Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 386 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
NƠI RỪNG SÂU NÚI THẲM CŨNG BỊ NHÉT THỨC ĂN CHO CHÓ! Nghiên Thời Thất vệ sinh cá nhân xong liền thay một bộ váy liền sạch sẽ, sau đó đỡ eo chậm rì rì từ phòng ngủ đi ra phòng khách.
Lúc này đã sắp chín rưỡi.
Lúc bước đi, chân cô vẫn còn đang run rẩy.
Nghiên Thời Thất ra đến phòng khách, thong thả ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh mặt trời bên ngoài vừa ấm áp lại sáng sủa, dãy núi mướt cỏ xanh đẹp vô cùng.
Giữa khung cảnh xinh đẹp này, ánh mắt cô lơ đãng nhìn lướt qua, lại ngạc nhiên phát hiện có hai chiếc lều dựng ở cách đó không xa.
Nói đúng hơn thì Mục Nghi cùng một người vệ sĩ khác đang đứng đó chuẩn bị thu dọn lều vải.
Nghiên Thời Thất lặng lẽ quan sát, sau đó liền phát hiện trên gáy Mục Nghi hình như có hai nốt nho nhỏ, trông như là… vết muỗi đốt?
Trên mặt người vệ sĩ còn lại cũng có vài nốt.
Cô nghĩ một lát liền có thể đoán được ra được nguyên nhân, mặt lại đỏ ửng lên.
Tối hôm qua Mục Nghi cùng người anh em này nằm ở trong lều giữa vùng cỏ dại, nuôi muỗi một đêm!
Cho dù tính năng giảm xóc của nhà xe di động có tốt cỡ nào thì nó cũng chỉ là một chiếc xe.
Hai người họ không dám quấy rầy, tự lấy lều vải trong chiếc xe vô cùng đầy đủ này ra, trốn thật xa.
Gần đây nơi rừng sâu núi thẳm còn được phát thức ăn cho chó, thật sự mẹ nó trời không có mắt!
Mười giờ sáng, Tần Bách Duật bảo Mục Nghi lái xe về.
Bọn họ không vào trong thôn Bình Túc, nếu đã tìm được quá khứ rồi thì cũng không cần ở lại nơi này nữa.
Xe chậm rãi rời đi, thôn xóm hoang vu tiêu điều này như một ngôi mộ lẻ loi bị quên lãng, càng ngày càng xa, dần dần mờ đi trong tầm mắt.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Bất động sản Tần thị thành lập dự án ở Bình Túc, ba năm sau phát triển thôn Bình Túc, biến nơi này trở nên rực rỡ hẳn lên.
Nơi này ba năm sau có một cái tên rất đẹp: Ngộ Thất Độ (Nơi gặp gỡ Thời Thất).
Nghe người ta nói, trong Ngộ Thất Độ có hai phong cảnh được bảo tồn nguyên vẹn nhất, một là con hẻm nhỏ trong thôn, một là bãi cỏ được quây lại và được chăm sóc cẩn thận.
Trong rất nhiều năm sau, hai phong cảnh này được người đời phóng tác ra một câu chuyện tình với rất nhiều phiên bản.
***
Trên đường về, Nghiên Thời Thất ngồi đối diện Tần Bách Duật ăn quýt do anh tự tay bóc vỏ.
Trong xe có rất nhiều hoa quả và thức ăn đơn giản, Nghiên Thời Thất vừa ăn vừa ngẩn người như lạc vào trong mộng.
Đối diện là ánh mắt quyến luyến của Tần Bách Duật, anh nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, lại nhìn những dấu vết lưu trên cổ cô, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, rất mềm mại.
Khoảng nửa giờ sau, khi gần tới thị trấn Thê Sơn thì anh nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi từ nhà chính nhà họ Tần.
Không biết người trong điện thoại nói những gì, chỉ thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt anh tuấn của anh dần biến mất, nét mặt anh trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Được, tôi sẽ về ngay.”
Anh ngắt máy, thả di động lên bàn, động tác nhấm nuốt của Nghiên Thời Thất cũng chậm lại, cô nhìn anh hỏi: “Sao thế anh?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Bách Duật thấy Nghiên Thời Thất lo lắng, bèn cầm lấy đầu ngón tay của cô bên kia bàn, trầm giọng nói, “Để Mục Nghi đưa em về Lộc Thành trước, anh phải về nhà chính một chuyến.”
Nghiên Thời Thất ngẩn ra, không tiếp tục ăn quả cam đang cầm trên tay nữa, “Có chuyện gì ạ?”
Sao phải về gấp như vậy?
Anh trầm mặc một thoáng mới nhìn sâu vào mắt cô đáp: “Mười bốn năm trước, người nhận điện thoại của em là chú Mạt, quản gia nhà họ Tần. Thời gian của chú ấy… không còn nhiều.”
Nói xong anh đánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt sâu lắng xa xăm hơi lóe lên vẻ u ám khó nhận ra.
Nghe anh nói, trái tim Nghiên Thời Thất nhói lên, cô chăm chú vẻ u ám giữa hai lông mày của anh.
Thấy dáng vẻ của anh bây giờ cô liền hiểu, chú Mạc ở nhà họ Tần là một người rất quan trọng với anh.
Hai người ở chung lâu như vậy rồi, ngoại trừ chuyện liên quan đến cô, anh Tư rất ít khi lộ ra cảm xúc như vậy vì người khác.