Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 338 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ĐÂY LÀ TRUNG ĐỘI TRƯỞNG, LÔI DUỆ TU! Trong Cục Cảnh sát, Nghiên Thời Thất ngồi ở phòng cố vấn. Người cảnh sát trung niên kia ngồi đối diện cô, vừa nhìn báo cáo trên tay vừa nói: “Cô Nghiên, nếu cô là chị em với người tình nghi thì sao không ngăn cản cô ta làm công việc này?”
Nghiên Thời Thất bị hỏi đến nghẹn, ngắc ngứ nửa ngày mới lúng túng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng mới biết chuyện này thôi. Xin hỏi tình huống của cô ấy rất nghiêm trọng sao?”
Cảnh sát nhìn cô một cái rồi nói, “Nghiêm trọng hay không thì chưa nói được, nhưng chúng tôi nhận được báo cáo rằng mấy người đòi nợ này chạy đến hành lang nhà người bị hại đổ dầu dọa đốt, gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Việc này thuộc về hành vi gây rối loạn trật tự trị an, cô hiểu không?”
Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn gật đầu, cô hiểu.
Cô nghĩ Ôn Tranh cũng hiểu, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn kiếm ăn trên lưỡi đao đâu?
Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng cố vấn, lí giải đơn giản tình huống của Ôn Tranh, sau đó ngồi ở ghế chờ trong sảnh tiếp dân chờ Tần Bách Duật đến.
Cô không muốn giấu anh chuyện này. Lúc cô ngồi xe cảnh sát đến đây thì Mục Nghi vẫn đi theo phía sau, cho dù cô không nói thì anh cũng biết.
Trong lúc chờ, cô cầm di động tìm tài liệu liên quan. Hiện giờ trong nước vẫn chưa có định nghĩa chính xác cho nghề “đòi nợ thuê”, rất khó phân thiện ác.
Pháp luật không cấm, hơn nữa nghề đòi nợ còn rất có thị trường.
Mà lần này Ôn Tranh bị bắt chủ yếu do người bị đòi nợ gọi điện thoại báo cảnh sát. Mức độ nghiêm trọng còn phụ thuộc vào thái độ của người bị đòi nợ kia.
***
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc Benz đỗ trước cửa Cục Cảnh sát, hai người đàn ông tuấn tú bước xuống xe.
Cả hai đều mặc tây trang, đi giày da, thân hình gọn gàng cao ráo, khí chất xuất sắc nổi bật, vào đến phòng tiếp dân của Cục Cảnh sát liền dẫn tới vài tiếng bàn tán nho nhỏ.
Dù sao trong sảnh cũng có rất nhiều người dân tới làm việc.
Hai người nhìn quanh sảnh, lát sau đã tìm thấy Nghiên Thời Thất.
Hai người này là Tần Bách Duật và Lãnh Dịch Trì.
Tần Bách Duật bước tới chỗ Nghiên Thời Thất, vuốt nhẹ đỉnh đầu đang cúi gằm của cô, giọng nói trầm ấm ân cần, “Em chờ lâu không? Tình hình sao rồi?”
Nghiên Thời Thất lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn ánh mắt tràn đầy dịu dàng của anh, tâm trạng thấp thỏm của cô dần ổn định, cười khổ nói: “Anh đến rồi à. Còn chưa biết tình huống cụ thể thế nào, cảnh sát đang thẩm vấn ạ.”
Lúc này mới thấy Lãnh Dịch Trì cũng đến, Nghiên Thời Thất lễ phép chào, “Anh rể.”
Đế Kinh là địa bàn của Lãnh Dịch Trì, mục đích Tần Bách Duật tìm đến anh cũng rất rõ ràng.
Lãnh Dịch Trì gật đầu, đứng ở đại sảnh rút di động ra gọi, không nhiều lời mà chỉ nói một câu: “Tôi đến rồi”.
Xem ra là người quen trong Cục Cảnh sát.
Ba phút sau, một người cảnh sát rất cao lớn bước chậm từ phòng cố vấn ra.
Người này hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt sâu, trán cau chặt, trang phục cảnh sát vừa nghiêm chỉnh vừa trang trọng, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, quét mắt liền thấy đám người Lãnh Dịch Trì.
Lãnh Dịch Trì bước tới chỗ anh ta, bắt tay cười trêu, “Duệ Tu, lại tới phiền cậu đây!”
“Không phiền gì cả, hôm nay người anh em đến vì ai thế?” Người cảnh sát kia vừa bắt tay vừa lơ đãng nhìn qua Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật.
Anh ta gật đầu với Tần Bách Duật, lúc nhìn sang Nghiên Thời Thất thì hơi khựng lại, sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi.
Lãnh Dịch Trì buông tay ra, xoay người nói: “Để tôi giới thiệu trước, đây là Trung đội trưởng Cục Cảnh sát, cũng là bạn học của anh, Lôi Duệ Tu. Hai vị này là Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất!”
Lôi Duệ Tu gật đầu chào hỏi bọn họ, sau đó lại nhìn Lãnh Dịch Trì, chờ câu trả lời của anh ta.
“Em dâu, em đến đây nói thử xem tình huống như thế nào?”
Lãnh Dịch Trì cũng không biết rõ chuyện, bèn gọi thẳng Nghiên Thời Thất nói xem chuyện là như thế nào.