIÚP EM NHÉ! Đôi mắt Nghiên Thời Thất tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn anh, mấy giây sau lại cười khổ, “Cái gì cũng không thể giấu được anh.”
Lúc nào anh cũng suy nghĩ trước sau chu toàn, mà đôi mắt sâu thẳm đó dường như có thể hiểu thấu toàn bộ cảm xúc của cô.
Trở về căn phòng tổng thống ở tầng trên cùng, nhiệt độ trong phòng ấm áp như mùa xuân, xua tan cái lạnh của đêm thu.
Nghiên Thời Thất cởi áo khoác ra, ngồi xuống trong phòng khách, lập tức nhìn thấy trên bàn trà thủy tinh có bày một bộ dụng cụ pha trà bằng sứ men xanh, mà đĩa đựng lá trà và muỗng múc trà vân vân đều đã được sử dụng qua.
Là do cô không có ở đây cho nên anh mới tự mình pha trà sao?
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng cô bỗng chốc chua xót, một loại cảm giác không tên vương vấn nơi đầu quả tim, ê ẩm nghẹn ngào.
Cô nhìn chằm chằm dụng cụ pha trà trên bàn rơi vào suy nghĩ, ngay cả tiếng bước chân anh đến gần mà cô cũng không nghe thấy.
Có lẽ chuyện gặp Ôn Tranh đã ảnh hưởng đến cô. Đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất chất chứa suy nghĩ phức tạp.
Tần Bách Duật đứng bên cạnh cô, rủ mắt nhìn gương mặt của cô. Một giây kế tiếp anh chống một tay lên trên tay vịn của ghế xô pha, hơi cúi đầu xuống, đầu ngón tay nâng cằm của cô lên: “Nói anh nghe xem, hôm nay em gặp ai vậy?”
Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, mang theo ấm áp xoa dịu cảm xúc của cô.
Đôi mắt Nghiên Thời Thất dần dần tập trung lại. Đối diện với đôi mắt màu mực như đầm nước của anh, cô không thấy ngạc nhiên, bởi vì lúc cô đứng bên đường nói chuyện với Ôn Tranh thì xe chuyên dụng cũng đỗ cách đó không xa.
Hẳn là Mục Nghi đã nhìn thấy rồi.
Nghiên Thời Thất không giấu giếm mà thản nhiên kể đúng sự thật, “Anh Tư, tối nay lúc ở trong tiệm lẩu, em có gặp một người. Vẻ ngoài rất giống em, cô ấy họ Ôn, tên là Ôn Tranh.”
Ngón tay của anh lướt nhẹ qua làn da trên cằm cô. Nghe thấy vậy, anh lập tức nhướng hàng mày rậm lên, “Giống cỡ nào?”
Cô hơi suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra một ví dụ rất dễ liên tưởng: “Táp Táp nói, nếu như em và Ôn Tranh đều đeo khẩu trang thì cô ấy sẽ không nhận ra em.”
Đáy mắt anh cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cũng thấy kinh ngạc với mức độ giống nhau của hai người.
Nghiên Thời Thất làm như có thật nhìn anh, “Ngạc nhiên lắm đúng không. Vả lại, em còn hỏi cô ấy có phải là người của nhà họ Ôn ở Đế Kinh hay không. Anh có biết cô ấy trả lời em thế nào không. Cô ấy nói, không phải, không có cái phúc đó. Nhưng nghe giọng điệu của cô ấy thì em cho rằng cô ấy chắc chắn có quan hệ với nhà họ Ôn.”
Cô rất nhạy bén, mà Ôn Tranh cũng không cố gắng giấu đi sự chế giễu lạnh nhạt dành cho nhà họ Ôn.
Nhưng thời gian và địa điểm tối nay đều không thích hợp, nếu không cô nhất định sẽ tìm hiểu kĩ càng một phen.
Lúc này, nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của cô, đôi môi mỏng của Tần Bách Duật tràn ra một tiếng cười khẽ, xoa tóc cô rồi nhẹ giọng trấn an, “Muốn biết cô ta có phải là người của nhà họ Ôn không thì chỉ cần điều tra một hồi là ra thôi.”
Nghiên Thời Thất chợt nhìn về phía anh, mím môi lại, chân mày nhướng lên, giống như là đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này vậy.
Phần báo cáo điều tra trước đây về Ôn Tri Diên cũng không có nhiều tin tức liên quan tới những người khác của nhà họ Ôn.
Cô thầm nghĩ trong mấy giây, ngoéo lấy đầu ngón tay anh, gãi gãi, rồi trêu đùa nói: “Có phải luôn để anh điều tra giúp em là không được hay lắm không.”
Tuy là nói như vậy, nhưng khi nghĩ lại, cô cảm thấy trừ anh ra thì mình không tin tưởng bất cứ người nào khác.
Cho dù là cô tìm những công ty khác điều tra, nhưng từ trước đến nay, những giao dịch liên quan tới tiền chưa có gì là chắc chắn bảo mật cả.
Mà tính chân thật của tin tức cũng không thể bảo đảm.
Vẫn là anh đáng tin cậy nhất!
Vietwriter.vn
Tần Bách Duật nghe thấy giọng điệu như được hời của cô thì đôi mắt càng sâu hơn. Anh vươn ngón trỏ lên, khẽ ấn lên ấn đường cô, “Học khách sáo với anh rồi sao?”
Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, nắm lấy ngón tay của anh, gương mặt vô cùng thật thà, “Vậy thì làm phiền anh Tư điều tra giúp em nhé.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong thoáng chốc anh không thể nhịn được mà bàn tay kìm lấy cô, bao phủ lên môi hôn sâu.
Rất lâu, rất triền miên.