Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 366 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÔ TA MUỐN LÀM GÌ EM? Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tranh đang đứng trong căn nhà đất bị phá hủy tàn tạ tiêu điều, ánh mắt lộ ra vẻ cố chấp.
Cô nghĩ sự việc không thể lúc nào cũng trùng hợp như vậy được. Lăng Mật bị trói trong căn nhà đất, mà Ôn Tranh lại có mặt ở đây.
Một cơn gió ẩm ướt thổi qua, cuốn khói bụi bay lên rồi lại rơi xuống.
Bên cạnh, Tần Bách Duật đang đứng cùng Mục Nghi và các vệ sĩ, như đang thì thầm chuyện gì đó.
Lúc này, Ôn Tranh nhìn ánh mắt sáng quắc của Nghiên Thời Thất, đôi tay xuôi ở bên người, ngón trỏ và ngón cái vô thức dụi dụi, cổ họng ngứa ngáy. Cô rút hộp thuốc từ túi áo khoác gió ra, kẹp một điếu thuốc đặt lên miệng, cắn điếu thuốc rồi khẽ gật đầu, “Là chị đưa cô ta đi.”
Nghiên Thời Thất chớp mắt, vẻ mặt không có gì là bất ngờ.
Trong lòng cô đã đoán ra từ trước, nhưng sự thẳng thắn của Ôn Tranh khiến cô khó hiểu, “Tại sao vậy? Hai người có mâu thuẫn gì sao?”
Trong ấn tượng của cô, Ôn Tranh và Lăng Mật không phải là người đã từng quen biết.
Hai ngón tay Ôn Tranh kẹp điếu thuốc, cánh tay trái đỡ lấy khuỷu tay phải, lộ ra dáng vẻ giang hồ ngang tàng, khói trắng xóa lượn lờ xung quanh. Cô khẽ cười, “Vì cô ta muốn làm hại em!”
Đúng vậy, vì người phụ nữ đó muốn hại em gái cô!
Vốn dĩ nét mặt Nghiên Thời Thất còn phảng phất hoài nghi, nhưng khi nghe Ôn Tranh nói thì cô trợn tròn mắt.
Câu trả lời này khiến cô bất ngờ.
Ôn Tranh thấy vẻ mặt sửng sốt của cô, bèn nhướng mày, ánh mắt bình thản, “Ngạc nhiên lắm sao?”
“Đúng là… rất ngạc nhiên!” Phải mất một lúc lâu Nghiên Thời Thất mới tìm thấy giọng nói của mình, “Cô ta định làm gì em?”
Cô tin từng lời Ôn Tranh nói, không mảy may nghi ngờ.
Thấy cô không nghi ngờ lời nói của mình, mắt Ôn Tranh sáng lên. Cô rít một hơi thuốc lá, hạ giọng nói nhỏ: “Cô ta có ý đồ xấu, mua chuộc tổ phó của nhóm đạo cụ, định động tay động chân vào những sợi dây buộc trên người em trong cảnh quay trên cao hôm qua!”
Ôn Tranh lãnh đạm giải thích bằng giọng nói đều đều, nhưng lại làm cho Nghiên Thời Thất sởn cả tóc gáy.
Hôm qua các cảnh quay có dùng tới dây cáp của cô đều ở bên bờ sông, còn có một vài cảnh trong rừng trúc ven sông. Cô nhớ rất rõ, khi bay lên cao phải cách mặt đất hơn mười mét. Nếu đạo cụ có vấn đề, cô rơi từ trên cao xuống thì hậu quả thật khó lường.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Nghiên Thời Thất làm cô run rẩy.
Cô biết Lăng Mật mềm mỏng ngoài miệng nhưng trong lòng nham hiểm. Song, cô không ngờ cô ta lại tàn nhẫn đến mức này.
Nếu có vấn đề với đạo cụ, mọi trách nhiệm sẽ thuộc về nhân viên phụ trách, không ai có thể nghi ngờ Lăng Mật cả. Mà phân cảnh của Nghiên Thời Thất trong bộ phim vẫn chưa kết thúc, nếu tai nạn xảy ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay.
Cứ như vậy, thời gian quay phim bị kéo dài, không thể lên sóng theo đúng kế hoạch, sợ là sẽ khiến các nhà đầu tư truy cứu trách nhiệm. Trong trường hợp nghiêm trọng hơn, bọn họ có thể sẽ rút vốn.
Hơn nữa, có thể vì tiến độ quay phim mà hủy bỏ vai nữ phụ này của cô.
Nguồn : ngontinh hay.com
Đây là một loạt các phản ứng dây chuyền, Nghiên Thời Thất không cần suy nghĩ sâu xa cũng có thể đo được các hậu quả nghiêm trọng.
Nếu toan tính của Lăng Mật thâm sâu hơn, sau tai nạn, cô ta có thể trực tiếp rút vốn, không quay nữa.
Suy cho cùng, đoàn làm phim gặp sự cố thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ phim sau này.
Một mũi tên trúng nhiều đích!
Sắc mặt Nghiên Thời Thất biến đổi không ngừng. Cô đã đánh giá thấp sự thù hận của Lăng Mật dành cho cô.
Cô không ngờ nó sâu đến nỗi cô ta muốn làm hại đến tính mạng của mình!
Trong chớp mắt, mắt cô tối sầm, gần như được bao phủ bởi một luồng ánh sáng lạnh lẽo.
Cô rũ mắt, che đi sự u tối ảm đạm nơi đáy mắt. Nếu không có Ôn Tranh, có lẽ giờ cô đang ở trong bệnh viện, hoặc cũng có thể là trong nhà xác.
Không biết sự im lặng kéo dài bao lâu, điếu thuốc của Ôn Tranh đã cháy hết, bị ném xuống mặt đất đầy bụi. Nghiên Thời Thất hít một hơi thật sâu ngước nhìn cô, “Sao chị lại đến Lộ Thành?”