Người Dấu Yêu

Chương 353

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 353 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





SAU NÀY CHỈ CHƠI VỚI NHÓC THÔI!
Chỉ trong chớp mắt, Lăng Tử Hoan đã bị giật mình vì ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của anh ta.


Nhưng khi nghĩ đến anh ta chơi game với người khác, lại còn gọi người ta là em Kiều, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể cuống tim bị người ta bóp lại.


Mặt Lăng Tử Hoan bị siết chặt, cô cắn môi dưới như đang giận dỗi lẩm bẩm: “Tay mơ…”


Kiều Mục: “…”


Đệch, đau cả đầu!


Lúc này Kiều Mục bắt lấy gương mặt cô nàng nhưng không dám dùng sức. Cảm giác vô cùng mềm mại rất dễ chịu.


Nhưng cô nhóc này thật sự quá ngang bướng. Anh muốn mạnh tay hơn, nhưng lại sợ sẽ làm cô đau.


Chỉ hoảng sợ trong vài phút, Lăng Tử Hoan đã dẩu môi, nhíu mày vỗ lên tay anh ta, “Chú Hai, buông ra mau, đau…”


“Đau chết nhóc cũng được!” Tuy nói vậy nhưng Kiều Mục vẫn nới lỏng tay ra.


Lăng Tử Hoan đứng ở bên cạnh bàn học nhỏ, nhìn Kiều Mục lạnh mặt quay về ghế xô pha, cầm điện thoại di động lên. Cặp mắt to chớp chớp, cô gọi một tiếng: “Chú Hai…”


“…”


Không nói gì cả, im lặng!


Dù Lăng Tử Hoan đang giận dỗi nhưng vẫn thoáng hết hồn.


Không phải giận thật đấy chứ?


Cô rầy rà bước đến gần Kiều Mục. Nhìn thấy anh ta tự thoát ra khỏi giao diện game, cô lườm, “Chú Hai, chú không chơi nữa à?”


Kiều Mục vẫn không trả lời.


Cô nàng rất lo lắng, gãi gãi má, trong lòng cực kì bối rối.


Trước đây, chú Hai chưa từng làm lơ cô như vậy.


Lăng Tử Hoan sáp tới gần anh ta hơn, yểu điệu gọi: “Chú Hai…”


Kiều Mục quay chân bước đi không thèm nhìn cô nhóc, cũng không lên tiếng, giống như trẻ con đang giận lẫy vậy.


“Chú Hai…” Lăng Tử Hoan vươn tay nắm lấy vạt áo ngủ của anh ta lắc lắc, “Có phải chú giận rồi không? Cháu không cố ý nói chú là tay mơ đâu.”


Kiều Mục: “…”


Lăng Tử Hoan lại nói tiếp: “Chú không phải tay mơ, không hề tay mơ chút nào.”


Thế nào mà Kiều Mục như đang thiền vậy nhỉ. Không những không lên tiếng, mà anh ta còn cầm điện thoại di động lên, quyết đoán mở trang web mua vé máy bay quốc tế ra.


Tay anh ta cầm điện thoại, thao tác trên màn hình, tìm chuyến bay về nước.


Đôi mắt to của Lăng Tử Hoan chớp chớp, nhìn thấy anh ta muốn mua vé máy bay thì hoảng hồn ngay.


Cô giậm chân, lôi kéo áo anh ta, cuống quýt nói: “Chú Hai, sao chú lại tìm vé máy bay, không phải đã nói sau một tuần nữa mới đi sao?”


Kiều Mục không thèm đếm xỉa đến Lăng Tử Hoan, ngón cái đã mở chuyến bay bảy giờ sáng bên Mỹ ra, chuẩn bị bấm nút đặt vé.


Lăng Tử Hoan cuống lên, không muốn để chú Hai đi!


Cô chợt nhào tới muốn cướp lấy điện thoại di động của anh ta, giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Cháu không cho chú đi.”


Kiều Mục không ngờ bỗng nhiên cô nhóc này lại nhào tới như vậy, chỉ không kịp phản ứng một tích tắc đã bị cô nhóc xô xuống ghế xô pha, điện thoại cũng rơi cạch xuống đất.


Anh ta đỡ lấy Lăng Tử Hoan, sợ cô lao quá mạnh sẽ bị va vào bàn trà. Anh vừa đỡ được bả vai thì cô nhóc đã đập lên ngực anh ta một cái, nghẹn ngào nói: “Chú Hai, chú lừa cháu, chú nói sẽ luôn ở bên cạnh cháu mà!”


Cô không muốn ở nước ngoài một mình…


Thấy Lăng Tử Hoan sắp khóc tới nơi, Kiều Mục cũng không giả vờ được nữa.


Mẹ nó chứ, anh ta vốn chỉ định giả vờ nguy hiểm để hù dọa con nhóc này chút thôi, sao đã khóc luôn rồi!


Kiều Mục lóng ngóng đỡ lấy cô, vô cùng tức giận, tự giận mình đã làm cô nhóc đau lòng.


“Sao lại khóc rồi? Ngoan, đừng khóc, tôi chọc nhóc thôi mà, chú Hai không đi đâu!”


Mắt Lăng Tử Hoan đỏ lên, mở to mắt nhìn Kiều Mục ba giây. Cô nàng vừa chớp mắt thì một giọt nước mắt lại lăn xuống làm anh ta xót hết cả ruột gan, làm gì còn thấy giận dỗi nữa.


Kiều Mục ngồi dậy, đặt cô nhóc ngồi trong lòng mình, một tay ôm eo, một tay lau nước mắt cho cô, giọng nói trìu mến khác thường: “Đừng khóc, chú Hai không đi đâu.”


Lăng Tử Hoan ngồi trên đùi anh như một đứa trẻ, sụt sịt rồi liếc nhìn anh, “Không lừa cháu chứ?”


Thấy Kiều Mục gật đầu, cô lại nơm nớp nghi ngờ hỏi: “Vậy… Chú còn chơi game với em Kiều nữa không?”


Thấy dáng vẻ vô cùng tủi thân của cô, trong lòng Kiều Mục mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Anh ta nâng mặt cô nhóc lên rồi trả lời trôi chảy: “Không chơi nữa, sau này chỉ chơi với nhóc thôi, chơi thế nào cũng được.”


Chẳng phải, anh ta chơi game là để hòa nhập vào thế giới của cô sao.
Bình Luận (0)
Comment